‘Tùy bút chiến tranh’: Bảo vệ sự thiện lương
Trong sự u ám của chiến tranh, mỗi người đều có sự lựa chọn của riêng mình, đều có những con người và niềm tin mà họ muốn bảo vệ. Những người như Valentina, Tatiana… họ đã lựa chọn bảo vệ sự thiện lương, bảo vệ lòng trung thành và ánh sáng trong trái tim họ.
Trong cuộc sống của mỗi người, luôn có một thứ mà mình muốn bảo vệ. Có người muốn bảo vệ vợ con, cha mẹ, có người muốn bảo vệ bạn bè gặp nạn, và nhiều người muốn bảo vệ ước mơ… Sau khi một người được sinh ra, người đó gắn bó chặt chẽ với thế giới này, thậm chí quan hệ giống như “rút dây động rừng” vậy. Sự độc đáo của mỗi sinh mệnh cũng sẽ dần dần được bộc lộ theo diễn biến của số phận, và ngày càng rõ ràng hơn.
Sự bảo vệ, đối với những người yêu nhau là một lời thề non hẹn biển, đối với gia đình là làm mọi thứ có thể để nâng niu và bảo vệ người nhà. Trong thời kỳ chiến tranh, sự bảo vệ cũng có những ý nghĩa khác nhau và mang lại một bầu không khí tốt đẹp.
Những người bạn Ukraineđang tiếp tục gửi đi một số tin nhắn, giữa những dòng chữ là những lời bộc bạch chân thật khiến người đọc nhiều lần xúc động.
Sau khi chiến tranh nổ ra, Valentina vẫn ở Kyiv. Cô ấy là một người phụ nữ lớn tuổi bình thường. Trong khoảng thời gian này, cô đã trải qua rất nhiều điều, nhưng cũng đều bình an vượt qua mọi nguy hiểm.
Cuộc tấn công quân sự diễn ra cách nhà cô Valentina30 cây số. Đôi khi có những tiếng nổ liên tục trên đầu khi cô đang đi bộ trên đường. Đối với sự khốc liệt của chiến tranh, trong lòng cô cũng từng cảm thấy sợ hãi.
Vào một đêm nọ, toàn bộ căn hộ nơi cô ở bị rung chuyển bởi tác động dữ dội của một vụ nổ. Hàng xóm của cô hốt hoảng chạy ra đường đề phòng sập nhà. Mọi người giống như những con chim sợ cành cong, vẻ mặt đầy sự kinh hãi. Điều kỳ lạ là Valentinakhông hề nghe thấy tiếng động nào và ngủ rất yên bình. “Điều đó giống như tôi đang ở trong một không gian khác,” cô nói, “Nếu tôi lúc đó nghe thấy tiếng nổ, có lẽ tôi cũng đã sợ hãi”.
Valentina đãtrải qua những vụ nổ tương tự như vậy nhiều lần, nhưng lần nào cũng đều hữu kinh vô hiểm. Cô là một người Âu Châu điển hình, và biết rất ít về văn hóa Trung Quốc cổ đại. Trong cuộc chiến tranh bi thảm, cô xúc động nói rằng bản thân mình muốn chân thành cảm ơn niềm tin vào “Chân–Thiện–Nhẫn”, điều đã giúp cô vượt qua nỗi sợ hãi chiến tranh. Cô đã nhiều lần được bảo vệ khỏi những hiểm nguy nhờ đức tin của mình.
Khi một người thu được lợi ích, họ sẽ muốn mang đến lợi ích cho nhiều người hơn. Khi một người nhận được một món quà tuyệt vời, họ sẽ muốn chân thành chia sẻ nó với người khác. Có lẽ đây là bản chất của con người, phương Đông và phương Tây đều như vậy. Tại sao Valentinakhông rời khỏi chiến trường? Mong muốn của cô rất đơn giản, cô chỉ muốn ở lại để đồng hành cùng những người cần sự trợ giúp, và làm những gì cô nên làm.
Chiến tranh đã mang lại những tổn thương tinh thần khó quên cho nhiều người, cùng nỗi đau mất mát không thể hàn gắn. Chiến tranh vẫn tiếp diễn, sự đau khổ trong lòng, sự lo lắng trên gương mặt, thất vọng và hy vọng lần lượt xé nát những trái tim mong manh. Nụ cười cũng dần dần biến mất trên khuôn mặt của nhiều người.
