Ông John Robson: Cách giải quyết vụ việc liên quan đến Ấn Độ là một thảm họa bang giao
Sự việc căng thẳng gần đây trong mối bang giao Canada-Ấn Độ tại Hạ viện của chúng ta mang tất cả các dấu ấn về phong cách làm việc của Thủ tướng Justin Trudeau. Bắt đầu với thủ thuật tâm trí Jedi kiểu cũ của Canada với việc chúng ta được nói rằng chúng ta không cần biết về thông tin đó.
Ngoài ra là khả năng thu hút sự chú ý từ công chúng của ông ấy bất kể tình huống hay hậu quả nào. Tuy nhiên, trong khi Thủ tướng khiến Quốc hội phải kinh ngạc với tuyên bố của ông rằng “các cơ quan an ninh Canada đã tích cực điều tra những cáo buộc đáng tin cậy về mối liên hệ tiềm năng giữa các đặc vụ của Chính phủ Ấn Độ và vụ ám sát công dân Canada, Hardeep Singh Nijjar,” thì việc gọi thứ gì đó là “đáng tin cậy” không khác gì “béo ngậy và ngon lành.”
Rõ ràng Thủ tướng đã thông báo riêng cho Lãnh đạo phe Đối lập Pierre Poilievre. Tuy nhiên, sau đó ông Poilievre cho biết: “Thủ tướng đã không cung cấp bất kỳ sự thật nào. Ông ấy đã đưa ra một tuyên bố, và tôi muốn nhấn mạnh rằng trong cuộc trao đổi cá nhân này ông ấy không cho tôi biết nhiều hơn so với những gì ông nói với người dân Canada. Do đó chúng tôi muốn biết thêm thông tin.” Vâng thực sự là như vậy.
Có thể sẽ khiến mọi người tức giận, nhưng tôi nói rằng điều này hoàn toàn có thể có thật. Ấn Độ là một nền dân chủ, mặc dù còn nhiều thiếu sót. Nhưng ngay cả những chế độ dân chủ lâu đời hơn, hoặc các cơ quan bất hảo bên trong các chính phủ này, đôi khi thực hiện những việc như cho nổ tung một con tàu của Tổ chức bảo vệ môi trường Hòa Bình Xanh (Greenpeace), và chính phủ Ấn Độ rất có thể sẽ ám sát những kẻ ly khai “Khalistan” mà họ xem là khủng bố. Trong một số trường hợp chắc chắn là như vậy.
Tình tiết này cũng là dấu ấn điển hình của ông Trudeau, trong nhiều năm, các cơ quan an ninh Canada đã không tích cực điều tra các cáo buộc đáng tin cậy về sự can thiệp của cộng sản Trung Quốc vào cuộc bầu cử của chúng ta, hoặc thủ tướng đã phớt lờ họ khi họ làm vậy. Tuy nhiên, ông ấy không hề tỏ ra bối rối khi nói về vấn đề này một cách gay gắt.
Thay vào đó, ông ấy bộc lộ sự phẫn nộ đầy cảm xúc và thuyết phục như thường lệ. Không phải ông ấy giả tạo, mà có vẻ như ông ấy thực sự coi mọi sự phản đối hoặc chỉ trích đều là ngoan cố và có phần không trung thành, và đó là một trong những gia sản chính trị trọng yếu của ông vì nhiều cử tri đồng cảm với cảm giác trở thành nạn nhân của ông ấy. Nhưng chắc chắn rằng điều này đang ngày càng khiến người ta mất kiên nhẫn, đặc biệt là khi ông liên tục tấn công kẻ thù một cách thiếu thận trọng, từ những nhóm thiểu số ít được chú ý đến các chính trị gia ở Alberta và bây giờ là New Delhi.
Việc một chính phủ buộc tội một chính phủ khác sát nhân trên lãnh thổ của mình là việc gây ảnh hưởng nghiêm trọng mối bang giao. Một người sẵn sàng hơn trong việc lắng nghe những lời khuyên nhủ không được hoan nghênh sẽ không diễn thuyết theo cách mà ông ấy đã làm, đặc biệt vì chúng ta cần Ấn Độ như một đối trọng với Trung Quốc, ngay cả khi chúng ta không đồng cảm với một nền dân chủ lung lay hơn là đối với một chế độ độc tài căn bản.
