Nữ diễn viên Jessica Rey: Từ vai diễn siêu nhân quyền lực đến người mẹ doanh nhân có ảnh hưởng tích cực
Từ diễn viên chuyển sang nghề thiết kế thời trang, cô Jessica Rey đã tạo nên những bộ đồ bơi hiện đại mang hơi hướng cổ điển. Bà mẹ ba con chia sẻ những thói quen thường nhật giúp cô duy trì nhiệt huyết.
Lần đầu tiên cô Jessica Rey mặc bộ đồ tắm do chính mình thiết kế đến bể bơi, những cô gái khác đều muốn hỏi, “Cô mua bộ đồ đó ở đâu vậy?” Nữ diễn viên nổi tiếng với vai siêu nhân trắng Alyssa trong loạt phim truyền hình Power Rangers Wild Force năm 2002, dành rất nhiều thời gian ở hồ bơi — giữa các công việc của mình ở Hollywood, và sở hữu gần 100 bộ đồ tắm hai mảnh. Nhưng, bộ đồ tắm này thì khác: Đó là bộ đồ bơi một mảnh xếp ly đơn giản, dựa trên phong cách cổ điển mà cô yêu thích, gợi nhớ đến những năm 1950 nhưng được hiện đại hóa bằng loại vải phù hợp cho bơi lội. Cô đã tự thiết kế và nhờ một người bạn cùng phòng may cho mình, bởi vì cô không thể tìm được bộ đồ tắm một mảnh nào mà cô thấy hài lòng ngoài cửa hàng.
Và, cô nhận ra mình không đơn độc.
Đó chính là động lực đã thúc đẩy doanh nghiệp Rey Swimwear của cô ra đời, thiết kế đồ bơi tôn dáng, nữ tính, và tiện dụng cho những người phụ nữ không muốn mặc đồ tắm hai mảnh. “Tôi cố gắng mang đến cho phái nữ một lựa chọn để họ cảm thấy xinh đẹp với làn da của chính mình, trong trang phục tắm của riêng mình, và cảm thấy tự tin,” cô Rey cho biết.
Cô bước chân vào lĩnh vực kinh doanh sau một hành trình cá nhân đầy khiêm cung — một quan niệm mà mới đầu cô không thích. Nhưng khi nghiên cứu sâu hơn đức tin của mình, cô có được nhận thức mới về sự khiêm cung — đó là “mong muốn giữ gìn sự tôn nghiêm mà Chúa ban cho khi chúng ta được tạo ra, cho chính chúng ta,” cô nói. “Tôi bắt đầu chú ý đến cách mình bị đối xử khi mặc những bộ trang phục hở hang, và tôi không thích điều đó. Vì vậy, tôi quyết định dừng lại.”
Cô Rey là đồng tác giả của cuốn sách để bàn “Decent Exposure” (Sự Phô Bày Tao Nhã) xuất bản năm 2015, và ra mắt dòng thời trang Estella năm 2017. Giờ đây, cô vừa điều hành doanh nghiệp và lên ý tưởng cho các dự án kinh doanh mới, vừa tiếp tục tham gia các sự kiện Power Ranger, nơi cô rất thích được gặp gỡ các khán giả hâm mộ, và dạy học tại gia cho ba đứa con ở độ tuổi 10, 11, và 13 của mình.
Làm thế nào cô cân bằng được tất cả mọi thứ? Tạp chí American Essence đã trò chuyện cùng cô Rey về những thói quen thường ngày, điều gì đã giúp cô duy trì nguồn cảm hứng, và biến thế giới thành lớp học của gia đình mình.
Việc đầu tiên tôi làm khi thức dậy là: dâng lời cầu nguyện buổi sáng. Đó là ưu tiên hàng đầu. Nội dung lời cầu nguyện là những nỗi khổ và ý định của tôi cho ngày hôm đó. Rồi, khi tôi vẫn còn trên giường và ngọn đèn đỏ vẫn bật, tôi suy niệm phúc âm hàng ngày thông qua ứng dụng Hallow App.
