Câu chuyện luân hồi: Vì sao trở lại bên cạnh tôi
Xin chào mọi người! Hôm nay tôi sẽ giới thiệu đến mọi người ba câu chuyện về luân hồi. Mặc dù các nhân vật chính của câu chuyện ở cách nhau rất xa nhưng họ có một đặc điểm chung, đó là họ đều được chuyển sinh làm con của những người thân bên cạnh mình.
Bố à, con cũng đã từng giúp bố thay tã đấy
Một năm sau khi ông Taylor sống tại Vermont, Mỹ quốc qua đời, cháu trai của ông là Gus Taylor ra đời.
Gus Taylor biết nói từ rất sớm và có thể nói những câu hoàn chỉnh khi mới 18 tháng tuổi. Một ngày nọ, bố Ron Taylor đang thay tã cho Gus, thì cậu bé cười tít mắt nói: “Khi con bằng tuổi bố bây giờ con cũng đã từng thay tã cho bố”. Ron giật mình nhìn đứa bé, nghĩ rằng có thể mình đã nghe nhầm.
Kể từ đó, Gus bắt đầu liên tục nói về ông nội Taylor của mình, nói rằng mình đã qua đời rồi và lại quay trở về. Cha mẹ của Gus hoàn toàn không có khái niệm về luân hồi chuyển kiếp, nhưng họ khá tò mò nên đã hỏi cậu: “Con có biết con mất như thế nào không?” Gus vỗ thật mạnh vào đầu mình. Ông Taylor ra đi vì xuất huyết não, nên quả thật đầu ông có vấn đề. Hai vợ chồng hỏi ông ấy quay lại bằng cách nào? Đứa bé nói rằng Chúa đã cho cậu một tấm vé để cậu quay trở lại, và sau đó cậu bước ra từ “cổng chuyên đưa tiễn”. Hai vợ chồng nghe xong liền cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, nhưng họ cũng không quá chú trọng đến chuyện này.
Khi Gus được 4 tuổi rưỡi, bà nội của cậu cũng qua đời. Một đêm nọ, mẹ của Gus lấy ra một số bức ảnh cũ của bà nội để xem, và hồi tưởng về quá khứ. Gus nghiêng người, chỉ vào một người trong một bức ảnh và nói: “Đó là con!” Đây là lần đầu tiên Gus nhìn thấy một bức ảnh cũ, và người trong ảnh chính là người ông mà cậu chưa từng gặp mặt, ông Taylor. Mẹ cậu đã sửa lại nói rằng đó chính là ông nội. Gus vẫn kiên quyết nói: “Không, đó là con!”
Sau đó, Gus nhìn thấy một bức ảnh chụp một chiếc ô tô và nói: “Này! Đây là chiếc xe đầu tiên của con!” Đó là chiếc Pontiac đời 1949. Chiếc xe đầu tiên ông Taylor mua lúc còn sống, đối với ông nó có ý nghĩa đặc biệt.
Ngoài những điều này, Gus cũng biết một số câu chuyện trước đây của gia tộc mà hầu như không ai hay biết. Có lần mẹ cậu hỏi: “Trước đây con có anh chị em nào không?”
Gus trả lời: “Con có một người em gái, đã biến thành cá rồi”.
Người mẹ lại hỏi: “Ai đã biến cô ấy thành cá?”
Gus nói: “Đó là một kẻ xấu. Cô ấy qua đời rồi”.
Ông Taylor có một người em gái đã bị sát hại cách đây 60 năm và thi thể được phát hiện khi nó nổi trên mặt nước của Vịnh San Francisco. Câu chuyện xưa cũ này đến cả bố của Gus là Ron cũng không hề biết rõ, việc đứa bé đã từng nghe người khác kể lại là điều tuyệt đối không thể xảy ra. Lời giải thích duy nhất chính là linh hồn của ông Taylor đang sống trong cơ thể của Gus bé nhỏ. Điều này khiến cho hai vợ chồng Ron vốn là những người không tin về luân hồi đã hoàn toàn thay đổi quan niệm của mình.
Ron kể lại rằng bố anh là một người rất hướng nội và không giao tiếp các vấn đề tình cảm với con cái, đặc biệt là sau khi các con trưởng thành. Anh đã từng cố gắng nói chuyện với bố mình, nhưng hiếm khi nhận được phản hồi. Vì vậy, anh cảm thấy rằng việc cha anh trở lại thông qua Gus là để tiếp tục duyên đời trước và cũng có thể là để bù đắp những tiếc nuối của kiếp trước. Vì kiếp này, giữa Gus và bố mình có mối quan hệ tương tác rất tốt.
Mẹ à, mẹ ngày trước rất hay lấy trộm nước của con
Zouheir Chaar sinh ra tại một ngôi làng nhỏ ở Li-băng vào năm 1948. Mẹ cậu tên là Samiya.
