Nhân ngày Nhân quyền, các bác sĩ lên án hoạt động thu hoạch nội tạng cưỡng bức ở Trung Quốc
Những người Trung Quốc vô tội bị sát hại không phải là nạn nhân duy nhất của tội ác thu hoạch nội tạng cưỡng bức của ĐCSTQ. Khi người Mỹ chọn mua những nội tạng này ở Trung Quốc, họ cũng có thể vô tình trở thành nạn nhân.
Những người Trung Quốc vô tội bị sát hại không phải là nạn nhân duy nhất của tội ác thu hoạch nội tạng cưỡng bức của ĐCSTQ. Khi người Mỹ chọn mua những nội tạng này ở Trung Quốc, họ cũng có thể vô tình trở thành nạn nhân của tội ác đó.
Đó là một trong những lập luận được đưa ra trong sự kiện trực tuyến hôm 10/12 đánh dấu 75 năm Ngày Nhân quyền Quốc tế, nơi một hội thảo bao gồm các bác sĩ, luật sư, chính trị gia, và nhà hoạt động đã chia sẻ kiến giải của họ về những hành vi đàn áp chưa được giải quyết liên quan đến một số tội ác man rợ nhất của chính quyền Trung Quốc: thu hoạch nội tạng cưỡng bức.
Hội nghị trực tuyến này do tổ chức Bác sĩ Chống Thu hoạch Nội tạng Cưỡng bức (DAFOH), một nhóm ủng hộ y đức có trụ sở tại Hoa Thịnh Đốn, tổ chức. Theo các chuyên gia tham dự hội nghị, bằng chứng xuất hiện trong hai thập niên qua cho thấy một thông lệ vượt ngoài sức tưởng tượng: chính quyền Trung Quốc đã bí mật sát hại các tù nhân lương tâm trên một quy mô lớn để cung cấp cho ngành công nghiệp cấy ghép nội tạng của họ.
Những người tham gia hội thảo lưu ý rằng thông lệ đó vẫn tiếp diễn cho đến ngày nay và nạn nhân chính là những học viên Pháp Luân Công đang bị cầm tù. Pháp Luân Công là một môn tu luyện tinh thần đã bị Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đàn áp tàn bạo ở Trung Quốc kể từ năm 1999.
Cư dân Texas trở thành ‘nạn nhân’
Tiến sĩ Howard Monsour, một bác sĩ ở Texas, đã chia sẻ một câu chuyện về bệnh nhân của ông được ghép gan ở Trung Quốc, nơi mà nguồn nội tạng luôn có sẵn và [ca phẫu thuật] được thực hiện “gần như ngay lập tức.”
Sự việc này xảy ra cách đây hơn mười năm về trước. Ông Monsour là trưởng khoa gan tại Bệnh viện Methodist ở Houston và cũng là một trong những người điều phối chương trình ung thư gan. Tại văn phòng của mình, ông Monsour gặp một bệnh nhân mắc bệnh ung thư gan di căn và đang gặp khó khăn trong việc chắc chắn có được một ca cấy ghép nội tạng ở Hoa Kỳ. Do khả năng sống sót sau khi ghép gan quá thấp nên bệnh nhân này đã bị một số bệnh viện Hoa Kỳ từ chối, trong đó có chương trình của ông Monsour.
Tuy nhiên, một nghiên cứu sinh đến từ Trung Quốc đã nói với bệnh nhân đó rằng anh có thể sắp xếp một ca ghép gan cho ông. Cuối cùng, bệnh nhân này đã bay sang Trung Quốc và nhận được một lá gan mới với giá 88,000 USD.
Ông Monsour nói: “Điều kỳ lạ vào thời điểm đó là gần như thể ông ấy đã có lịch hẹn để được cấy ghép ở đó.” Ở Hoa Kỳ, “thông thường sẽ mất từ sáu tháng đến một năm để bệnh nhân bị ung thư được cấy ghép.”