Tôi chăm sóc sức khỏe bằng cách: tạo ra các thói quen hàng ngày. Tôi nhận thấy nếu chúng ta không có thói quen khi nói về những việc như thế này, thì những việc đó sẽ không thể hoàn thành được, bởi vì có mấy ai thực sự muốn uống thực phẩm chức năng hay tập thể dục đâu?
Tôi thực hiện thói quen chăm sóc sức khỏe ngay sau khi thức dậy. Tôi bước xuống giường và bật nhảy trên tấm bạt nhún, điều này thực sự giúp cho hệ bạch huyết của tôi hoạt động và cũng giúp tôi tỉnh táo! Tôi rất thích các phương pháp chăm sóc sức khỏe toàn diện khác lạ. Thị lực của tôi ngày càng yếu, nên tôi đang theo một chương trình nhằm cải thiện thị lực một cách tự nhiên: Trong khi bật nhảy, tôi sẽ nhìn vật gì đó ở xa trong 10 giây, rồi tập trung nhìn vào vật gì đó ở gần trong 10 giây, cứ thế lặp đi lặp lại. Sau đó, tôi đi uống một ly sữa lên men kefir tự làm, rồi vào văn phòng vừa trả lời thư điện tử vừa đi bộ trên máy chạy bộ đặt dưới bàn làm việc của mình.
Tôi có một tờ danh sách kiểm tra các việc cần làm, vì thế vào buổi sáng khi tôi hoàn thành tất cả các mục liên quan đến sức khỏe và tinh thần trên danh sách này, tôi sẽ đánh dấu lên chúng, điều này thực sự tạo động lực cho tôi cho đến hết ngày. Ồ nhìn này, tôi vừa mới đánh dấu vào năm mục trên danh sách của mình — tôi cảm thấy mình đã làm rất tốt!
Gần đây có một điều khiến tôi băn khoăn là: tham gia vào lĩnh vực thời trang dành cho các bé gái ở độ tuổi tiền thiếu niên (từ 8-12 tuổi). Con gái tôi năm nay 11 tuổi, và tôi nhận thấy rằng rất khó để tìm được trang phục phù hợp với con bé. Chúng ta mua quần short, chân váy, hoặc đầm không quá ngắn cho lứa tuổi này ở đâu? Không có trang phục đó dành cho các em. Tôi đang tìm kiếm đối tác kinh doanh, bởi vì chuyên môn của tôi là đồ tắm.
Mọi người đang hiểu sai về sự đoan trang: cho rằng điều đó chỉ xoay quanh trang phục. Sự đoan trang không chỉ ở cách chúng ta ăn mặc mà còn ở cách chúng ta hành xử, ứng xử, cách người khác đối đãi với chúng ta, cách chúng ta suy nghĩ và [những gì] chúng ta mang theo mình. Điều đó liên quan đến vẻ đẹp. Tất cả chúng ta đều được tạo ra trong hình hài xinh đẹp và độc nhất vô nhị, chúng ta sẽ làm gì với vẻ đẹp đó?
Hình mẫu của tôi là: Nữ diễn viên Grace Kelly và Audrey Hepburn. Họ thật xinh đẹp và thanh lịch. Tôi nghĩ phong cách thời trang của họ tôn được hầu hết mọi dáng người, và cũng thực sự tiện dụng.
Mẹ là hình mẫu cá nhân của tôi. Bà qua đời cách đây 15 năm, và bà sẽ mãi mãi ảnh hưởng đến cách sống của tôi. Lúc nào bà cũng rất ủng hộ tôi. Khi tôi nhận được vai diễn trong loạt phim Power Ranger, tôi còn hai lớp nữa là hoàn thành chương trình học MBA (Thạc sỹ quản trị kinh doanh). Tôi phải nói với mẹ, người đang rất hào hứng với việc học MBA của tôi, rằng tôi sẽ tạm nghỉ học một năm để trở thành một “Power Ranger”. Mẹ tôi không hiểu Power Ranger là gì. Bà kiểu như, ‘Con sẽ từ bỏ việc học MBA để trở thành một nhân vật hoạt hình ư?’ Bà không hiểu. Và bà rất buồn lòng. Nhưng sau đó, khi tập phim đầu tiên được phát sóng trên truyền hình, tôi đã đến nhà cha mẹ để xem cùng họ, và mẹ tôi đã tự hào đến mức bật khóc.
