Lo ngại gia tăng khi ông Trudeau phủ nhận việc biết về các quỹ tài trợ bị cáo buộc của Trung Quốc
Bước ngoặt mới nhất trong câu chuyện về sự lật đổ nền dân chủ Canada của Trung Quốc cộng sản đã chứng kiến Thủ tướng Justin Trudeau biến thành nhân vật trung sĩ Sergeant Schultz trong bộ phim sitcom “Hogan’s Heroes”, một người ngốc nghếch khờ khạo.
Đối mặt với một phóng viên tại Hội nghị thượng đỉnh Cộng đồng Pháp ngữ ở Tunisia, ông ấy nhấn mạnh “Tôi không có bất kỳ thông tin nào, cũng như chưa được thông báo về bất kỳ ứng cử viên liên bang nào nhận bất kỳ khoản tiền nào từ Trung Quốc.” Điều này, nếu xem xét một cách nghiêm túc, đòi hỏi chúng ta phải tin rằng trong những tuần kể từ khi câu chuyện vỡ lở, ông ấy đã không bận tâm đến việc điều tra, và thậm chí còn không tò mò chút nào.
Những lời nói của ông ấy đã được lên kịch bản rõ ràng bởi vì chúng rất giống nhau bằng cả tiếng Anh lẫn tiếng Pháp. Và quý vị có thể thấy Ngoại trưởng Melanie Joly bớt căng thẳng khi ông ấy hoàn thành lời thoại của mình. Nhưng những người khác không nên buông lỏng như bà Joly, bởi vì nếu tuyên bố của ông ấy không phải là một lời nói dối có chủ ý và có tội, thì chúng ta buộc phải chấp nhận một số giả thuyết đáng sợ, cho dù là riêng lẻ hoặc kết hợp.
Thứ nhất, các cơ quan an ninh của Canada không hề biết về việc chính quyền Trung Quốc can thiệp vào cuộc bầu cử của chúng ta, hoặc đã không báo cho thủ tướng của chúng ta hoặc đã làm nhưng ông ấy quên mất.
Thứ hai, trong cuộc đối đầu nổi tiếng của ông với ông Tập Cận Bình về vấn đề này, ông Trudeau đã dựa vào các bản tin truyền thông mà ông chưa điều tra. Hoặc thậm chí đã đọc vì ông tuyên bố rằng ông “không có bất kỳ thông tin nào” chứ không phải là “bất kỳ thông tin chính thức nào.”
Thứ ba, ông ấy vẫn chưa kiểm tra.
Tình huống trở nên tồi tệ hơn. Trước khi khẳng định rằng mình không biết bất cứ điều gì, ông lấp lửng: “Chính phủ của chúng tôi luôn coi trọng trách nhiệm bảo vệ người dân Canada, hợp tác với các cơ quan an ninh để làm mọi thứ có thể nhằm giữ an toàn cho người dân Canada và các tổ chức của họ trước sự can thiệp của ngoại quốc.” Cách thể hiện này hoàn toàn là tình trạng bối rối gây buồn ngủ thông thường. Nhưng sau đó ông tiếp tục ngay lập tức “Tôi đã yêu cầu các quan chức của mình xem xét các bản tin truyền thông này và đưa ra tất cả các câu trả lời có thể, mọi thứ họ có thể, cho ủy ban quốc hội vốn đang điều tra vấn đề này.”
Vì vậy, thứ tư, có nghĩa là chúng ta phải chấp nhận rằng, khi đối mặt với những bản tin đáng sợ này, yêu cầu cứng rắn tức thì của ông ấy không phải là họ cần cung cấp cho ông ấy tất cả các câu trả lời khả dĩ. Phản ứng của ông Trudeau giống như đang hét lên rằng họ phải đi tìm hiểu ngọn ngành vấn đề và hãy báo cáo với những nhà lập pháp kia, còn tôi thì đang bận rộn thực hiện nghiêm túc trách nhiệm bảo vệ người dân Canada, làm việc với các cơ quan an ninh mà tôi đã chỉ thị cho họ rằng, ngay cả bây giờ, thì cũng đừng có thông báo gì cho tôi về mối đe dọa an ninh to lớn này.
Chỉ riêng lời nói khoe khoang trên về sự thờ ơ khó hiểu, dù đúng hay sai, đã khiến người đàn ông này không thích hợp cho trọng trách đang đảm nhiệm. Nếu đúng, có nghĩa là ông ấy vẫn chưa xem xét vấn đề này và điều đó thật đáng trách. Còn nếu như điều đó là sai, ông ấy đang nói dối về điều gì đó có thể dẫn tới sự buộc tội.