Ông Monsour cho biết hồi đó ông không biết hệ thống cấy ghép nội tạng ở Trung Quốc là gì và hoạt động như thế nào. Nhưng khi biết nhà cầm quyền sát hại tù nhân để lấy nội tạng, ông Monsour nghi ngờ bệnh nhân của mình đã trở thành “nạn nhân” của thông lệ này.
“Ông ấy đã trở thành nạn nhân rồi. Ông ấy không phải là nạn nhân giống như một người bị sát hại để lấy gan, nhưng ông ấy đã vô tình trở thành một nạn nhân ở Hoa Kỳ vì đã lấy gan từ một người nào đó khác.”
Ông Monsour cho biết trải nghiệm đó đã thôi thúc ông phải làm chứng trước Thượng viện Texas cho một nghị quyết lên án thông lệ thu hoạch nội tạng cưỡng bức của ĐCSTQ mà tiểu bang này đã thông qua vào năm 2021.
Thời gian chờ đợi rất ngắn
Theo Tiến sĩ Torsten Trey, giám đốc điều hành của tổ chức DAFOH, bệnh nhân của ông Monsour không phải là một trường hợp cá biệt.
Năm 2008, một bệnh nhân của Tiến sĩ Jacob Lavee, một bác sĩ phẫu thuật ghép tim người Israel, cho biết ông chỉ cần báo trước hai tuần, thì ca ghép tim ở Trung Quốc của ông sẽ được lên lịch vào một ngày cụ thể. Bác sĩ Trey cho biết, bệnh nhân đó đã được ghép tim đúng vào ngày được ấn định.
Năm 2017, các ký giả của kênh truyền hình cáp Nam Hàn TV Chosun đã tới một bệnh viện lớn ở Thiên Tân, một thành phố ven biển của Trung Quốc. Với một camera giấu kín, họ đã ghi lại cuộc trò chuyện với nhân viên bệnh viện, người này thông báo với họ rằng thời gian chờ đợi thông thường để tìm được người hiến tặng phù hợp là hai tuần. Nhưng y tá nói thêm rằng nếu khách hàng tình nguyện trả thêm 10,000 USD, thì chỉ hai ngày sau là họ có thể nhận được một quả thận.
Tiến sĩ Trey chia sẻ thêm rằng một số bệnh nhân nhiễm COVID-19 đã được ghép phổi ở Trung Quốc vào năm 2020, và trong một số trường hợp, chỉ cần mất 24 giờ để có được các lá phổi.
“Vậy nguồn nội tạng đó đến từ đâu?” Tiến sĩ Trey hỏi.
Đáng chú ý là mãi đến năm 2015 Trung Quốc mới có hệ thống phân phối và hiến tạng chính thức. Trong khi đó, người dân Trung Quốc không muốn hiến tạng vì văn hóa và truyền thống của đất nước xem cơ thể này là quà tặng cha mẹ ban cho, do đó họ có tập tục là sẽ để cơ thể nguyên vẹn sau khi qua đời.
Hầu hết nguồn nội tạng dùng để cấy ghép đều đến từ các tù nhân bị hành quyết, các quan chức cao cấp của Trung Quốc tuyên bố trong lời thú nhận đầu tiên về hoạt động này vào năm 2005. Tuy nhiên, số lượng tử tù bị hành quyết không thể giải thích được cho số lượng ca cấy ghép ước tính đang được tiến hành ở nước này.
Sau các cuộc điều tra kéo dài hàng năm, một tòa án độc lập ở London đã kết luận vào năm 2019 rằng chế độ này đã và vẫn đang sát hại các tù nhân “trên một quy mô đáng kể” để cung cấp cho thị trường cấy ghép nội tạng, bao gồm cả các tù nhân lương tâm bị giam giữ dưới hệ thống tư pháp bị quốc tế chỉ trích của ĐCSTQ. Tòa án cho biết các nạn nhân chính là các học viên Pháp Luân Công đang bị cầm tù.
