Đồng nhân dân tệ của Trung Quốc sẽ chịu tổn thất nhiều hơn
Sự trượt dốc gần đây của đồng nhân dân tệ có thể chỉ là sự khởi đầu của một điều gì đó lớn hơn
Đồng nhân dân tệ của Trung Quốc đã trượt giá so với đồng dollar. Có ba yếu tố giải thích cho điều này: 1) lãi suất ở Hoa Kỳ và các nơi khác đang tăng trong khi lãi suất ở Trung Quốc đang giảm; 2) mặc dù tất cả các nền kinh tế đang chậm lại và thực sự dường như đang trên đà suy thoái, nhưng dường như các vấn đề kinh tế và tài chính của Trung Quốc đáng kể hơn và thể hiện những bất ổn lớn hơn; 3) những rắc rối về địa chính trị — đặc biệt là ở Âu Châu và cả ở Á Châu — đang khiến tiền chuyển sang sự an toàn mang tính tương đối của đồng dollar. Tất cả những áp lực này dường như vẫn tồn tại và đè nặng lên đồng nhân dân tệ. Trong quá trình này, nền kinh tế Trung Quốc sẽ trở nên phụ thuộc vào xuất cảng hơn bao giờ hết — hoàn toàn không phải là những gì lãnh đạo Trung Quốc Tập Cận Bình mong muốn.
Ít ra phải nói là, các chuyển động của tỷ giá hối đoái đã rất nổi bật. Kể từ hồi giữa tháng Tám, đồng euro đã giảm gần 8% so với đồng dollar, và đồng bảng Anh của Anh đã giảm gần 10%, có thời điểm chạm mức thấp nhất trong bốn thập niên. Đồng yên của Nhật Bản đã giảm khoảng 8% so với đồng dollar, chạm mức thấp nhất chưa từng thấy kể từ thế kỷ trước. Đồng nhân dân tệ của Trung Quốc đã giảm một lượng ít nhiều tương đương như các đồng tiền khác, ghi nhận mức trượt gần 6% so với đồng dollar kể từ hồi đầu tháng Tám.
Ảnh hưởng tức thời nhất đến từ sự chênh lệch lãi suất. Thị trường thế giới tràn ngập lượng tiền mặt có tính lưu động cao vốn lưu chuyển nhanh theo hướng lãi suất cao nhất. Kể từ hồi tháng Ba năm ngoái, Cục Dự trữ Liên bang (Fed) đã tăng lãi suất chuẩn trả bằng đồng dollar lên khoảng 3%. Con số này vượt quá các biện pháp do Ngân hàng Trung ương Châu Âu (ECB) thực hiện, nơi mà cho đến nay mới chỉ nâng lãi suất chuẩn lên khoảng 1.25%. Lãi suất này cũng vượt qua Ngân hàng Trung ương Anh (BOE), nơi đã tăng tỷ lệ chuẩn thêm khoảng 2.0%.
Với Trung Quốc, sự khác biệt thậm chí còn rõ rệt hơn. Trong khi Fed đã tăng lãi suất đồng USD, Ngân hàng Nhân dân Trung Quốc (PBOC) đã thực sự cắt giảm lãi suất đồng nhân dân tệ, mặc dù chỉ ở mức khiêm tốn. Sự khác biệt đã tạo ra lực hút từ đồng nhân dân tệ chuyển sang đồng dollar. Không nghi ngờ gì nữa, sự chuyển đổi này sẽ kịch tính hơn ngoại trừ việc thị trường tài chính của Trung Quốc ít tự do hơn so với các thị trường ở Âu Châu, Bắc Mỹ, Nhật Bản, và các nơi khác. Thật vậy, sự thiếu tự do này có thể giải thích lý do tại sao giá trị trao đổi của đồng nhân dân tệ không giảm quá xa so với đồng euro, đồng bảng Anh, hoặc đồng yên.
