Sự kiện ‘linh hồn trở về’ nổi tiếng (P.1): Cô gái hoàn dương sau 12 năm qua đời
“Mượn xác sống lại”, đây là sự kiện kỳ lạ mà khoa học ngày nay vẫn rất khó lý giải, không chỉ xảy ra ở phương Đông mà còn có ở cả phương Tây. “Chuyện lạ ở Watseka” xảy ra tại Hoa Kỳ vào năm 1878 đã cho thế giới thấy sự tồn tại đan xen của thế giới này với một chiều không gian khác.
Linh hồn của một cô gái đã qua đời 12 năm trước bỗng nhiên trở về, cô ở lại thế giới này trong 100 ngày bằng thân xác của một cô gái khác. Cô nói mình “hồi sinh” là có nhiệm vụ, và còn dự báo thời gian sẽ ra đi lần nữa.
“Chuyện lạ ở Watseka”, Illinois, Hoa Kỳ
Watseka là một thành phố nhỏ ở quận Iroquois, bang Illinois, Hoa Kỳ với dân số vài nghìn người. Ở trong thành phố, ông Asa B. Roff là một quý ông tốt bụng, thích giúp đỡ người khác, trung thực và chân thành, còn Thomas J. Vennum là một người đàn ông giản dị và khiêm tốn. Hai người họ có một định mệnh kỳ lạ, và đã gặp nhau tại Watseka cách đây một thế kỷ rưỡi. “Chuyện lạ ở Watseka” (The Watseka Wonder) nổi tiếng đã xảy ra với con gái của hai gia đình họ.
Bác sĩ E. Winchester Stevens (1822-1885) đã tận tâm chẩn đoán và điều trị cho con gái của hai gia đình họ, ông đã chứng kiến sự trở về của linh hồn và viết ra cuốn “The Watseka Wonder”. Ông cho biết, “đây có lẽ là sự kiện linh hồn trở về (hoàn dương) nổi tiếng nhất trong lịch sử đã được xác nhận.”
Cô con gái lớn của gia đình Vennum tên là Mary Lurancy Vennum, sinh năm 1864 tại Midford, ngoại ô phía nam của Watseka. Gia đình đặt biệt danh cho cô là Lancy. Cô ấy là một cô gái khỏe mạnh, chưa bao giờ bị ốm, ngoại trừ một một lần mắc sởi nhẹ. Tuy nhiên, vào mùa hè năm cô 12 tuổi, cô đã mắc một căn bệnh lạ và thường xuyên phát tác.
Và mọi chuyện đã bắt đầu từ đó. Một ngày nọ, Lancy nói với mẹ mình, bà Lurinda J. Vennum, rằng có vài người đã ở trong phòng cô ấy đêm qua và hét lên “Lancy! Lancy!”. Cô ấy cảm thấy có hơi thở phả vào mặt mình. Vào ngày hôm sau, khi Lancy nói rằng cô ấy muốn ngủ, có người vào phòng và hét lên “Lancy! Lancy!” khiến cô không thể ngủ được. Khi Lancy bị đánh thức vào đêm đó, người mẹ đã đi ngủ cùng cô.
Vào chiều ngày 11/07/1877, sau khi Lancy làm một số đồ thủ công dệt thảm đến khoảng 6 giờ thì thấy mệt lạ thường. Người mẹ nhắc cô bắt đầu chuẩn bị bữa tối. Cô cảm thấy rất khó chịu, vừa đặt tay lên ngực trái thì “huỵch” một tiếng, người cô nặng nề ngã xuống đất. Người mẹ gấp gáp gọi cô, nhưng lại thấy từng thớ thịt trên người con gái bỗng nhiên cứng lại, như thể cô ấy sắp chết. Lancy nằm như vậy suốt 5 tiếng đồng hồ mới tỉnh lại, cô nói rằng khoảng thời gian vừa rồi cảm thấy rất lạ, rất kỳ quái.
Ngày hôm sau, cơ bắp của Lancy đột nhiên cứng lại, cô không thể cử động được nữa, nằm xuống giống như chết, nhưng lại có thể nói chuyện bình thường. Cô có thể cảm nhận được hai thời không cùng một lúc, ngôi nhà ở bên này và thế giới ở thời không bên kia. Lancy nói với gia đình rằng, “Mẹ ơi, mẹ có nhìn thấy Lancy và Bodie khi còn nhỏ không? Bọn con rất xinh đẹp!”. Trong khi đó, Bodie đã mất khi cô bé mới 3 tuổi. Những ngày sau đó, Lancy thường rơi vào trạng thái xuất thần, cô có thể miêu tả Thiên Đường, linh hồn và Thiên sứ. Đến tháng 9/1877, Lancy không còn tình trạng này nữa, và dường như đã trở lại như xưa.
