Sobrino de Botín: ‘Nhà hàng lâu đời nhất thế giới’ phục vụ món heo sữa quay trứ danh từ năm 1725
Nhà hàng từng được văn hào Hemingway quảng bá, vẫn mở cửa tới hiện nay
Bạn biết là mình đã già nua khi hình ảnh hồi nhỏ của bạn là làm từ những bản khắc gỗ. Nhưng nếu là nhà hàng lâu đời nhất vẫn đang kinh doanh, thì bằng cách nào đi nữa bạn phải làm cho nó luôn tươi mới.
Theo Sách kỷ lục Guinness, nhà hàng Sobrino de Botín ở Tây Ban Nha là nhà hàng lâu đời nhất thế giới. Nhà hàng ra đời trước cả Hoa Kỳ nửa thế kỷ và vẫn đang phục vụ món heo sữa quay trứ danh trên thế giới sau 300 năm mở cửa.
Trước khi phương pháp chụp hình dương bản đen và trắng xuất hiện hơn một thế kỷ, nhà hàng Botín đã được mở ở thủ đô Madrid của Tây Ban Nha vào năm 1725. Nhưng điều quan trọng không phải là việc tồn tại lâu bền của nhà hàng Botín trước thử thách về thời gian – ba thế kỷ hiện diện đã chứng minh điều đó – mà những món ăn của nhà hàng này tiến triển ra sao trong thời kỳ hiện đại này?
Nhà hàng đã vận hành tốt trong thế kỷ trước, nhiều nhân vật nổi tiếng xác nhận như vậy.
Văn hào Ernest Hemingway đã viết về nhà hàng Botín trong tiểu thuyết “Death in the Afternoon” (Cái Chết Vào Chiều Tối) năm 1932 về văn hóa đấu bò tót ở Tây Ban Nha:
“Nhưng trong khi đó tôi thích ăn món heo sữa quay ở nhà hàng Botín hơn là ngồi và suy nghĩ về những tai nạn mà bằng hữu của tôi có thể gặp phải.”
Sobrino de Botín được những người nổi tiếng như nhà văn Hemingway ưa chuộng vì món ăn tuyệt vời và sự lâu đời đáng chú ý của nó Tuy vậy, nhà văn đã già và qua đời lâu rồi. Liệu có người nổi tiếng nào gần đây đưa ra một đánh giá đương đại về nhà hàng này hay không?
Cùng với nhà văn nổi tiếng người Mỹ – James A. Michener, thì tác giả người Anh Frederick Forsyth, hiện đang ở tuổi 85, đã đề cập đến nhà hàng này trong một cuốn tiểu thuyết của ông. Trong bộ phim ly kỳ thời Chiến tranh Lạnh có tên “Icon” (Biểu tượng) được phát hành năm 1996, hầm rượu thời trung cổ của nhà hàng Botín đã làm bối cảnh điểm hẹn cho các điệp viên:
Tầng hầm được xây bằng gạch và là một hầm rượu cũ từ thời Trung Cổ. Trong nhiều năm, nhà hàng này đã phục vụ các món ăn truyền thống của Tây Ban Nha, dưới tên gọi Sobrinos de Botín.
Đồ ăn rất ngon. Vị tu sĩ đã gọi rượu vang Marqués de Riscal …
Trang web của nhà hàng Botín giải thích rằng hầm rượu thời trung cổ này có trước nhà hàng Botín và có các bằng chứng cho thấy tòa nhà có niên đại từ năm 1590, hoặc thậm chí là trước đó. Các nghệ sĩ Tây Ban Nha vẫn biểu diễn nhạc sôi nổi trong hầm rượu.
Thời nay, một phòng ăn trong hầm rượu ở tầng dưới “vẫn không thay đổi kể từ thế kỷ 16”, một trong ba chủ sở hữu hiện nay của Botín, ông Antonio González, 72 tuổi, nói với The Epoch Times như vậy. Đó là một phần của quán trọ cũ trước khi nhà hàng Botín mở cửa.
Ông González vẫn còn giữ giấy tờ của chủ sở hữu thời đó. Chúng bao gồm đặc quyền miễn trừ khỏi những người lưu trú (privilegio de exención de huéspedes) để tránh những du khách hoàng gia có thể tự do ở lại nhà trọ.
Đầu bếp người Pháp Jean Botín và vợ ông, bà Asturian, sau đó đã đến đây và mở một quán rượu nhỏ vào năm 1725. Quán rượu đó đã trở thành nhà hàng mà chúng ta biết ngày nay. Người đầu bếp này đã làm việc cho một nhà quý tộc Habsburg đầy quyền lực.
Sau đó, triều đình hoàng gia Tây Ban Nha bắt đầu tân trang quảng trường Plaza Mayor của Madrid — từ năm 1620 khi vẫn “là nơi tụ tập của đám đông dân chúng tham gia vào các hoạt động khác nhau”, trang web của Botín viết.
Các đường phố quanh co đã được chỉnh trang ngay ngắn và được đặt tên thương mại khi khu vực này trở thành một khu làm ăn buôn bán: Tanners Bank (Ribera de Curtidores); Quảng Trường Blacksmith (Plaza de Herradores); Đường Cutlery (Calle Cuchilleros); v.v.
Nằm dọc theo con phố Calle Cuchilleros, nhà Botín bắt đầu tân trang để đóng lại khu vực hành lang có mái che và mở cửa một nhà trọ nhỏ.