Xét về phương diện kinh tế hơn là về phương diện tài chính, thì các vấn đề dường như cũng có lợi cho Hoa Kỳ. Không thể phủ nhận về việc nền kinh tế Hoa Kỳ đang chậm lại và có thể đã suy thoái, nhưng các nền kinh tế ở phần còn lại của thế giới còn mơ hồ hơn. Nền kinh tế của Vương quốc Anh gặp khó khăn với một chính phủ mới hầu như không truyền được niềm tin hoặc đưa ra được bất kỳ lý do gì để kỳ vọng một sự cải thiện nhanh chóng, đặc biệt là vì lạm phát ở đó, nếu có, còn tệ hơn những nơi khác. Cũng như với Vương quốc Anh, nền kinh tế của Liên minh Âu Châu phải đối mặt với sức ép chậm lại đáng kể từ khi xảy ra lạm phát và đặc biệt là tình trạng thiếu nhiên liệu, cũng như các loại chi phí cao ngất ngưởng.
Trong khi đó, kinh tế ở Trung Quốc thậm chí còn kém hấp dẫn hơn ở Âu Châu. Chắc chắn, lạm phát ở Trung Quốc ít nghiêm trọng hơn nhiều so với ở Âu Châu hoặc Bắc Mỹ. Tuy nhiên, nền kinh tế nước này đã tăng trưởng chậm lại một cách đáng lo ngại — vì các đợt phong tỏa do COVID, hạn hán, nắng nóng, thiếu điện, và bất ổn tài chính do thất bại của một số nhà phát triển địa ốc gây ra. Không chỉ vì lĩnh vực phát triển nhà ở dân cư chiếm khoảng 30% nền kinh tế Trung Quốc, mà những thất bại này đã làm dấy lên sự nghi ngờ về khả năng tồn tại của các tổ chức tài chính trên khắp Trung Quốc.
Các gánh nặng về kinh tế và tài chính này đã cho thấy rõ rằng tăng trưởng của Trung Quốc sẽ không đạt được mục tiêu tăng trưởng thực 5.5% mà Bắc Kinh đặt ra hồi đầu năm và có thể không đạt được bất cứ tăng trưởng nào. Chỉ riêng viễn cảnh này cũng đã đủ để gây căng thẳng. Tuy nhiên, với kỷ lục tăng trưởng nhanh trong thời gian dài của Trung Quốc, thì việc chững lại trong năm nay đặt ra câu hỏi về tính khả dĩ trong tương lai của cách tiếp cận chung đối với quản lý kinh tế của nước này.
Sự suy yếu của đồng nhân dân tệ, trong tất cả những rắc rối mà đồng bạc này phản ánh, có một ưu điểm. Sự giảm giá của đồng nhân dân tệ làm cho hàng xuất cảng của Trung Quốc trở nên rẻ hơn trên các thị trường toàn cầu. Với việc Vương quốc Anh, Âu Châu, và có thể là Hoa Kỳ đang trên bờ vực suy thoái, Trung Quốc chắc chắn sẽ chứng kiến sự sụt giảm trong lĩnh vực xuất cảng vào năm 2023. Họ đã sa sút kể từ đầu năm nay, chắc chắn là do sự suy yếu ở các thị trường chính tiêu thụ hàng hóa Trung Quốc. Sự sụt giảm tỷ giá hối đoái gần đây sẽ làm dịu bớt ảnh hưởng đó và mang đến sự cứu cánh.
Ông Tập, khi bắt đầu nhiệm kỳ thứ ba chưa từng có tiền lệ, chắc chắn sẽ hoan nghênh bất cứ sự trợ giúp nào mà ông có thể tìm thấy cho nền kinh tế dễ bị tổn thương của mình. Tuy nhiên, ông Tập sẽ phải đối mặt với một thách thức chiến lược từ sự trợ giúp đối với xuất cảng này. Bởi vì đồng nhân dân tệ yếu không thể giải tỏa gánh nặng kinh tế trong nước của Trung Quốc, đặc biệt là khó khăn tài chính của Trung Quốc, đồng nhân dân tệ sẽ khiến Trung Quốc phụ thuộc nhiều hơn vào xuất cảng, và sự phụ thuộc này sẽ đi ngược lại tham vọng của cả ông Tập lẫn nhiều người trong giới lãnh đạo Trung Quốc trong việc đảo ngược [mô hình phát triển] và định hướng Trung Quốc hướng tới chi tiêu và phát triển nội địa nhiều hơn — điều đó không phải là một khởi đầu tốt đẹp cho nhiệm kỳ thứ ba của ông Tập.
Nhật Thăng biên dịch
Quý vị tham khảo bản gốc từ The Epoch Times