Nhân sinh cảm ngộ: Kết thúc của sự chờ đợi
Hôm qua, tôi và vài đồng nghiệp cùng đón xe sang quận khác để giải quyết công việc. Chúng tôi đi mất khoảng nửa giờ.
Lúc đi suôn sẻ, nhưng lúc trở về thì xuất hiện một sự cố nhỏ. Xe chở chúng tôi dừng ở giao lộ chờ đèn đỏ, nhưng chờ đợi mấy phút rồi mà vẫn không thấy đèn chuyển sang màu xanh. Mọi người suy đoán rằng đèn giao thông có thể gặp sự cố. Người lái xe trả lời rằng vừa rồi khi xe chúng tôi lái đến đây đèn vẫn còn xanh. Có lẽ, đèn giao thông vẫn hoạt động bình thường, có thể cảnh sát giao thông đang tạm thời điều chỉnh.
Vì vậy chúng tôi tiếp tục chờ đợi. Thời gian trôi qua từng giây, chúng tôi đợi mười phút nhưng đèn đỏ vẫn không có chuyển biến. Gần đó có vài chiếc ô tô cá nhân có lẽ không đợi được nữa đã vượt đèn đỏ.
Chúng tôi đã làm việc cật lực trong suốt nửa ngày, rất mệt mỏi, và muốn về nhà nghỉ ngơi sớm. Có người đề nghị tài xế cứ lái xe đi, vì đây rõ ràng là lỗi đèn giao thông, và cảnh sát giao thông không có mặt tại hiện trường để điều tiết, nếu còn đợi thì không biết phải đợi đến khi nào. Tài xế nói rằng chỉ cần trên xe không có tình huống khẩn cấp thì vẫn phải đợi.
Cũng có người gọi điện cho Sở giao thông nhưng đường dây luôn bận. Mọi người không nhận được sự hỗ trợ hay hướng dẫn nào nên có chút hoảng loạn. Chúng tôi còn có cuộc họp được lên lịch vào buổi tối. Nếu cứ chờ đợi mãi như thế này, chắc chắn sẽ bị trễ giờ. Một đồng nghiệp là luật sư cũng đề nghị tài xế lái xe đi. Cô ấy nói rằng nếu tài xế bị phạt sẽ giúp kháng cáo lên các cơ quan liên quan. Tài xế vẫn trả lời rằng trên xe không có trường hợp khẩn cấp nào nên chúng ta nên đợi.
Tôi nhìn đồng hồ trong khi nói chuyện và thấy rằng chúng tôi đã đợi được hai mươi phút rồi. Người lái xe chia sẻ tin tức mới nhất với chúng tôi, xe của bạn anh ấy cũng bị kẹt ở giao lộ này và người bạn ấy đã gọi điện cho cảnh sát giao thông. Bên kia trả lời rằng trong trường hợp này, anh ấy nên tuân theo chỉ dẫn của đèn giao thông, và cảnh sát giao thông sẽ nhanh chóng đến hiện trường để hướng dẫn. Vì cảnh sát giao thông đã trả lời như vậy nên chúng tôi chỉ có thể tiếp tục chờ đợi.
Theo lý mà nói, lâu như vậy thì cảnh sát giao thông ở nơi gần nhất phải có mặt rồi. Chúng tôi chỉ thấy dòng xe di chuyển liên tục trên đường theo hướng ngược lại, còn bên phía chúng tôi vẫn bị kẹt đèn đỏ. Chúng tôi không biết chuyện gì đang xảy ra, cũng không biết khi nào cảnh sát giao thông mới đến, chỉ có thể chờ đợi thêm trong sự mịt mờ. Mọi người đều nhẫn nhịn.
Sau hơn ba mươi phút chờ đợi, đèn giao thông cuối cùng cũng phản hồi, và bắt đầu đếm ngược. Mọi người thở phào nhẹ nhõm, và sự cố nhỏ đã kết thúc. Khoảnh khắc đèn đỏ chuyển sang xanh, tài xế lập tức xuất phát…
Nhìn lại sự cố nhỏ vừa rồi, tôi thật khâm phục ý chí của người tài xế. Nếu vượt đèn đỏ theo ý muốn của hành khách, anh ta chỉ tiết kiệm được mười phút nhưng sẽ gặp rất nhiều rủi ro. Trái lại, chúng tôi đợi đến cuối cùng, và mọi chuyện đã được giải quyết an toàn.
Sở dĩ chúng tôi chờ đợi và nhẫn nhịn như vậy, có lẽ là vì không ai biết được kết cục của sự chờ đợi là gì. Có thể mây mù tan đi và vấn đề được giải quyết thỏa đáng. Có thể chúng ta chờ đợi quá lâu và mọi kế hoạch của chúng ta bị lỡ. Tuy nhiên, người lái xe luôn tỏ ra kiên quyết: nếu trên xe có trường hợp khẩn cấp, chẳng hạn như có người cần chữa trị, anh ta sẽ vượt đèn đỏ và phóng đi. Nhưng nếu hành khách đang ở tình huống an toàn, anh ta sẽ tuân theo điều khiển giao thông. Sự bình tĩnh của tài xế phần lớn là do quan điểm xem xét vấn đề của anh ấy khác với chúng tôi. Chúng tôi nóng lòng muốn trở về nhà, nhưng anh ấy muốn đảm bảo an toàn cho hành khách nên chỉ tập trung vào tình hình hiện tại.
Tâm Minh biên dịch
Quý vị tham khảo bản gốc từ Epoch Times Hoa ngữ