Thử thách trong ngục tù
Ông Lưu Văn Vũ (Winston Liu) bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công vào năm 1998 khi ông đang theo học bằng tiến sĩ tại Đại học Thanh Hoa, một trường công nghệ nổi tiếng thường được gọi là “MIT của Trung Quốc.”
Pháp Luân Công — một môn tu luyện thiền định truyền thống của Trung Quốc kết hợp các bài giảng đạo đức dựa trên các nguyên lý là chân, thiện, và nhẫn — đã trở nên phổ biến rộng rãi ở Trung Quốc vào thời điểm đó. Theo ước tính của nhà nước, hơn 70 triệu người Trung Quốc được cho là đã tập môn này vào cuối những năm 1990. Theo ông Lưu, chỉ riêng tại Đại học Thanh Hoa, đã có 11 điểm luyện các bài công pháp của Pháp Luân Công, trong đó chủ yếu là sinh viên, giảng viên, nhà thầu, những người học tập và làm việc tại trường đại học thực hành các bài công pháp tĩnh tại này hàng ngày.
Tuy nhiên, sau khi cựu lãnh đạo Đảng Cộng sản Giang Trạch Dân phát động chiến dịch ‘xóa sổ’ Pháp Luân Công trên toàn quốc vào năm 1999, ông Lưu đã bị đuổi khỏi trường và liên tục phải đối mặt với các mối đe dọa như sách nhiễu, bắt giữ, giam cầm, và tra tấn thể xác. Ông Lưu đã bị giam giữ bốn lần trước khi đào thoát sang Hoa Kỳ vào năm 2005.
Đã gần hai mươi năm kể từ khi ông Lưu bị tra tấn trong mạng lưới nhà tù của Trung Quốc vì không chịu từ bỏ tín tâm của mình vào Pháp Luân Công. Ông nói tại hội nghị: “Mỗi khi nhớ lại mảnh ký ức này, đối với tôi, điều đó chẳng bao giờ là dễ dàng.”
Ông Lưu, hiện đang làm kỹ sư ở Hoa Kỳ, đã thuật lại hình thức trấn nước (một hình thức tra tấn mà nạn nhân bị trói chặt và bị dội nước vào mặt, làm ngạt thở và hít nước vào phổi, gây ra cảm giác tương tự khi bị ngạt nước và sắp sửa chết đuối). Đây là một trong những phương pháp tra tấn mà ông phải chịu đựng trong thời gian ông bị giam giữ vào năm 2001.
“Đó là ngày đầu tiên. Ngay sau khi tôi bước vào phòng giam trong trại tạm giam, khoảng 23 giờ đêm ngày 01/01/2001, tôi bị buộc phải cởi bỏ quần áo và ngồi xổm trên bục trong nhà vệ sinh.
“Chỗ đó hoàn toàn không phải là một phòng vệ sinh … nó chỉ là một bức tường cao một foot (0.3m) [để] ngăn cách chỗ đi vệ sinh với không gian sinh hoạt, để các tù nhân khác có thể theo dõi tôi. Sau đó, họ dội nước lạnh lên người tôi, từng xô từng xô một, [và] cứ thế dội trong nửa giờ cho đến khi tôi bất tỉnh. Và [sau đó], họ hẩy tôi xuống sàn.”
“Khi tôi tỉnh dậy tôi cảm thấy tôi không hề còn chút nhân phẩm nào,” ông nói. “Cảm giác đó là điều mà tôi sẽ không bao giờ [muốn] nhớ lại.”
Kiểm tra sức khỏe toàn diện
Điều mà ông Lưu không thể hiểu vào thời điểm đó là những đợt khám sức khỏe toàn diện — bao gồm xét nghiệm máu, chụp X-quang, khám mắt, và xét nghiệm nước tiểu — mà ông phải thực hiện khi bị biệt giam.