Valentinarất biết ơn những bông hoa sen nhỏ xinh mà các bạn Đài Loan gửi tặng. Cô đã tặng những món quà quý giá này cho những người xung quanh mà cô có thể gặp gỡ. Rất nhiều người Ukraineđều vui vẻ nhận những món quà nhỏ này với nụ cười trên môi. Cô Valentinacảm thán nói rằng: “Thật tuyệt khi có thể làm cho mọi người cười trong thời điểm khó khăn như vậy”.
Những người bạn Đài Loan và Ukrainecủa Valentinakhông phải là họ hàng người thân, mà bởi tấm lòng nhân hậu thiện lương cùng mong muốn giúp đỡ người khác đã vượt qua sự khác biệt về ngôn ngữ và sắc tộc, đã kết nối họ lại với nhau. Thiện tâm giống như cơn sóng xuyên qua khoảng cách thời gian và không gian, vang lên trong thế giới nội tâm của tôi và bạn.
Valentinagiữ lấy sự thiện lương trong trái tim mình, đồng thời muốn quan tâm che chở những con người đang bối rối. Trong khi tâm trí của mọi người đang sợ hãi và bị tổn thương, cô tựa như một tia sáng nhỏ nhoi trong mây mù đang cố gắng hết sức để sưởi ấm và soi sáng. Cô giống như cầm một ngọn nến, để mọi người men theo ánh sáng đó mà xuyên qua bóng tối của tâm hồn.
Một người bạn khác của Valentinalà Tatianakhi nghe thấy những tiếng nổ lớn, cơ thể cô đã co rúm lại theo bản năng vì kinh sợ. Có vài vụ nổ dữ dội đã xảy ra cạnh chung cư nơi cô sinh sống. Có một lần, một quả đạn pháo rơi xuống từ máy bay đã phát nổ, nó gây ra đám cháy lớn thiêu rụi một số ngôi nhà và khiến một phụ nữ thiệt mạng. Phía bên trên chung cư của họ, một tên lửa hành trình đã bị bắn hạ, và cửa ra vào của các căn hộ đã bị đánh vỡ bởi đạn pháo rơi.
Qua đoạn video chính thức do Trung tâm Cứu hộ khẩn cấp Ukrainecông bố, có thể thấy mỗi khi đạn pháo oanh tạc, toàn bộ cửa ra vào và cửa sổ của các tòa nhà gần đó đều vỡ tan thành mảnh vụn, lửa cháy bùng bùng. Đây là hình ảnh thường thấy trong chiến tranh.
Đạn pháo đã làm vỡ nhiều cửa sổ và cửa ra vào của tòa chung cư, nhưng kính ở tất cả các cửa sổ của căn hộ nhà Tatianavẫn nguyên vẹn. Cô cho biết mình đã cảm nhận thấy tác động của vụ nổ, nhưng may mắn thay, cả cô và gia đình đều không bị thương tích gì.
Khi cuộc giao tranh diễn ra ác liệt, Tatianathường có thể thấy thứ gì đó đang đổ mạnh hoặc thứ gì đó nhấp nháy bên ngoài khung cửa của cô. Mỗi khi có một tiếng động vụt qua, sóng xung kích lại đập vào cửa ra vào và cửa sổ, và căn nhà rung chuyển như sắp đổ sập. Mọi người mặc quần áo ngủ nhưng thậm chí vẫn còn ôm theo tài liệu và điện thoại, để đề phòng trường hợp ngôi nhà bất ngờ đổ sập thì có thể lập tức chạy thoát. Họ cũng không thể bật đèn vào ban đêm do sợ bị đánh bom. Sau khi trải qua những ngày tháng này, cô Tatianathở dài nói: “Chúng tôi thực sự đang ở bên bờ vực của sự sống và cái chết”.
Từ mùa đông đến đầu mùa xuân, khi cuộc chiến diễn ra khốc liệt nhất, bầu trời trong khu vực của cô được bao phủ bởi mây, tuyết và khói lửa của chiến tranh. Đôi khi, cô cảm thấy như thể mình bị bỏ lại một mình ở rìa vũ trụ và phải đối mặt với bóng tối khổng lồ, nhưng niềm tin vào “Chân-Thiện-Nhẫn” bắt nguồn từ trái tim đã mách bảo cô nên kiên nhẫn và giữ cho tâm trí của mình tĩnh lặng. Dần dần, cả tâm trí và cơ thể của Tatianađều không sợ hãi tiếng nổ nữa, thậm chí không hề có chút phản ứng nào. Cô không còn bị giật mình kinh hãi trước một tiếng nổ bất ngờ.
