Một người mẹ ở Mỹ lên tiếng về tác động của áp lực xã hội lên việc chuyển giới ở thanh thiếu niên
Một vấn đề ‘phi đảng phái’ đã khiến ‘cả một thế hệ những đứa trẻ tuyệt vời’ mất phương hướng
“Giống như là một cuốn tiểu thuyết phản địa đàng”. Một phụ nữ tên là Ava đã mô tả cuộc sống gia đình của bà kể từ khi cậu con trai tuổi thiếu niên báo với gia đình rằng cậu là người chuyển giới.
Vốn là một cậu bé tốt bụng, thông minh, “hiền lành” và có bảng điểm xuất sắc đang ấp ủ ước mơ vào trường MIT, James giờ đây đang học hành xuống dốc, lớn tiếng và vô lễ với mẹ của mình khi bà từ chối xưng hô với cậu bé bằng những đại từ nhân xưng cậu bé muốn.
Mẹ của cậu bé đã chia sẻ với The Epoch Times về những nỗ lực của gia đình bà để giúp con trai của mình. Bà kêu gọi các bậc cha mẹ hãy lên tiếng phản đối cuộc chiến văn hóa tính dục đang lên ngôi, bởi vì những vấn đề xung quanh cuộc chiến này có thể tác động tới bất kể đứa trẻ nào trong bất cứ gia đình nào.
Bà Ava là người Mỹ gốc Hoa, nhập cư vào Hoa Kỳ khi còn nhỏ. Cho tới tận gần đây, cuộc sống của bà vẫn êm đẹp khi cả hai vợ chồng đều có sự nghiệp thành công cùng hai đứa con, cậu con trai là James 17 tuổi và cô con gái 15 tuổi.
Bà Ava chia sẻ cách nuôi dạy con cái của vợ chồng bà là “quan tâm sâu sắc” và lưu ý đến những điểm chung giữa văn hóa Trung Quốc của bà và nền tảng văn hóa Mỹ của chồng bà. “Lòng hiếu thảo là một phần rất quan trọng trong văn hóa gia đình của chúng tôi. Cha mẹ và ông bà làm mọi thứ cho con cái và đổi lại, con cái rất kính trọng người lớn tuổi.”
‘Mẹ ơi, chỉ là họ chưa biết về con thôi’
Con trai James của họ chào đời năm 2006. Theo bà Ava, cậu bé là một đứa trẻ hiền lành, bản chất tốt bụng và không thích những trò chơi “đánh đấm”.
James tỏ ra thông minh từ khi còn nhỏ. Bà Ava kể rằng: “Cháu nó đã tìm hiểu cách vận hành của một đầu đĩa DVD khi cháu mới 2 tuổi và cháu có thể xem những bộ phim tài liệu về động cơ hơi nước.”
James bắt đầu đọc từ khi còn rất nhỏ. Trong suốt thời gian học mẫu giáo, tiểu học và trung học cơ sở, cậu bé luôn nằm trong nhóm học sinh đạt điểm cao nhất trong các bài kiểm tra tiêu chuẩn. Cậu hoàn thành chương trình toán trước một năm so với bình thường.
Tuy nhiên, mẹ cậu nhận thấy rằng James gặp khó khăn trong việc kết bạn. Những năm tháng đầu đời của cậu bé có một chút sóng gió. Các bậc cha mẹ xem cậu bé James lịch thiệp, thông minh này là một người bạn lý tưởng của con cái họ, tuy nhiên, James lại gặp khó khăn trong việc giao tiếp với những đứa trẻ khác. Sau đó, cậu bé được chẩn đoán mắc chứng tự kỷ nhẹ.
James đã theo học tại một ngôi trường dành riêng cho những trẻ em có năng khiếu. Ở đây, các học sinh sẽ ở bên nhau và lớn lên cùng nhau từ tiểu học cho tới trung học cơ sở.
Dù vậy, trong môi trường thân thiết đó, James đã bị hai người bạn cùng lớp bắt nạt. Câu bé đã tỏ ra kiên cường và còn mời cả hai người bạn đó đến buổi tiệc sinh nhật của cậu. Khi mẹ cậu, bà Ava hỏi lý do tại sao cậu lại làm thế, thì cậu bé đã trả lời: “Mẹ ơi, chỉ là họ chưa biết về con thôi.” Theo như bà Ava kể, James đã “rất nỗ lực để khiến những người bạn bắt nạt thằng bé quay ra thích thằng bé.”
Tuy nhiên, ngẫm lại thì bà Ava cảm thấy việc bị bắt nạt này là đáng lưu tâm. Nỗi cô đơn lớn dần lên khi con trai của bà bắt đầu mất dần “từng người bạn một” và không thể kết bạn mới. Bà buồn bã khi chứng kiến những người bạn mà gia đình bà đã “kiếm tìm” để tham gia trại hè cũng James trong nhiều năm dần rời xa, khiến cậu bé trở thành “một kẻ bị ruồng bỏ.”
Chẳng trách con trai bà lại dậy thì muộn hơn, và thấp bé hơn các bạn cùng trang lứa.
