Hạ viện Hoa Kỳ thông qua dự luật đầu tiên trừng phạt hoạt động thu hoạch nội tạng cưỡng bức của ĐCSTQ
Hôm 27/03, Hạ viện đã thông qua một cách áp đảo dự luật trừng phạt Trung Quốc cộng sản vì hoạt động thu hoạch nội tạng cưỡng bức từ các tù nhân lương tâm của họ, đánh dấu biện pháp lập pháp không mang tính biểu tượng đầu tiên ở Hoa Kỳ chống lại tội ác tàn bạo này.
Nghị quyết Hạ viện 1154 (H.R. 1154), được đặt tên là Đạo luật Chấm dứt Thu hoạch Nội tạng Cưỡng bức năm 2023, đã được thông qua trong một cuộc bỏ phiếu với tỷ lệ 413 phiếu thuận-2 phiếu chống. Dự luật này nhằm trừng phạt bất kỳ ai tham gia hành động ghê sợ này và yêu cầu chính phủ báo cáo hàng năm về các hoạt động như vậy diễn ra ở mỗi quốc gia ngoại quốc. Các Thượng nghị sĩ Tom Cotton (Cộng Hòa-Arkansas) và Chris Coons (Dân Chủ-Delaware) là hai trong số hơn một chục nhà lập pháp dẫn đầu phiên bản đồng hành của dự luật này tại Thượng viện.
Dân biểu Chris Smith (Cộng Hòa-New Jersey), nhà bảo trợ chính của dự luật nói trên, đã kêu gọi chú ý đến các hình phạt trong dự luật đối với những người bị phát hiện có liên quan đến thu hoạch nội tạng cưỡng bức: hình phạt dân sự lên tới 250,000 USD, và hình phạt hình sự là lên đến 1 triệu USD và 20 năm tù.
“Luật này thực sự có tính trừng phạt. Chúng tôi không đùa đâu,” Dân biểu Smith nói với The Epoch Times trước khi cuộc bỏ phiếu diễn ra tại phòng họp. “Đây là một hành động tàn ác, đây là một tội ác phản nhân loại, và là một tội ác chiến tranh, bởi vì đây là một cuộc chiến chống lại những người dân vô tội ở Trung Quốc; ông Tập Cận Bình phải chịu trách nhiệm trực tiếp. Những người sẵn sàng tham gia vào việc này sẽ phải chịu trách nhiệm.”
Tại phòng họp Hạ viện, Dân biểu Đảng Dân Chủ Susan Wild (Pennsylvania), nhấn mạnh yêu cầu báo cáo hàng năm trong dự luật, điều mà bà nói là sẽ bảo đảm Hoa Kỳ “đưa ra một đánh giá sáng suốt về mức độ và sự phổ biến của vấn đề này.”
“Với nạn diệt chủng đang diễn ra, chúng ta không thể tin lời Bắc Kinh về những gì họ đang làm và không làm,” bà nói. “Chúng ta cần điều tra và chúng ta cần kiểm chứng.”
“Chúng ta không bao giờ nên ngoảnh mặt với sự bất công và đàn áp ở bất cứ nơi nào mà điều đó diễn ra.”
Những ký ức ám ảnh
Tin tức về việc thông qua dự luật này đã mang lại hy vọng cho nhiều người sống sót sau khi nhà cầm quyền Trung Quốc đàn áp đức tin của họ, những người đã đào thoát sang Mỹ để tị nạn, như trường hợp của cô Hàn Vũ (Han Yu), một học viên thuộc nhóm tín ngưỡng bị bức hại Pháp Luân Công, vốn vẫn luôn được xem là nhóm nạn nhân chính của hoạt động buôn bán nội tạng bất hợp pháp của nhà cầm quyền này.
Môn tu luyện tinh thần này, gồm các bài giảng đạo đức dựa trên các nguyên lý chân, thiện, nhẫn, và năm bài tập tĩnh tại, đã trở nên rất phổ biến ở Trung Quốc vào những năm 1990 vì những lợi ích về sức khỏe và đạo đức mà pháp môn này mang lại. Cuối cùng, Pháp Luân Công đã thu hút được khoảng 70 triệu đến 100 triệu người theo học vào cuối thập niên đó.
Vì cho rằng sự phổ biến này là một mối đe dọa đối với sự kiểm soát của mình, nên ĐCSTQ đã khởi phát một chiến dịch “xóa sổ” vào năm 1999, dẫn đến việc hàng triệu học viên bị giam giữ, và số lượng người thiệt mạng chưa thống kê được do bị bắt làm lao động nô lệ, bị tra tấn, và các hành vi ngược đãi khác trong vòng 23 năm qua.
