Đại tá George Washington đã sử dụng tài năng quân sự trong Chiến tranh Cách mạng như thế nào
Những nỗ lực của ngài George Washington để thiết lập một đội quân trong Cuộc Chiến tranh Chiến tranh Pháp và người Mỹ bản địa.
Những sự kiện vô song trong cuộc đời của George Washington có thể lấp đầy nửa tá tiểu sử của những người đàn ông với những thành tích tiêu chuẩn. Những thành công của ông trong vai trò là một tướng lĩnh cách mạng và tổng thống, theo lẽ thường, sẽ làm lu mờ những kinh nghiệm thuở ban sơ của ông trong Chiến tranh Pháp và người Mỹ bản địa. Nhưng nếu không có những thành quả ban đầu thì những thành tựu sau này cũng sẽ bất khả thi. Trong suốt thời gian này, Washington đã huấn luyện và lãnh đạo đơn vị quân sự chuyên nghiệp đầu tiên của Thuộc địa Mỹ: Trung đoàn Virginia.
Thành lập một lực lượng tinh nhuệ
Trong Trận chiến Monongahela, Washington đã chứng kiến sự thất bại thảm hại của quân đội Tướng Braddock và vẫn sống sót để kể lại điều đó, với bốn lỗ đạn trên áo khoác của ông làm bằng chứng. Ông đã chứng kiến lớp lớp binh lính Anh tuần tự ngã xuống trước một lực lượng nhỏ hơn, không thể nhìn thấy của lính Pháp và người Mỹ bản địa, phục bắn súng hỏa mai từ phía sau những tảng đá và cây cối. Kinh nghiệm của ông đã khiến ông tin rằng các phương pháp chiến đấu trong rừng phù hợp với địa hình của Mỹ hơn là của Âu châu. Sau khi trở thành anh hùng dân tộc với tư cách là một trong những sĩ quan duy nhất sống sót trong Cuộc viễn chinh Braddock, Đại tá Washington được mệnh danh là chỉ huy tối cao của những lực lượng thuộc địa Virginia vào năm 1755. Khi đó ông chỉ mới 23 tuổi.
Biên cương đã trở thành một nơi hiểm ác để tìm kiếm một chút ít tài sản. Các nhóm chiến binh của người Mỹ bản địa thường xuyên thoắt hiện từ vùng hoang dã để khủng bố những người định cư, sau đó thoắt ẩn nhanh chóng như khi họ xuất hiện, để lại hậu quả hỗn loạn sau khi đột kích. “Mỗi ngày,” ngài Washington viết, “chúng tôi đều nhận những báo cáo về sự tàn ác và dã man, gây sốc đến độ phi nhân tính. … Không có con đường nào là an toàn cả. ” Ông được giao nhiệm vụ bảo vệ biên giới phía tây dài 350 dặm chưa được canh phòng của Virginia và ông biết rằng cơ hội thành công duy nhất của mình là huấn luyện người lính của ông cách chiến đấu như những người Mỹ bản địa.
Washington được trao quyền tuyển binh lính cho Trung đoàn Virginia mới thành lập. Ông giám sát cả sĩ quan lẫn vài trăm người lính nhập ngũ từ dọc biên giới. Những người tiên phong nghèo khổ này là một thử thách không kém gì những kẻ thù vô hình ngoài kia của ông. Những tên đàn ông xấc xược và hỗn láo. Các phe nhóm được hình thành giữa những người mà ông gọi là những sĩ quan “biếng nhác,” họ bị kích động bởi một chỉ huy không chịu tuân theo mệnh lệnh. Thống đốc Dinwiddie đổ lỗi cho Washington về tình trạng hỗn loạn, và những kẻ tham vọng ghen tị với vị trí của ông đã đặt điều vu khống Washington trên báo chí. Hạ Viện Burgesses ở Virginia ban đầu lưỡng lự trong việc thông qua luật ép buộc phục tùng và không cung cấp cho ông đủ nguồn lực.