Trong thời gian xảy ra chiến tranh, Tatiananói rằng cô thường nghĩ về cuốn “Nhạc Phi truyện” mà cô đã từng đọc trước đây, và nghĩ về lòng trung thành của Nhạc Phi. Cô hiểu rằng trong bất kỳ hoàn cảnh nào, bạn đều nên trung thành với sứ mệnh và sống đúng với vị trí của chính mình.
Từng có rất nhiều người thuyết phục Tatianarời Kyivđể đến các quốc gia khác ở Âu Châu. Khi cô thấy gần nhà mình vẫn còn rất nhiều người, nỗi xót xa trong lòng khiến cô thực sự không muốn rời khỏi họ và để họ ở lại một mình. Cô đã chọn ở lại. Cô đã làm rất nhiều bông sen nhỏ và đem tặng cho mọi người, nói cho mọi người biết đạo lý của niềm tin “Chân – Thiện – Nhẫn”. Mọi người đã cảm nhận được sự thiện lương từ những lời Tatiana nói, và nhiều người đã rơi nước mắt.
Thiện tâm chất phác, lời nói chân thật, trong sáng và sự chân thành xuất phát từ trái tim Tatianađã xoa dịu phần nào những trái tim đang bị tổn thương của mọi người.
Tâm nguyện bảo vệ đó, ngay cả khi Tatianacảm thấy như bị bỏ lại một mình ở rìa vũ trụ và phải đơn độc đối mặt với bóng tối khổng lồ, tâm nguyện này giống như một hạt mầm đã thành công chống lại sự bào mòn của bóng tối. Nó không chỉ đã đưa bản thân cô xuyên qua bóng tối và đón lấy ánh sáng của niềm tin, mà còn giúp mọi người chữa lành vết thương và hiểu được niềm tin vào “Chân – Thiện – Nhẫn”.
Kharkiv, thành phố lớn thứ hai của Ukraine, là một trong những thành phố bị ảnh hưởng nặng nề bởi chiến tranh. Có một người bạn khác của họ ở đây, quê cô ấy ở Cáp Nhĩ Tân. Dưới sự oanh tạc của đạn pháo, cửa ra vào và cửa sổ ngôi nhà của cô đã bị vỡ vụn. Sau khi mất điện, tất cả các thiết bị điện và khí đốt đều không sử dụng được. Để có thức ăn, mỗi ngày họ đều phải đi lên xuống trên những con dốc trơn trượt hàng giờ trong thời tiết dưới 0 độ. Trên đường đi còn nhìn thấy một số thi thể, trong đó có không ít trẻ em. Ngay cả khi mọi người đang nhận lương thực viện trợ, họ cũng có thể bị oanh kích đột ngột. Dưới hoàn cảnh như vậy, có thể tưởng tượng ra cuộc sống khó khăn như thế nào.
Dưới sự oanh tạc của chiến hỏa, cô ấy đã sợ hãi, đau buồn và hoang mang về sự vô thường của số phận. Những suy nghĩ lung tung như một bầy ong cứ gặm nhấm tâm hồn cô.
Khi bóng tối xâm chiếm, cô đã chọn cách bảo vệ ánh sáng trong trái tim mình, để nó không khuất phục trước ngọn lửa chiến tranh và sự hèn nhát. Cô nỗ lực thắp lên ngọn đèn tâm linh cho chính mình, soi sáng thế giới tâm linh bằng ánh sáng của niềm tin. Đức tin chính đáng vào Thần đã đánh đuổi sự xâm lăng của những suy nghĩ tiêu cực.
Trong sự u ám của chiến tranh, mỗi người đều có sự lựa chọn của riêng mình, đều có những con người và niềm tin mà họ muốn bảo vệ. Những người như Valentina, Tatiana… đã lựa chọn bảo vệ sự thiện lương, bảo vệ lòng trung thành và bảo vệ ánh sáng trong trái tim họ.
Tác giả: Bạch Giản
Xuân Hoàng biên dịch
Quý vị tham khảo bản gốc từ Epoch Times Hoa ngữ