Một điều tôi không ngờ tới khi trở thành một “Power Ranger” là: việc tham gia vào chương trình đó sẽ tác động đến mọi người nhiều như vậy, và rằng cho đến tận hôm nay, tôi vẫn còn gặp gỡ những khán giả hâm mộ loạt phim này.
Trên phim trường, chúng tôi thường mời những đứa trẻ của Tổ chức bất vụ lợi Make a Wish Foundation đến thăm. Ước nguyện cuối cùng của các em là được gặp chúng tôi — và tôi không thể hiểu được lý do. Khách mời đầu tiên của chúng tôi là cậu bé Joseph. Em là một cậu bé nhỏ nhắn và mắc bệnh bạch cầu. Chúng tôi được báo trước là cậu bé sẽ đến và hãy chuẩn bị tinh thần, nhưng tôi thậm chí còn không biết điều đó có nghĩa là gì — chuẩn bị tinh thần ư? Trên phim trường, khi đối diện với các máy quay, tôi thấy cánh cửa mở ra và, một cậu bé 5 tuổi xanh xao diện bộ trang phục Power Ranger màu xanh bước vào, tôi không thể kìm nén được cảm xúc. Tôi bắt đầu khóc nức nở.
Tôi ở bên cạnh cậu bé suốt thời gian còn lại của ngày hôm đó và làm quen với cha mẹ em. Tôi nói với mẹ cậu bé rằng, ‘Tôi biết cháu sẽ khỏe lại thôi. Khi chúng tôi đóng máy chương trình này vào năm sau, tôi sẽ bay đến Thành phố New York và đi chơi cùng gia đình chị.” Vì vậy, đó là nơi đầu tiên tôi đi sau khi chương trình kết thúc: Tôi đã bay đến Thành phố New York lần đầu tiên. Chúng tôi đến khu trò chơi điện tử, dùng bữa trưa cùng nhau, và tôi đến thăm tư gia của họ. Tôi rất hạnh phúc khi nói rằng Joseph vẫn khỏe mạnh và chúng tôi vẫn là bạn bè.
Là một người mẹ, triết lý giáo dục tại gia của tôi là: vừa học vừa hành. Mỗi ngày mỗi khác, tôi nghĩ đó là điều khiến mỗi ngày đều thú vị và vui vẻ. Hôm nay, chúng tôi có thể nấu ăn cả ngày, ngày mai chúng tôi có thể làm toán và tập viết. Chúng tôi du ngoạn rất nhiều. Chúng tôi có một nhóm yêu thích thiên nhiên và thường gặp mặt vài lần mỗi tháng.
Các con học được rất nhiều khi chúng tôi đi du lịch — cách làm chậu gốm ở Ý, cách vẽ tranh bích họa ở Croatia. Vào tháng Năm, chúng tôi sẽ đến Umbria, nước Ý. Tôi đã lên lịch cho các lớp học nấu ăn và cưỡi ngựa; chúng tôi sẽ đến các xưởng sản xuất đồ da; và ở Umbria có một bảo tàng côn trùng rất tuyệt vời. Bọn trẻ sẽ có các buổi học tiếng Ý vài lần một tuần. Có rất nhiều hoạt động thực tiễn — điều đó khiến cho việc học trở nên thú vị.
Cách nghỉ ngơi yêu thích của tôi là: đi du lịch cùng gia đình. Thật tuyệt khi ngắm nhìn thế giới thông qua đôi mắt của những đứa trẻ. Cha mẹ tôi làm lụng rất chăm chỉ và dạy chúng tôi giá trị của công việc. Mẹ tôi luôn nói rằng bà sẽ tận hưởng cuộc sống khi về hưu, nhưng thật buồn là bà đã mất chỉ một năm trước khi về hưu. Vì vậy, chúng tôi dạy các con giá trị của việc làm việc chăm chỉ, nhưng chúng tôi cũng muốn dạy con cách sống và tận hưởng cuộc sống ngay bây giờ. Chúng tôi muốn cho các con thấy rằng, cần có sự cân bằng thích hợp.
Bài viết này được đăng tải lần đầu trên Tạp chí American Essence.