Công bằng mà nói, việc tìm hiểu của cuộc điều tra về Đạo luật Khẩn cấp (Emergencies Act inquiry) của chúng ta đối với việc thu thập, phân phối và phân tích thông tin tình báo chính thức của Ottawa khiến các cơ quan an ninh có thể thực sự không biết gì. Nhưng nếu vậy, những câu chuyện tin tức này là thuần túy bịa đặt và khó hiểu.
Điều hợp lý hơn nhiều là cơ quan an ninh đã cung cấp cho ông Trudeau một cuộc báo cáo mà ông đã từ chối. (Như cuốn hồi ký “Nhân chứng” của nhà văn Whittaker Chambers chứng minh những gì Tổng thống Roosevelt đã làm trong việc lật đổ chế độ của ông Stalin vào cuối những năm 1930.) Hoặc rằng cơ quan an ninh xác thực đã báo cáo cho ông, và ông đã quá buồn chán nên quên mất. Hoặc giờ đây ông ấy đơn giản chỉ là đang nói dối. Nhưng tất cả đều rất không thỏa đáng.
Câu hỏi thực tế của phóng viên là, “Điều gì đang ngăn cản chính phủ của ông có thêm thông tin về danh tính của 11 người này?” Điều này một lần nữa cho thấy sự cẩu thả của việc sử dụng “chính phủ” có nghĩa là “nội các” bởi vì gần như chắc chắn “chính phủ” của chúng ta, nơi có nhánh hành pháp bao gồm các cơ quan an ninh, đã có thông tin này. Vì vậy, điều duy nhất ngăn ông Trudeau thu thập thêm thông tin là, ông ấy nói rằng ông cố ý không hỏi. Điều này, một lần nữa, đều không thể dung thứ được dù đúng hay sai.
Nó có thể là sai. Cách nói của ông Trudeau, bằng cả hai ngôn ngữ, cụ thể một cách đáng ngờ đối với thông tin về bất kỳ ứng cử viên liên bang nào nhận tiền từ Trung Quốc. Ông không đề cập đến bất kỳ ai khác, kể cả các ứng cử viên cấp tỉnh hoặc các nhân viên hậu cần liên bang, nhận tiền, hoặc các ứng cử viên liên bang nhận những thứ khác.
Tình huống trông hơi giống như “sự phủ nhận hợp lý” mà sự chối bỏ rõ ràng tất cả sự hiểu biết của nó, nếu được phân tích kỹ lưỡng, lại không cho thấy điều như vậy. Và câu trả lời dù là rõ ràng hay ẩn ý, như “Quý vị, những người Canada, quý vị không cần xem thông tin đó,” là một câu trả lời chính thức điển hình, cả hai đều hoàn toàn không phù hợp trong trường hợp này.
Nhưng điều đó không thực sự quan trọng bởi vì “Tôi không biết gì” là một câu chuyện che đậy thảm hại đến nỗi chỉ riêng dữ kiện ông ấy cho rằng câu nói đó là thỏa đáng, đặc biệt là về vấn đề an ninh, nên khiến chúng ta lo lắng sâu sắc về thái độ của ông ta.
Chính phủ Ottawa cũng bất cẩn về PR cũng như về tình báo. Và tại sao không, vì họ thường đưa ra những lời giải thích yếu ớt mà chẳng có hậu quả gì? Nhưng những gì họ đang cố gắng thuyết phục chúng ta bây giờ là thủ tướng không chỉ hoàn toàn không biết gì về một chiến dịch lật đổ của ngoại quốc, mà ông ấy không quan tâm đến mức ngay cả sau khi câu chuyện vỡ lở, ông ấy cũng không yêu cầu được báo cáo.
Dù chúng ta có tin hay không thì câu chuyện che đậy này đã được dựng lên một cách thận trọng để ông Trudeau trông có vẻ thiếu hiểu biết và vô trách nhiệm. Và nếu chúng ta được dẫn dắt bởi một người có thái độ ngờ nghệch đối với an ninh như vậy, thì chắc chắn chúng ta nên xem xét điều này một cách nghiêm túc. Ai đó phải thực hiện việc này.
Nhã Đan biên dịch
Quý vị tham khảo bản gốc từ The Epoch Times