Đối mặt với những trở ngại đó, Washington đã thể hiện sự cứng cỏi và cẩn tắc. Ông quan tâm đến từng chi tiết của cuộc sống trong trại. Kỷ luật là “linh hồn của một đội quân,” và các hình phạt rất khắc nghiệt nhưng công bằng. Những kẻ đào ngũ phải bị truy lùng, xích lại và bị đánh. Khi điều này vẫn không đủ, những người tái phạm sẽ bị treo cổ. Ông thực thi một quy tắc đạo đức nghiêm ngặt, chửi thề và say xỉn cũng sẽ phải nhận lấy đòn roi.
Trong vòng một năm kể từ khi đưa những tân binh khố rách áo ôm này vào chiến thuật chiến đấu trong rừng và dồn họ vào các cuộc giao tranh bất tận dọc biên giới, Washington đã biến Trung đoàn Virginia trở thành “đơn vị có trang bị đầu tiên, trong số bất kỳ Quân đội nào trên Lục địa, trong cuộc Chiến tranh bấy giờ.” Chính ông đã thiết kế đồng phục sĩ quan: áo khoác màu xanh lam, áo gile màu đỏ tươi và mũ viền bạc “đa dạng kích thước.” Họ vừa chiến đấu như một đơn vị tinh nhuệ vừa ăn vận rất ra dáng.
Điều đáng chú ý là trong thời gian này Washington cũng khỏi bệnh kiết lỵ, trước đó đã sống sót sau căn bệnh đậu mùa, viêm màng phổi và sốt rét. Người viết tiểu sử Ron Chernow của ông ghi lại trong tác phẩm “Washington: Một cuộc đời” rằng ông không chỉ tránh được đạn súng hỏa mai trong trận chiến mà còn vượt qua bốn căn bệnh hiểm nghèo ở tuổi 26. Hệ miễn dịch của Washington cũng kiên cường bất khuất như vẻ ngoài đao thương bất nhập của ông. Có mối đe dọa sinh tử nào mà người đàn ông có chân mệnh này không thể chịu đựng?
Chiến dịch Forbes
Bất chấp khả năng chiến đấu bất bại của Trung đoàn, Lãnh thổ Ohio đã trở thành một màn diễn phụ. Hành động chính trong cuộc chiến đã được chuyển hướng lên phía bắc ở vùng Great Lakes. Washington nhận thấy đây là cơ hội hoàn hảo để thực hiện một thế tấn công chủ động chống lại người Pháp. Ông sẽ làm điều mà Tướng Braddock đã hy sinh khi cố gắng thực hiện: chinh phục Pháo đài Duquesne, chìa khóa dẫn đến Thung lũng Ohio. Quyền thống đốc Dinwiddie không đồng ý với chiến lược của Washington và cuộc tranh cãi của họ về hậu cần cũng như nguồn lực trở nên gay gắt. Trong các bức thư của họ, mỗi người đều buộc tội người kia về sự gian dối. Washington đã bảo vệ danh dự của mình và tuyên bố: “Không có người đàn ông nào từng được làm việc trong cơ quan công quyền có nỗ lực để thực thi sự tín nhiệm được giao cho anh ta với sự trung thực và nhiệt thành to lớn hơn đối với lợi ích của đất nước, hơn tôi đã làm.”
Sau khi rời đi hai tháng trong một nhiệm vụ thất bại để tranh thủ sự ủy nhiệm của hoàng gia, Washington trở về từ Boston và nhận thấy rằng các cuộc xâm nhập của người Mỹ bản địa đã leo thang đến mức khủng hoảng. Toàn bộ các khu định cư đã vắng bóng người, với quá nhiều gia đình biên giới bị sát hại đến nỗi mọi người đều coi Washington như vị cứu tinh của họ. Các tình nguyện viên đổ xô đến khi ông tuyên dương đại nghĩa của những người tiên phong. Trung đoàn Virginia đã tăng lên 1,000 người, và vài trăm người từ các bộ lạc Catawba và Cherokee cũng nhập ngũ về phía Anh. Washington trở nên nản lòng hơn bao giờ hết trước các nhà lập pháp dân sự phớt lờ các khuyến nghị chiến lược của ông. Khi các dân quân bắt đầu đào ngũ và ông đã phải gắng gượng để áp đặt kỷ luật, ông đã quyết định từ chức.