Zouheir từ khi sinh ra đã không bám mẹ và gần gũi với cha hơn. Khi lên hai tuổi, cậu bắt đầu kể lể về việc mẹ Samia “lấy trộm nước”. Mỗi khi bị mẹ quở trách vì đã làm sai điều gì đó, cậu sẽ đáp lại bằng cách nhắc lại chuyện Samiya “trộm nước” lúc còn trẻ. Samiya cảm thấy rất kỳ lạ. Vừa gặp mặt đã chỉ trích cô “trộm nước” thì không ai khác chỉ có người hàng xóm Gamill. Nhưng Gamill đã qua đời cách đây hai năm. Vậy ai đã dạy con cô nói những lời này chứ?
Vậy chuyện “trộm nước” này là như thế nào ?
Nhà của Samiya và Gamill đều có đất canh tác rộng lớn, họ là hàng xóm của nhau và có chung nguồn nước mương tưới. Khi còn trẻ, để tiện cho việc nhà mình, Samiya thường dẫn nước từ con mương đến phần đất của nhà mà không cần đợi đến phần đất của nhà Gamill tưới xong. Nước rất quan trọng đối với sự sống của cây nông nghiệp. Gamill thường nhảy lên giận dữ và mắng Samiya vì tội “trộm nước” và ích kỷ, nhưng Samiya không bao giờ để ý đến điều đó, mà vẫn thích gì làm nấy theo ý mình.
Mặc dù Gamill rất ghét Samiya, nhưng cậu và anh trai Sahin của Samiya là bạn tâm giao. Gamill cũng đã yêu cầu cha mình sau này hãy chia phần đất liền kề với nhà Samiya cho anh, để anh có thể gặp Sahin thường xuyên hơn.
Điều đáng tiếc là Gamill đã qua đời trước khi cha cậu chia tài sản. Hơn mười ngày sau khi Gamill mất, Zouheir cất tiếng khóc chào đời.
Khi Zouheir được hơn hai tuổi, thỉnh thoảng cậu bé đi ngang qua cổng nhà của Gamill, nhìn thấy cha của Gamill thì cậu òa khóc, và thút thít nói cậu chính là Gamill, rồi hỏi đàn ong lúc trước cậu nuôi bây giờ thế nào rồi, và quan tâm hỏi han về tài sản và đất đai trong nhà. Có vẻ như cậu ấy vẫn nghĩ về phần đất liền kề với nhà của Samiya.
Người dân khu vực này nói chung đều tin vào thuyết luân hồi. Sau khi Zouheir nhận ra những người con của mình cùng những người thân, bạn bè khác ở kiếp trước, tất cả mọi người đều vui vẻ chấp nhận cậu. Những vấn đề trong gia tộc họ đều tìm cậu thương lượng, xem cậu như là chính Gamill vậy.
Hai người em trai của Gamill từng cãi nhau rất lớn, cuối cùng Zouheir lúc đó mới mười sáu tuổi đã phải ra mặt hòa giải. Các con của Gamill đã lớn, và việc lựa chọn đối tượng kết hôn cũng phải thông qua sự đồng ý của Zouheir.
Điều thú vị là khi Zouheir từ lúc 5 tuổi trở đi, cậu dần thân thiết với mẹ Samiya, đến khoảng 10 tuổi thì không còn nhắc đến chuyện “trộm nước” nữa. Cha của Zouheir nói rằng hai người họ vì sự thù ghét nhau ở kiếp trước mà kiếp này trở thành mẹ con.
Tục ngữ nói, oan gia nên giải không nên kết. Mười năm làm mẹ vất vả của Samiya, cuối cùng đã hóa giải được oán khí trong lòng của Zouheir, cũng xem như đó là một chuyện tốt.
Em gái à, con trai của em thật đáng yêu
Siêu Không là một vị cao tăng người Thái Lan sinh năm 1908. Gần như cùng thời điểm anh được sinh ra, thì người cậu Nai Leng của anh cũng qua đời vì bạo bệnh.
Nai Leng lúc còn sống là một Phật tử thuần thành, và anh thiền định mỗi đêm. Anh rất quan tâm và yêu thương em gái Nang Rien, cũng chính là mẹ của Siêu Không.
Khi Siêu Không bắt đầu học nói, cậu ấy nói rằng mình là Nai Leng, và luôn gọi mẹ là Nang Rien bằng biệt danh “Ee Mah” thay vì gọi “mẹ”. Và cậu có thể dễ dàng nhận ra những gì Nai Leng đã từng sử dụng qua trước đây.
Tuy nhiên, ở quê hương của Siêu Không, những đứa trẻ có thể nhớ được tiền kiếp của mình thường không được chấp nhận, sẽ bị gia đình “trừng phạt”. Sau nhiều lần bị trừng phạt, cậu bé Siêu Không bé nhỏ đã ngừng nói về tiền kiếp của mình, nhưng ký ức trong tim cậu không bao giờ phai nhạt.