Vào ngày 27/11/1877, Lancy lại bị căn bệnh quái lạ tấn công, những cơn đau dạ dày khiến cô như chết đi sống lại. Những cơn đau dữ dội này xuất hiện 5-6 lần một ngày trong liên tiếp hai tuần. Sau đó, cô ấy đã mất ý thức, rơi vào trạng thái xuất thần, và lại nói về Thiên Đường, Thiên sứ, v.v. Tình trạng này tiếp diễn mãi cho đến ngày 01/02 năm sau. Đôi khi điều Lancy nói hoàn toàn không giống với bản thân cô ấy, đôi khi lại nói rằng cô đang ở trên Thiên Đường.
Sau khi Lancy đổ bệnh, gia đình cô đã tìm đến hai bác sĩ địa phương để chữa trị nhưng không thấy hiệu quả. Người mẹ rất đau lòng vì căn bệnh lạ khó hiểu của con gái, thuốc men vô tác dụng khiến bà như rơi xuống vực thẳm vô vọng, bà kiệt sức và gần như sắp chết. Chuyện Lancy đột ngột phát bệnh kỳ quái lan truyền khắp địa phương, người thân, bạn bè bàn tán xôn xao, có người cho rằng Lancy bị điên, có người lại thuyết phục Lancy nên nhập viện điều dưỡng tâm thần. Ông Asa B. Roff cũng nghe chuyện, và đã kiên nhẫn thuyết phục ông Vennum để bác sĩ Stevens đến từ thị trấn của ông ấy khám cho Lancy.
Bác sĩ Stevens là một quý ông cao quý, có tu dưỡng, tin vào Chúa, nhân từ, siêng năng và tận tâm. Ông sinh ra đã có một năng lượng từ thiện mạnh mẽ và có thể an ủi bệnh nhân, nhờ vậy rất nhiều bệnh nhân đã sống lại khi cận kề cái chết.
Chuyến thăm đầu tiên của Bác sĩ Stephen
Lần đầu tiên ông Roff và bác sĩ Stevens đến gia đình Vennum ở ngoại ô thành phố là vào lúc 4 giờ chiều ngày 31/01/1878. Khi đó Lancy đang ngồi bên đống lửa như một bà cụ, trông hờn dỗi và ủ rũ, không chịu nói chuyện. Tuy nhiên, khi một người lạ như bác sĩ Stevens hỏi cô, cô lại có thể nói chuyện với ông một cách thoải mái. Lancy nói rằng “bởi vì ông ấy là một bác sĩ tâm lý và sẽ có thể hiểu tôi”. Trong cuộc trò chuyện, bác sĩ Stevens hỏi cô ấy là ai, Lancy nói rằng có một số người đã chết, như thể linh hồn của họ lần lượt nhập vào cơ thể cô và ở lại trong một thời gian ngắn. Lancy đã hỏi một loạt câu hỏi đối với bác sĩ Stevens, chẳng hạn như tình trạng gia đình và sở thích của ông ấy, v.v.
Đến 5h30, khi cuộc thăm gặp đầu tiên kết thúc và các vị khách đang đi ra cửa, Lancy vừa đứng dậy khỏi ghế thì bất ngờ giơ hai tay thẳng lên cao và cơ thể cô cứng đơ rồi đổ xuống. Bác sĩ Stevens đã tận mắt chứng kiến rằng cơ thể Lancy dường như hoàn toàn bị điều khiển trong tích tắc bởi một lực từ trường.
Lúc này, thân thể Lancy không chịu sự kiểm soát của cô, nhưng mà chính Lancy lại đang lên tiếng. Lời nói của Lancy rất rõ ràng và lý trí, rằng cô rất ghét một số con ma xung quanh tên là gì đó đang kiểm soát cô ấy. Bác sĩ Stevens đã kiên nhẫn chỉ dẫn cho Lancy, dạy cô cách thay đổi tình huống khi cô còn tỉnh táo và vẫn chưa hoàn toàn mất kiểm soát.
Bác sĩ Stevens hỏi Lancy: “Cháu buộc phải bị kiểm soát sao? Không muốn khỏi bệnh sao? Hoặc có thể tìm một thứ gì đó cao hơn, trong sáng hơn, hạnh phúc hơn và lý trí hơn để kiểm soát?”
Lancy trả lời: “Nếu có thể như thế, cháu đồng ý làm.”
Sau đó, Lancy dường như đã hỏi một số linh hồn mà cô ấy có thể nhìn thấy trong không gian bên kia, xem họ có sẵn lòng giúp cô ấy trở lại bình thường hay không. Lancy có thể gọi tên và mô tả đặc điểm của chúng. Cô ấy nói ra tên một số người đã chết từ rất lâu mà những người lớn tuổi mới biết họ.
Rất nhanh, Lancy liền nói: “Có một Thiên Sứ rất muốn quay lại giúp đỡ cháu.”
Bác sĩ Stevens hỏi cô ấy, “Vị ấy tên là gì?”
