Cô gái mà anh muốn sát hại lại là vợ tương lai của anh! Hôn nhân là thiên định
Có lẽ mọi người đều đã từng nghe điển cổ về Nguyệt Lão và sợi tơ hồng. Thế nhưng bạn có biết rằng, kỳ thực những điều này đều có nguồn gốc từ một bộ tiểu thuyết thời nhà Đường? Có rất nhiều chi tiết trong cuốn sách mà có thể bạn chưa từng nghe qua. Hôm nay, chúng ta sẽ nói về câu chuyện “Định hôn điếm” trong nguyên tác thời nhà Đường này.
Vào thời nhà Đường, có một chàng trai tên là Vĩ Cố. Kể ra anh cũng là một người khá đáng thương. Cha mẹ mất từ khi anh còn nhỏ. Vì không còn nơi nương tựa nên anh đặc biệt muốn kết hôn sớm và có được một người vợ tâm đầu ý hợp để bầu bạn.
Một lần, có người bằng hữu làm mai mối cho anh và mời anh đến Tống Thành, cũng chính là Thương Khâu, Hà Nam ngày nay, để bàn chuyện hôn nhân. Anh không nói lời nào vội đi tới ngay. Đêm trước ngày gặp gỡ, anh phấn khích đến mức không ngủ được. Anh dự định nửa đêm sẽ đến địa điểm hẹn gặp mặt sớm và chờ đợi.
Vừa bước ra khỏi quán trọ, anh đã nhìn thấy một ông lão đang ngồi trên bậc thềm dưới ánh trăng, bên cạnh có một chiếc túi vải lớn. Ông lão mượn ánh trăng sáng để đọc sách. Vĩ Cố rất tò mò, sao lại có người còn kỳ lạ hơn cả anh ta kia chứ? Nửa đêm còn ngồi đọc sách ở đây! Anh bèn đi tới nhìn xem. Hỡi ôi, càng kỳ quái hơn, anh không thể nhận biết được bất kỳ chữ nào trong cuốn sách đó. Cuốn sách không có ý nghĩa gì ư? Vĩ Cố từ nhỏ đã chăm chỉ học tập, không có từ nào là anh không biết. Thậm chí anh còn có thể đọc được chữ Phạn Ấn Độ.
Thế là, anh hỏi ông lão: “Ông đang đọc sách gì vậy? Tôi chưa từng thấy những dòng chữ này bao giờ?” Ông lão cười, nói đây không phải là sách của phàm trần mà là sách của cõi u minh, cho nên người phàm đương nhiên đọc không hiểu. Bản thân ông lão lại là vị Thần chủ quản chuyện nhân duyên của con người trong thiên hạ, cho nên Vĩ Cố ra ngoài lúc nửa đêm mới có thể nhìn thấy ông.
Vĩ Cố vội hỏi ông lão, nhân duyên của anh được an bài như thế nào? Ông lão đáp: “Thê tử tương lai của cậu bây giờ mới có ba tuổi, đợi đến khi nàng ấy mười bảy tuổi mới được gả cho cậu.” Vĩ Cố lại hỏi, trong túi của ông có gì? Ông lão cho biết trong đó là sợi dây màu đỏ, dùng để buộc chân những người có mệnh được chú định sẽ nên duyên vợ chồng. Nếu hai người có sợi dây này nối với nhau, thì cuối cùng nhất định sẽ kết thành vợ chồng.
Vĩ Cố lại hỏi, anh có thể nhìn thấy thê tử tương lai của mình không? Ông lão chỉ cho anh thấy. Vĩ Cố quay lại nhìn, thấy một người phụ nữ bị mù một mắt đang bế một cô bé ăn mặc rách rưới. Vĩ Cố vừa thất vọng vừa tức giận. Anh hỏi ông lão rằng có thể giết tiểu cô nương này để sau này không phải lấy cô ấy làm vợ hay không. Làm như vậy, không chừng anh có thể kết hôn sớm hơn.
Ông lão nói: “Trong mệnh tiểu nữ này chú định sẽ đại phú đại quý. Tương lai, con cái của nàng ấy cũng sẽ vinh hiển. Sao cậu có thể sát hại nàng ấy?” Nói xong thì ông lão biến mất. Vì vậy, Vĩ Cố bèn dặn dò người hầu của mình đi thích sát cô bé kia. Kết quả là người hầu này lần đầu tiên đi sát nhân nên rất sợ hãi. Khi anh ta đi đến trước mặt đối phương, nhắm mắt đâm cô bé một dao, nhưng không đâm trúng tim, chỉ đâm trúng chỗ giữa lông mày của cô bé.
Ngày hôm sau, buổi hẹn gặp mặt của Vĩ Cố cũng thất bại. Nhiều năm sau đó, dù bàn chuyện hôn nhân với nhà nào, anh đều không thành công. Mãi đến 14 năm sau, cuối cùng Vĩ Cố được Thứ sử Tương Châu để mắt và muốn gả con gái cho.
Thê tử mà cuối cùng Vĩ Cố cưới được, là một nữ nhân dịu dàng xinh đẹp, không có gì đáng để chê trách. Tuy nhiên, trên trán của nàng luôn dán một mảnh trang sức hình cánh hoa, dù tắm gội cũng không tháo bỏ. Thấy kỳ lạ, Vĩ Cố gạn hỏi mấy lần, thê tử mới kể sự thật. Nàng kể rằng khi còn nhỏ, nàng được nhũ mẫu bế ra đường và bị một kẻ điên đâm trúng vào giữa hai lông mày. Vì vậy, nàng phải dùng trang sức hình cánh hoa để che vết sẹo này lại.
Vĩ Cố sững sờ nhận ra, cô bé năm xưa quanh đi quẩn lại vẫn trở thành thê tử của anh. Về sau, mọi người mới biết rằng, những người sắp thành vợ chồng trong nhân gian sẽ có một sợi tơ hồng kết nối, và chuyện nhân duyên của con người cũng là do Nguyệt Lão phụ trách quản lý.
Cuối câu chuyện, khi huyện lệnh Tống Thành biết chuyện này, liền đặt tên cho quán trọ năm xưa Vĩ Cố đến Tống Thành gặp được Nguyệt Lão là “Định hôn điếm” (Quán trọ định hôn).
Đây là duyên phận đã được ông Trời định sẵn. Có lẽ mọi người đều nhận thấy rằng, rất nhiều chuyện sau này xem xét lại thì thấy dường như đã được an bài sẵn như vậy rồi. Vì vậy, đừng sốt ruột nếu bạn vẫn chưa gặp được người trong mệnh của mình. Rất có thể, người ấy đang đợi thời cơ thích hợp để đến gặp bạn.
Mời quý vị theo dõi kênh của cô Ally trên Ganjing Word:
Ally thực hiện
Tường Vân biên dịch
Quý vị tham khảo bản gốc từ Epoch Times Hoa ngữ