“Chuyện đó xảy ra vào tháng 07/2022. Tôi phải đứng xếp hàng cùng với các học viên Pháp Luân Công khác … trong nhà tù này, có khoảng 40 học viên Pháp Luân Công. Chúng tôi được lính canh dẫn đến bệnh viện liên kết với nhà tù,” ông Lưu nhớ lại. “Sau đó, chúng tôi được thông báo rằng đây là những đợt kiểm tra và đánh giá sức khỏe định kỳ cho mọi tù nhân.”
“Vậy mà, hóa ra là … người quản ngục này đã nói dối chúng tôi,” ông Lưu nói. Sau đó ông được biết rằng chỉ có các học viên Pháp Luân Công bị giam giữ mới phải kiểm tra sức khỏe.
“Chúng tôi chưa bao giờ được xét nghiệm tổng thể như vậy, thậm chí cả những đợt xét nghiệm đơn giản. Ở đây ai thèm quan tâm đến sức khỏe của chúng tôi cơ chứ?” ông Lưu kể lại phản ứng của tù nhân cùng phòng giam, một người không học Pháp Luân Công nhưng được giao nhiệm vụ giám sát ông.
Lời kể của ông Lưu phù hợp với các tù nhân Trung Quốc khác được ông David Matas phỏng vấn. Ông Matas là một luật sư nhân quyền quốc tế, một trong những người đầu tiên điều tra những cáo buộc đáng lo ngại về tội ác thu hoạch nội tạng cưỡng bức của ĐCSTQ vào đầu những năm 2000.
Ông Matas lưu ý rằng hệ thống nhà tù của Trung Quốc chỉ kiểm tra sức khỏe của các học viên Pháp Luân Công.
Ông nói: “Có một cuộc kiểm tra nội tạng và xét nghiệm máu một cách có hệ thống đối với các học viên Pháp Luân Công, chứ không phải đối với phạm nhân bình thường. Và bản thân tôi đã phỏng vấn cả các học viên lẫn phạm nhân bình thường khác, và họ vẫn kể cho tôi nghe cùng một câu chuyện.”
Ông Matas bắt đầu tiến hành các cuộc đánh giá độc lập sau khi những cáo buộc sát hại các học viên Pháp Luân Công để lấy nội tạng của họ lần đầu tiên xuất hiện vào năm 2006.
Làm việc với cựu Nghị sĩ Canada David Kilgour, ban đầu hai người họ dự định đến thăm Trung Quốc để tiến hành khảo sát. Không có phản hồi trước yêu cầu viếng thăm của họ, hai nhà nghiên cứu người Canada này đã kiểm tra các trang web của nhiều bệnh viện Trung Quốc, bài báo truyền thông, và các cuộc gọi giả danh để thu thập thông tin với các bác sĩ ở hơn chục tỉnh trên khắp Trung Quốc.
Họ cũng phỏng vấn những bệnh nhân được cấy ghép nội tạng ở Trung Quốc, cũng như các học viên Pháp Luân Công sống sót sau khi bị tra tấn và giam giữ trong hệ thống nhà tù của Trung Quốc.
Hai nhà điều tra Canada này sau đó đã công bố các báo cáo có tựa đề “Thu hoạch Đẫm máu,” kết luận rằng thông lệ thu hoạch nội tạng cưỡng bức thực sự đang diễn ra.
Ông Matas nói: “Khi quý vị nghe câu chuyện của ông Lưu Văn Vũ, quý vị sẽ thấy mọi chuyện có vẻ bi thảm. Nhưng quý vị phải nghĩ rằng có hàng trăm ngàn người đang sống cuộc sống và trải nghiệm tương tự như vậy.”
“Dù ông Lưu có kể chuyện gì đi nữa, thì ông ấy vẫn là một người may mắn vì ông ấy còn sống sót,” ông nói và cho biết thêm rằng nhiều học viên Pháp Luân Công bị giam giữ khác đã tử vong.