Lancy nói, “Mary Roff”.
Ông Roff, người có mặt ở đó, nói trong sự sửng sốt: “Mary Roff là con gái tôi! Con bé đã ở trên Thiên Đường được 12 năm, chúng tôi rất hoan nghênh con bé trở về nhà. Con bé vừa tốt bụng vừa thông minh, có thể giúp đỡ Lancy hết mức có thể.”
Như thể sau khi cân nhắc kỹ lưỡng và tham khảo ý kiến của thế giới linh hồn, Lancy nói, “Mary sẵn sàng thay thế những linh hồn man rợ trước đây đã điều khiển cháu và loại bỏ những ảnh hưởng phi lý tính đó.”
Ông Roff nói với Lancy, “Hãy để mẹ của cháu đưa cháu đến nhà chú, Mary chắc hẳn sẽ biết bản thân cần đi đến đâu.”
Ngày hôm sau (01/02/1878), ông Vennum, cha của Lancy, gọi cho ông Roff và nói rằng Mary đang ở nhà của họ, con bé giống như một đứa trẻ, rất nhớ nhà, nhớ cha mẹ và anh chị em của mình, và cầu xin được trở về nhà.
Bà Ann Roff và Minerva – con gái lớn của họ đã nghe tất cả về Lancy, khi họ nghe tin rằng Mary sẽ trở về, họ liền quyết định đi xem. Mary đã được chôn cất 12 năm, làm thế nào trở về được? Cô bé thực sự sẽ trở về sao?
Cuộc đời ngắn ngủi và căn bệnh kỳ lạ của Mary Roff
Mary Roff sinh ngày 08/10/1846. Khi cô 13 tuổi, gia đình Roff đã xây một ngôi nhà ở Nam Middlefort, Watseka và định cư ở đây. Mary ngoan ngoãn lanh lợi lớn lên với một căn bệnh kỳ lạ từ lúc mới sinh được 6 tháng, và nó kéo dài mãi cho đến khi cô bé qua đời. Nói về căn bệnh kỳ lạ của Mary, nó rất giống với Lancy.
Lần phát tác đầu tiên của căn bệnh lạ này khiến cô bé Mary ngất xỉu suốt một tuần, bố mẹ cô rất lo lắng. Sau lần đó, căn bệnh tái phát một cách thất thường. Khi phát bệnh, đồng tử của cô bé bị giãn ra, các cơ bị co giật, quá trình này diễn ra trong thời gian rất ngắn, sau tích tắc, mọi thứ biến mất như mây tản, và Mary lại vui vẻ trở lại. Khi không bị bệnh, Mary vẫn lanh lợi, sinh hoạt bình thường. Trước khi phát bệnh, Mary sẽ trở nên rất buồn và u uất, cô bé sẽ hát, câu thường xuyên nhất là “Chúng tôi sắp đến rồi, chị Mary”.
Hai năm sau khi định cư ở Watseka, Mary lúc đó 15 tuổi bị ốm đến mức thường xuyên phải cần người chăm sóc. Có rất nhiều bác sĩ nổi tiếng đã chẩn đoán và điều trị bệnh cho cô, nhưng tất cả đều vô dụng. Vào mùa hè năm 1864, vào khoảng 9 giờ ngày 16/07, cô lặng lẽ ra sân sau và dùng dao cứa vào cánh tay mình, lúc đó máu chảy rất nhiều khiến cô ngất xỉu, mãi cho đến 2 giờ chiều mới tỉnh lại. Sau đó, Mary trở nên bạo lực và trầm cảm, sức mạnh khi cô ấy phát bệnh lớn đến mức cần 5 người đàn ông lực lưỡng để giữ cô ấy trên giường, trong khi cô ấy chỉ nặng 100 pound.
Kể từ sau lần tự gây thương tích đó, Mary đã có một khả năng đặc biệt. Trong thử nghiệm của các chuyên gia, dưới lớp vải bịt mắt dày, cô ấy vẫn có thể đọc sách, đọc chữ ký ở trong phong bì và tìm ra những chiếc kim băng bị mất. Kể cả những lá thư cố tình để nhầm trong hộp thư của Mary, cô ấy vẫn có thể chọn ra từng bức thư một.
Vào ngày 05/7 năm sau, khi cha mẹ Mary vắng nhà ba ngày, sau khi ăn một bữa sáng thịnh soạn, Mary ngất xỉu và qua đời trên ban công đối diện với sân sau, lúc đó cô chưa tròn 19 tuổi.
Lancy sinh ngày 16/4, một năm trước khi Mary qua đời, và cả hai chưa bao giờ gặp nhau.
(Còn tiếp)
Tài liệu tham khảo:
Tác giả: Hoài Nhẫn Nhẫn
Vương Du Duyệt biên tập
Xuân Hoàng biên dịch
Quý vị tham khảo bản gốc từ Epoch Times Hoa Ngữ