Siêu Không cũng giống như kiếp trước lúc còn là Nai Leng, rất có Phật duyên, năm 16 tuổi cậu xuất gia và sau đó tu hành trong một ngôi chùa ở Bangkok. Dưới sự khích lệ của sư trụ trì Klanglong, Siêu Không đã đem câu chuyện luân hồi của mình viết thành một tập sách, được công khai phát biểu vào năm 1969. Đặc biệt nhất ở đây là việc mô tả chi tiết lúc linh hồn của Nai Leng nhập vào cơ thể của cháu trai mình.
Vào tháng 10 năm 1908, Nai Leng đã nằm liệt giường trong vài tháng. Lúc này, em gái Nang Rien đang mang thai cũng sắp lâm bồn.
Một ngày nọ, Nai Leng đang lúc mơ mơ màng màng ở trong phòng thì nghe thấy tiếng người thân nói chuyện: “Tối hôm qua Nang Rien đã sinh được một bé trai rất đáng yêu.” Anh nghĩ, nếu mình không bị bệnh thì có thể đi xem rồi, nhưng cơ thể anh hoàn toàn không cử động được, đành thở dài nhắm mắt.
Ngay chính lúc này, anh cảm thấy cơ thể đã hồi phục trở lại, rất khỏe khoắn và có thể di chuyển khắp nơi, cơ thể nhẹ nhàng như không có trọng lượng. Anh mừng lắm, vội chạy sang nói chuyện với những người thân ở trong phòng. Nhưng không ai trong số họ có thể nhìn thấy anh cả. Anh kéo tay người này, túm tay người kia, nhưng không ai để ý đến anh.
Sau đó, một người phụ nữ đến chạm vào chân Nai Leng. Lúc này anh đang ở ngay sau lưng cô ấy và hét lớn: “Tôi ở đây. Tôi không có bệnh nữa, tôi đã khỏe lại rồi” nhưng không ai hiểu anh. Lúc này tất cả mọi người đều òa khóc một cách rất thương tâm.
Có người chạy đi báo tin cho những người thân, bạn bè khác, mọi người vội vã vào phòng. Ngay giây phút này, Nai Leng phát hiện ra rằng mình có thể cùng lúc nhìn thấy hoạt động của mọi người từ hai hoặc ba góc độ khác nhau, anh không đói, không khát, cũng không thấy mệt. Về sau nữa, anh cảm thấy mình như được nâng lên, bất kể người khác ngồi hay đứng, anh vẫn luôn cao hơn họ.
Sau khi Nai Leng nhìn thi thể của mình được hỏa táng, anh đột nhiên nhớ đến em gái Nang Rien, và muốn đi thăm cô ấy cùng với đứa bé mới sinh. Ngay sau khi ý nghĩ này vừa xuất hiện, thì anh ngay lập tức đã có mặt tại phòng của em gái mình, nhìn thấy em gái Nang Rien và đứa bé đang ngủ say. Đứa bé rất đáng yêu. Nai Leng muốn chạy lại gần để chạm và hôn nó. Nang Rien lúc này chợt tỉnh giấc, không biết vì lý do gì mà cô có thể nhìn thấy được anh trai mình. Nhưng cô nói: “Anh trai thân yêu, anh đã đi đến một thế giới khác. Xin anh đừng xuất hiện trước mặt mọi người nữa, đừng vướng mắc gì mọi người nữa.”
Nai Leng có chút ngượng nghịu, liền biến mất. Một lúc sau, anh nghiêng người để nhìn đứa bé, và em gái Nang Rien của anh lại mở mắt và nói điều tương tự như lúc nãy. Nai Leng biết mình phải đi rồi. Nhưng trước khi đi, anh vẫn muốn nhìn kỹ đứa bé. Vì vậy, anh đứng xa hơn một chút, vươn đầu liếc mắt nhìn đứa bé, sau đó liền chuẩn bị rời đi.
Ngay thời khắc anh quay đầu đi ấy, thân thể của anh bắt đầu xoay tròn với tốc độ rất nhanh. Anh lấy tay che đầu, mặt và tai lại, trong lúc đó anh hoàn toàn mất hết tri giác, và nghĩ rằng lần này mình thực sự đã kết thúc rồi.
Không biết sau bao lâu, Nai Leng bắt đầu hồi phục tri giác. Có người đến thăm anh, anh vẫy tay muốn gọi tên của họ, nhưng chỉ là tiếng trẻ bi bô. Nai Leng lúc này nhận ra rằng mình đã chuyển sinh rồi.
Câu chuyện về luân hồi của ngày hôm nay chỉ nói đến đây thôi. Duyên phận giữa người với người thật kỳ diệu. Những người thân xung quanh bạn rốt cuộc là gì của bạn ở trong kiếp trước đây?
Oanh Lê biên dịch
Quý vị tham khảo bản gốc từ Epoch Times Hoa ngữ