Năm 2019, sau một cuộc điều tra kéo dài một năm, một tòa án độc lập ở London đã kết luận rằng hoạt động thu hoạch nội tạng cưỡng bức đã diễn ra ở Trung Quốc trong nhiều năm “trên một quy mô đáng kể”, với việc các học viên Pháp Luân Công bị giam cầm là nguồn cung cấp nội tạng chính. Phán quyết cuối cùng của tòa án này được công bố vào tháng Ba năm sau, kèm theo 300 trang lời khai và đệ trình của nhân chứng, phát hiện “không có bằng chứng nào cho thấy hoạt động này đã bị dừng lại.”
Là một người gốc Bắc Kinh, thủ đô của Trung Quốc, cô Hàn mới 19 tuổi khi cô mất đi người cha hồi năm 2004 do cuộc bức hại này gây ra, hai năm trước khi có những báo cáo đầu tiên về ngành công nghiệp buôn bán nội tạng bí mật của nhà cầm quyền Trung Quốc. Hơn một thập niên nữa sẽ trôi qua trước khi vấn đề này được công nhận rộng rãi hơn.
Lần cuối cùng cô nhìn thấy cha mình — ông Hàn Tuấn Thanh (Han Junqing) — người đã qua đời chỉ hơn hai tháng sau khi bị bắt vì tu luyện Pháp Luân Công — vẫn ám ảnh cô đến tận ngày nay.
Cô Hàn nghẹn ngào khi kể lại những ký ức gần hai mươi năm trước.
Với khuôn mặt tím tái, thân hình gầy guộc, thi hài cha cô nằm lạnh cóng trong một phòng trung tâm pháp y với hàng chục công an mặc sắc phục vây quanh.
Có một phần da thịt bị thiếu ở dưới mắt trái của người đàn ông này. Một vết rạch dài bằng dao, được khâu lại bằng chỉ đen, kéo dài xuống từ cổ họng ông. Công an đã buộc cô phải ra ngoài khi cô cố gắng mở khuy áo sơ mi của ông để xem những vết khâu đó kết thúc ở đâu.
Sau đó, dì và chú của cô Hàn Vũ đã xé toạc áo sơ mi của ông ra trước khi công an kịp ngăn họ lại. Họ phát hiện ra vết rạch dài đến tận bụng của ông ấy. Không có nội tạng bên trong, chỉ có đá lạnh.
‘Một tội ác chưa từng thấy’
Cô Hàn đã có một thời gian dài gặp khó khăn để chấp nhận việc cô đã mất cha. Cô nói với The Epoch Times rằng cô thường xuyên mơ thấy ông và choàng tỉnh trong nước mắt.
Năm 2006 là năm đầu tiên mà nhiều người tố cáo đến The Epoch Times để làm sáng tỏ hoạt động đen tối này. Năm 2007, khi đang lướt mạng xã hội, cô Hàn tình cờ đọc được một bài viết mô tả về hoạt động thu hoạch nội tạng cưỡng bức, và điều đã xảy ra với cha cô hoàn toàn phù hợp với mô tả này.
Đêm hôm đó, cô Hàn đã khóc hàng tiếng đồng hồ đến mức cô suýt ngất.
Câu chuyện của cô Giang Lê (Jiang Li), con gái của một nạn nhân bị bức hại ở Trại lao động Tây Sơn Bình, phía tây nam Trung Quốc, cũng mang một âm hưởng tương tự.
Cha của cô, ông Giang Tích Thanh (Jiang Xiqing), một quan chức đã về hưu từ một chi cục thuế địa phương ở đại đô thị Trùng Khánh, đã bị bắt sau một cuộc đột kích vào nhà hồi tháng 05/2008 — ba tháng trước khi Bắc Kinh lần đầu tiên đăng cai tổ chức Thế vận hội — và bị kết án một năm trong một trại lao động mà không qua xét xử tại tòa án.
Ông ấy đã qua đời vào cuối tháng Một năm sau, chưa đầy 24 giờ sau khi có một chuyến thăm của gia đình, lúc đó ông dường như còn khỏe mạnh.
Sau bảy giờ trong tủ đông, mặt và ngực của ông ấy vẫn ấm, nhưng khi cô Giang Lê và các thành viên khác trong gia đình cố gắng thu hút sự chú ý về việc này, thì công an đã đẩy họ ra khỏi nhà xác. Công an đã hỏa táng thi thể ông vài ngày sau đó và đe dọa sách nhiễu gia đình cô khi họ tìm cách hỏi cho ra lẽ vấn đề, có lúc còn bảo cô Giang Lê “hãy đưa bất cứ mức giá nào” để giải quyết vụ việc. Một quan chức viện kiểm sát Trùng Khánh, ông Chu Bách Lâm (Zhou Bailin), đã nói với họ rằng toàn bộ nội tạng của ông Giang Tích Thanh đã bị “lấy ra và biến thành mẫu vật y tế.”
Họ chưa bao giờ hỏi xin sự chấp thuận từ phía gia đình cô Giang, cũng như không để lại bất kỳ lời giải thích nào.