Như thường lệ trong các vấn đề công cộng, tất cả các bên dường như quyết tâm làm mất uy tín của chính mình. Bộ Ngoại giao Ấn Độ cho biết: “Những cáo buộc về việc Chính phủ Ấn Độ dính líu vào bất kỳ hành động bạo lực nào ở Canada là vô lý và có động cơ.” Vâng, là vậy đấy. Hành động của con người thường là như vậy. Câu hỏi đặt ra là: điều này do điều gì thúc đẩy? Và tại sao các vị lại nói giống như Đài phát thanh Moscow vậy?
Tiếp đó, có một sự kiện được Global đưa tin, rằng nhà hoạt động bị ám sát trên đã nhập cảnh vào Canada bằng hộ chiếu giả hồi năm 1997, đã bị từ chối yêu cầu tị nạn, sau đó là một cuộc hôn nhân vụ lợi, và thay vì bị trục xuất theo quy định của chính phủ, thì người này lại được cấp quyền công dân vào năm 2015. Điều đó chắc chắn cũng giống như việc chúng ta né tránh luật pháp để chứa chấp những nhân vật mờ ám vì lợi ích đảng phái, xuất phát từ thái độ thù địch mang tính phản xạ đối với phương Tây và các bằng hữu của họ, hoặc cả hai.
Liên quan đến người đàn ông bị sát hại này, khi được hỏi về cáo buộc khủng bố hồi năm 2016, ông nói với Vancouver Sun: “Toàn là rác rưởi – tất cả các cáo buộc này. Tôi đã sống ở đây được 20 năm rồi, phải vậy không? Hãy nhìn vào lý lịch của tôi. Hoàn toàn trong sạch. Tôi là một nhân viên chăm chỉ. Tôi sở hữu công việc kinh doanh riêng của mình trong lĩnh vực sửa ống nước.” Việc nói rằng quý vị quá bận để trở thành kẻ khủng bố là khá không thuyết phục. (Cũng như khả năng tiếng Anh của ông ấy sau 20 năm ở Canada.) Và chúng ta phải nghĩ rằng những tên khủng bố là những kẻ lười biếng nổi tiếng, hoặc không thể sửa chữa ống nước sao?
Chắc chắn ông ta có đủ thời gian để trở thành chủ tịch của một tổ chức gurdwara địa phương, người đã nhiều lần lên tiếng và vận động vì quê hương của người Sikh. Kể cả việc tổ chức một cuộc trưng cầu dân ý không chính thức cùng với nhóm Sikh For Justice, một tổ chức tuyên truyền hình ảnh của Talwinder Singh Parmar, một người quá khích của Khalistan. Người này cũng đã hai lần được xác định là kẻ chủ mưu đằng sau hành động tàn bạo năm 1985 thường được gọi với cái tên nghe có vẻ xảy ra ở ngoại quốc là “vụ đánh bom Air India” nhưng thực chất đó là vụ khủng bố tồi tệ nhất ở Canada.
Ở đây, có một khía cạnh điển hình khác của ông Trudeau trong vụ việc này xứng đáng được chú ý. Khó có thể nghĩ đến bất cứ điều gì mà ông ấy không để lại một dấu ấn về việc đẩy trách nhiệm cho tất cả những người khác, từ vấn đề tài chính của chính phủ cho đến tâm trạng của công chúng cũng như chiến lược mới của chúng ta về khu vực Ấn Độ Dương-Thái Bình Dương, mà tôi đã cảnh báo cách đây một năm, sẽ trở thành sự phù phiếm rườm rà.
Tất nhiên chúng ta không thể để chính phủ ngoại quốc ám sát người dân Canada dưới bất kỳ hình thức nào. Vì vậy, lần này, liệu thủ tướng của chúng ta có thể hành xử khác đi và cung cấp cho chúng ta thông tin trung thực kèm theo bằng chứng được không?
Doanh Doanh biên dịch
Quý vị tham khảo bản gốc từ The Epoch Times