Một tấm bảng gỗ khắc ngày vẫn còn [được treo] ở lối vào của tòa nhà cho đến tận ngày nay. Ngay cả lò nướng củi cổ từ những năm đó vẫn còn hiện diện trong nhà hàng.
“Đặc sản của Botín là món thịt nướng, được nướng trong lò nguyên bản từ năm 1725, bằng gỗ sồi,” ông González cho biết. “Món ăn làm nên tên tuổi của nhà hàng trong hàng trăm năm qua là món heo sữa quay và thịt cừu nướng.”
Nhà hàng được cho là đã giữ lửa cháy trong lò cổ cháy, không bao giờ tắt, trong suốt hơn 300 năm qua.
Từ những năm xa xưa đó cho đến tận thế kỷ 18 ở Tây Ban Nha, thịt và các thực phẩm khác hiếm hơn so với nhiên liệu để đốt lò. Việc bán thức ăn như vậy bị xem là có thể gây nguy hiểm cho các giao dịch buôn bán khác. Các chủ nhà hàng chỉ có thể phục vụ những gì khách mang đến để nấu, nên có câu nói:
“Trong các quán trọ Tây Ban Nha, bạn chỉ tìm thấy những gì du khách mang theo.”
Bên cạnh các tác giả nói trên, những tên tuổi nổi tiếng thời xưa đã tô điểm cho nhà hàng còn có họa sĩ Francisco Goya, người được cho là đã làm hầu bàn trong khi chờ được chấp nhận vào Học viện Hoàng gia vào năm 1765.
Sau khi chủ sở hữu qua đời và cháu trai của vợ ông đã tiếp quản, nhà hàng đã đổi tên thành Sobrino de Botín. Cái tên này đã tồn tại cho đến ngày nay.
Thế kỷ 19 chứng kiến nhiều lần tân trang hơn ở tầng trệt của nhà hàng Botín. Một bức phù điêu bằng gỗ nhiều màu với lá vàng đã được thêm vào ở lối vào, cùng với các cửa sổ lớn và quầy bánh kẹo nơi trưng bày “bánh rán, bánh kem, bánh cuộn rắc đường, và bánh kem trang trí”.
Vào thời điểm đó, Botín không được coi là nhà hàng mà là quán rượu. Hồi đó, thuật ngữ “nhà hàng” được dành riêng cho một số ít địa điểm độc quyền cố gắng mô phỏng các nhà hàng ở Paris.
Thế kỷ 20 chứng kiến sự xuất hiện của cả chủ sở hữu hiện tại của nhà hàng Botín và cuộc nội chiến như được viết trong tác phẩm kinh điển của Hemingway, “Chuông Nguyện Hồn Ai” (1940). Gia tộc González nắm quyền sở hữu nhà hàng vào năm 1927 với hy vọng mở rộng kinh doanh, nhưng Nội chiến Tây Ban Nha bùng nổ đã gần như dập tắt ước mơ của họ.
Nhà hàng Botín trở thành nơi ăn uống cho các sĩ quan quân đội cho đến khi chiến tranh kết thúc. Sau thời gian khủng hoảng, con trai nhà González là Antonio, José và Carlos tiếp quản và khiến nhà hàng Botín trở thành như ngày nay.
Đội ngũ ban đầu gồm 7 nhân viên đã phát triển lên đến 89 người. Tầng chính cũ được sửa thành bốn tầng. Món heo sữa quay tuyệt vời được phục vụ theo cách cũ. Bầu không khí náo nhiệt trong nhà hàng Botín vẫn được lưu giữ tới ngày nay.
Vậy sau hơn ba thế kỷ tồn tại của mình, điều gì khiến nhà hàng Botín luôn tươi mới? Liệu những khách quen của nhà hàng có tiếp tục quay lại?
Ông González cho biết rằng không chỉ là việc trang trí đẹp đẽ và “sự quyến rũ lịch sử”, chìa khóa để tồn tại lâu dài là “trung thành với phong cách ẩm thực của nhà hàng”.
Ông cho biết thêm nguồn gốc ẩm thực của nhà hàng Botín đến từ vùng Castilian và Tây Ban Nha, theo lời giải thích của người ông tài năng của ông, cụ Emilio González.
Trang web cho biết thêm, dịch vụ khách hàng tuyệt vời và các nguyên liệu chất lượng hàng đầu cũng đóng vai trò rất quan trọng.
Họ viết: “Ba hoặc bốn lần mỗi tuần, nhà hàng nhận heo sữa trực tiếp từ vùng Segovia và cừu từ tam giác ma thuật nổi tiếng của Tây Ban Nha: vùng Sepúlveda-Aranda-Riaza.”
Họ viết thêm: “Cừu và heo sữa được nướng chậm và tỉ mỉ trong lò nướng củi kiểu cổ.”
Nhưng mà sao nhỉ? Toàn là những câu chuyện kể thôi?
Vâng, bạn nên đến để thưởng thức – vì rằng món ăn là nằm trên đĩa. Vậy nên, nếu bạn đang ở thành phố Madrid, hãy tìm một chỗ ngồi tại nhà hàng Botín và tự mình đánh giá món thịt cừu nướng. Để hàn huyên về món heo sữa quay này, chúng tôi thậm chí sẵn lòng tham gia cùng bạn.
Minh Châu biên dịch
Quý độc giả tham khảo bản dịch tại The Epoch Times