“Thu hoạch nội tạng từ người sống là một tội ác chưa từng thấy trên hành tinh này, và tội ác này vẫn đang diễn ra,” cô Giang Lê, hiện đang sống ở New York, nói với The Epoch Times. Cô nói, hy vọng của cô là được thấy chính phủ Hoa Kỳ giúp “lập tức ngăn chặn tội ác phản nhân loại như thế này, buộc Đảng Cộng sản Trung Quốc và tất cả những kẻ phạm tội phải chịu trách nhiệm, đồng thời thanh lý bộ máy nhà nước vẫn đang phạm tội ác này.”
‘Bước tiến lớn’
Ông Torsten Trey, giám đốc điều hành của nhóm đạo đức y tế Các Bác sĩ Chống Thu hoạch Nội tạng Cưỡng bức (DAFOH), đã hoan nghênh dự luật này như một “bước tiến lớn” trong việc giúp “nâng cao nhận thức quan trọng” về hoạt động thu hoạch nội tạng cưỡng bức, nhưng ông tin rằng cần có nhiều biện pháp hơn nữa để hạn chế du lịch y tế đến Trung Quốc.
Ông nói với The Epoch Times trong một thư điện tử: “Dự luật này tận dụng lợi thế của hệ thống pháp luật của chúng ta và áp dụng các quy định hiện có để cấm nhập cảnh hoặc không cho những người tham gia vào các tội ác phản nhân loại này kiếm lời.”
Ông cho biết, điều còn thiếu là một yêu cầu đối với tất cả những người nhập cảnh vào Hoa Kỳ — có thể là người nhập cư hợp pháp và bất hợp pháp, hoặc công dân Hoa Kỳ — phải trả lời liệu họ có “‘nhập cảng’ một nội tạng mới được cấy ghép từ các quốc gia được biết đến là những nơi mua nội tạng thông qua cưỡng bức thu hoạch nội tạng hay không,” cũng như số tiền trả cho nội tạng đó.
“Thu hoạch nội tạng là một tội ác,” ông nói. Mặc dù các bệnh nhân có quyền riêng tư, nhưng quyền riêng tư đó “không nên có hiệu lực trước tội ác thu hoạch nội tạng cưỡng bức: nếu các học viên Pháp Luân Công hoặc các tù nhân lương tâm khác bị sát hại để lấy nội tạng ở Trung Quốc, thì chúng ta không nên che đậy những tội ác này dưới chiếc ô dù quyền riêng tư về chăm sóc sức khỏe.”
Dân biểu Smith, một nghị sĩ của tiểu bang New Jersey, cho biết dự luật này có thể có hiệu lực đối với bất kỳ ai tham gia thu hoạch nội tạng cưỡng bức, kể cả các bệnh nhân nhận nội tạng.
Ông nói: “Nếu họ biết được thông tin là nội tạng đó đang bị đánh cắp từ một học viên Pháp Luân Công, hoặc bất kỳ ai khác mà vẫn tiến hành, thì họ có thể phải chịu trách nhiệm hình sự và dân sự.”
“Làm thế nào mà quý vị biết được vào một ngày nhất định, quý vị sẽ có một lá gan sẵn sàng để sử dụng? Đó là bởi vì họ sát hại một cá nhân để có được lá gan đó. Họ đã sát hại những người đó,” ông nói thêm, đề cập đến những trường hợp mà trong đó các bệnh viện Trung Quốc đã hứa sẽ cung cấp các cơ quan nội tạng trọng yếu vào một ngày cụ thể — điều vốn là bất khả thi trong các hệ thống hiến tạng tự nguyện.
Ông Smith nhấn mạnh rằng người Mỹ đến Trung Quốc để cấy ghép nội tạng cũng có nghĩa vụ đạo đức để tìm hiểu thêm về nguồn nội tạng được sử dụng cho quy trình này.
Trên khắp thế giới, các nước Israel, Đài Loan, Ý, và Tây Ban Nha đã cấm du lịch ghép tạng.
Nghị viện Âu Châu, Quốc hội Hoa Kỳ, và nhiều cơ quan địa phương khác cũng đã công khai lên án hoạt động thu hoạch nội tạng cưỡng bức của chính quyền nhưng vẫn chưa thông qua các biện pháp lập pháp.
Ông Levi Browde, giám đốc điều hành Trung tâm Thông tin Pháp Luân Đại Pháp, cho biết, nếu Đạo luật Chấm dứt Thu hoạch Nội tạng Cưỡng bức trở thành luật, thì đó sẽ là một bước tiến tới sự thay đổi đó.
“Với dự luật này, Quốc hội của chúng ta sẽ tham gia cùng với các nhà lập pháp từ một số quốc gia khác, những nơi đã thông qua các luật nhằm ngăn chặn hành vi khủng khiếp là sát hại những người vô tội để lấy nội tạng của họ, và trừng phạt những người tiếp tục làm như vậy,” ông Browde nói trong một tuyên bố với The Epoch Times, đồng thời kêu gọi Thượng viện thông qua phiên bản dự luật đồng hành.
Minh Ngọc biên dịch
Quý vị tham khảo bản gốc từ The Epoch Times