Sau đó, ông nhận được tin rằng Anh đang cử một lực lượng lớn do Tướng John Forbes chỉ huy. Là nhiệm vụ lần này? Là để thực hiện một chiến dịch mới ở Quận Ohio và chiếm Pháo đài Duquesne. Washington đã đề nghị tham gia, và Trung đoàn Virginia tăng gấp đôi lên 2,000người. Thiếu đồng phục, Washington những người chiến binh của mình đã mặc áo sơ mi và quần xà cạp kiểu người Mỹ bản địa. Tướng Forbes thừa nhận khả năng chiến thuật của Washington với một vài phàn nàn, ra lệnh rằng binh lính Anh cũng mặc “trang phục của người Mỹ bản địa” và “tuân thủ để học nghệ thuật chiến tranh” bằng cách huấn luyện các chiến thuật chiến đấu trong rừng. Các đội quân sẽ chia ra khi bị phục kích, tiến lên rừng cây và đánh vào sườn kẻ thù trong khi các trinh sát Cherokee tấn công vào phía sau. Trung đoàn Virginia tinh nhuệ sẽ hành quân tiên phong.
Họ lên đường vào mùa thu năm 1758. Vào ngày 12/11, quân Virginia dưới sự chỉ huy của Trung tá George Mercer chạm trán với một nhóm trinh sát của Pháp từ Pháo đài Duquesne. Khi đội quân của Washington đến để giải vây cho những người thuộc địa khác của ông, hai nhóm người Virginia đã nhầm lẫn nhau với kẻ thù và bắt đầu nổ súng. Washington chạy giữa họ và dùng kiếm của ông lướt trên những đầu súng hỏa mai của họ, nhưng không kịp để ngăn người của mình bị bắn. Sau đó, ông kể lại rằng trong thời điểm này, cuộc sống của ông đang ở trong tình trạng “đầy hung hiểm như nó đã từng trước đây hoặc kể từ đó.” Trung đoàn Virginia bị thương vong 40 người, nhưng có vẻ như Bàn tay của Thượng Đế đã can thiệp một lần nữa để bảo đảm Washington không phải là một trong số họ. Họ bắt những tù nhân và bọn họ tiết lộ rằng Pháo đài Duquesne không được củng cố vững chắc. Washington dẫn đầu đội tiên phong trong một cuộc tấn công vào pháo đài – chỉ để thấy rằng nó đã bị thiêu rụi. Người Pháp đã bỏ hoang pháo đài vào ngày hôm trước.
Đó là một cái kết hụt hẫng cho một nhiệm vụ khó khăn kéo dài ba năm rưỡi để bảo vệ nhà nước của ông. Tháng 12/1758, Washington rời khỏi quân đội và bước vào chính trường. Đầu năm đó, ông đã đạt được một ghế trong Hạ viện Burgesses – một chiến thắng to lớn mà ông không trực tiếp vận động, hoặc thậm chí xuất hiện để chứng kiến. Ông trở lại Mount Vernon, sẵn sàng ổn định cuộc sống với người vợ mới của mình, phu nhân Martha. Ông kỳ thực không biết rằng trong vòng chưa đầy 20 năm, kinh nghiệm quản lý Trung đoàn Virginia trước đây của mình sẽ khiến ông trở thành lựa chọn hiển nhiên để chỉ huy Quân đội Lục địa trong cuộc chiến giành độc lập của quốc gia, đưa ông đến với danh tiếng và vinh quang lớn hơn nữa.
Andrew Benson Brown là một nhà thơ, nhà báo và cố vấn viết lách tại Missouri. Ông là biên tập viên tại Nhà xuất bản và Truyền thông Bard Owl và là tác giả của “Legends of Liberty” (Huyền Thoại Tự Do), một bài thơ sử thi về Cách mạng Hoa Kỳ. Để biết thêm thông tin, hãy truy cập Apollogist.wordpress.com.
Hữu Minh biên dịch
Quý vị tham khảo bản gốc tại The Epoch Times