Sự im lặng của truyền thông
Sau nhiều thập niên điều tra, ông Marco Respinti, một ký giả người Ý, nói rằng hoạt động thu hoạch nội tạng cưỡng bức của ĐCSTQ hiện đã “được ghi chép rất rõ ràng” và lẽ ra chủ đề này phải “thường xuyên” xuất hiện trên trang nhất của các phương tiện truyền thông.
Nhưng điều đó đã không xảy ra. Ông Respinti cho rằng sự im lặng của truyền thông phương Tây là do áp lực từ ĐCSTQ. Ông Respinti lấy quê hương mình làm ví dụ. Ông Respinti cho biết, sau khi một tuần báo nổi tiếng của Ý đăng một bài báo tiết lộ hoạt động thu hoạch nội tạng cưỡng bức ở Trung Quốc hồi năm ngoái, các quan chức tại đại sứ quán Trung Quốc ở Ý đã gọi điện cho biên tập viên và tấn công các ký giả viết ra bài báo đó.
Ông Respinti, người cũng là giám đốc phụ trách của Bitter Winter, một tạp chí về tự do tôn giáo và nhân quyền ở Trung Quốc, cho biết: “Đây là bầu không khí bình thường mà chúng tôi đang sống ở một đất nước tự do như Ý.”
Kêu gọi hành động
Tiến sĩ Zain Khalpey, một bác sĩ phẫu thuật lồng ngực ở Arizona, đang kêu gọi các bác sĩ và hiệp hội cấy ghép hãy bước ra và lên tiếng phản đối hành vi thu hoạch nội tạng cưỡng bức vô lương tâm của ĐCSTQ.
Tiến sĩ Khalpey cho biết ông tự hào về tuyên bố của Hiệp hội Ghép tim và Phổi Quốc tế (ISHLT), một hiệp hội cấy ghép bất vụ lợi. Nhóm này tuyên bố hồi tháng Tám năm ngoái rằng họ sẽ ngừng chấp nhận nghiên cứu cấy ghép nội tạng từ Trung Quốc, trong một nỗ lực chấm dứt việc lạm dụng cấy ghép đang diễn ra của chế độ cộng sản.
Tiến sĩ Khalpey nói: “Hành động này nâng cao tiêu chuẩn và kỳ vọng cho những người khác muốn làm theo. Và tôi nghĩ mô hình đó đề cao tính liêm chính. Và những xã hội có tính liêm chính khác cũng nên làm theo.”
Hơn nữa, các tuyên bố từ cộng đồng y tế có thể giúp các nhà lập pháp thúc đẩy chính phủ của họ hành động chống lại tội ác thu hoạch nội tạng cưỡng bức của ĐCSTQ, theo Thượng nghị sĩ Philip Hunt, một thành viên của Nghị viện Anh và là cựu bộ trưởng y tế.
Ông Hunt nêu lên tuyên bố năm 2019 của Tiến sĩ John Chisholm, chủ tịch ủy ban y đức của Hiệp hội Y khoa Anh, trong đó ông mô tả nạn thu hoạch nội tạng cưỡng bức của ĐCSTQ là “một hành vi vi phạm trắng trợn và liên tục đối với một loạt các quyền căn bản, không thể xâm phạm của con người.”
Vào năm 2022, Vương quốc Anh đã cập nhật một bản sửa đổi trong luật đạo đức sinh học để ngăn chặn các bệnh nhân Anh đang tìm kiếm nội tạng đến Trung Quốc để cấy ghép.
Ông Hunt, người đề xướng phiên bản sửa đổi của Viện Quý tộc (Thượng viện), cho biết: “Càng nhiều bác sĩ có thể lên tiếng phản đối thì các chính trị gia như tôi càng dễ dàng đạt được sự thay đổi luật pháp trong Nghị viện của chúng ta.”
Hồng Ân biên dịch
Quý vị tham khảo bản gốc từ The Epoch Times