Khi James học lớp 6, bà Ava bắt đầu để ý thấy cậu bé hay quên nộp bài tập về nhà. Khi nộp bài thì đôi khi lại quên ghi tên của mình lên bài tập. Kết quả, thi thoảng cậu bé phải làm bài tập về nhà hai lần.
Kết quả đi khám cho thấy James mắc chứng “rối loạn chức năng điều hành” (tương tự như rối loạn tăng động/giảm chú ý) và “rối loạn lo âu xã hội.”
Tuy nhiên, khả năng học tập của James vẫn tốt và cậu bé vẫn học giỏi ở trường.
Học từ xa: ‘Đó là một Thảm họa’
Rồi thì COVID-19 xảy ra và mọi thứ đổ vỡ.
Bà Ava đổ lỗi cho đại dịch là một yếu tố chính khác đã ảnh hưởng đến James.
Cậu bé đã được một trường trung học danh tiếng nhận vào. Tuy nhiên do đại dịch nên năm học đầu tiên của cậu bé là học từ xa. Cậu bé chỉ đến trường khoảng 8 lần trong năm học đầu tiên này và bà Ava cho rằng việc này đã ảnh hưởng rất nhiều tới việc học của cậu bé.
Bà Ava nhớ lại: “Đó là một thảm họa. Cháu nó không kết nối với các lớp học, tắt camera rất nhiều lần và [đã] học rất kém.”
Bà nói thêm: “Cháu nó không thể kết bạn ở trường mới vì không giao tiếp với ai. Toàn bộ thời gian cháu chỉ dùng để lướt mạng.”
‘Tôi ước rằng mình chưa bao giờ đưa con đến gặp bác sĩ trị liệu’
Mọi thứ thậm chí còn tồi tệ hơn vào năm lớp 10.
Hai vợ chồng bà Ava cảm thấy có điều gì đó không ổn với hành vi của James. “Có ai đó đã khuyên chúng tôi nên đưa con mình đến gặp bác sĩ trị liệu,” bà Ava nhớ lại. “Ngẫm lại, tôi ước mình chưa bao giờ đưa thằng bé đến bác sĩ trị liệu.”
Sau khi gặp bác trị liệu, James “bắt đầu cảm thấy có quyền,” bà Ava kể lại, “và chống đối lại chúng tôi, thằng bé thực sự bắt đầu khẳng định sự độc lập của mình.”
Mặc dù chứng tự kỷ nhẹ đã được điều chỉnh, nhưng cậu bé vẫn trượt dài. Cậu thường xuyên vắng nhà và dành cả ngày để chơi game trực tuyến.
Lo lắng về việc sử dụng Internet của con trai mình, bà Ava bắt đầu khóa mạng máy điện toán của gia đình. Bà cay đắng nói: “Tôi đã trở thành một chuyên gia về công nghệ thông tin.”
Tuy nhiên, con trai bà lại thường đi trước bà một bước bằng cách tìm ra cách vượt qua sự kiểm soát mà bà thiết lập.
Những ảnh hưởng từ trên mạng trực tuyến
Bà Ava thỉnh thoảng kiểm tra máy điện toán và điện thoại của James, đọc các bài đăng và theo dõi thói quen sử dụng Internet của cậu bé.
Tháng 10 năm ngoái, bà Ava vô cùng chấn kinh khi phát hiện James đã nói với bạn bè trên mạng rằng cậu bé là người chuyển giới.
Cậu bé là một thành viên thường xuyên của một cộng đồng có tên gọi là “egg_irl”, bên cạnh cộng đồng “thanh thiếu niên” trên Subreddit. Trong cộng đồng chuyển giới, “egg” là một từ lóng dùng để ám chỉ những bé trai sinh ra là nam giới nhưng thực ra là nữ giới. “Irl” nghĩa là “cô gái” đó chấp nhận nhận dạng chuyển giới của mình khi quả trứng “nứt ra” ngoài đời thật.
Bà Ava nói: “Thằng bé dành toàn bộ thời gian trên Reddit. Và tôi nghĩ đó là nơi nó bị lôi kéo.”
Thời gian đầu, bà giữ im lặng về việc này. Tuy nhiên, khi James bắt đầu lấy trộm quần áo của em gái mình, bà đã đối mặt với cậu bé.
Cậu bé miễn cưỡng nói chuyện, chỉ chia sẻ rằng cậu bé đã xem các video trên Youtube làm cho cậu bé tin rằng cậu là một người chuyển giới. James nói với mẹ rằng: “YouTube biết con là chuyển giới trước cả khi con nhận ra điều đó.”
Bà Ava kể rằng “chúng tôi không thực sự nói về chuyện này trong vài tháng sau đó, vì James rất không thoải mái khi chia sẻ về điều đó. Nó không muốn ai khác biết. Kể cả bố và em gái.”
Bà Ava cũng lên án những ảnh hưởng của mạng trực tuyến. Bà cho rằng những nội dung khiêu dâm bà xem được trên Ipad của con trai mình có thể đã góp phần khiến cậu bé nhầm lẫn về giới tính, đồng thời nói thêm bà tin rằng có một “yếu tố về tính dục” đã góp phần gây nên tình trạng sức khỏe tâm thần của James.
Xã hội và áp lực xã hội
Bà Ava kể rằng trong năm lớp 11 của James, “mọi thứ đều leo thang”. Cậu bé đã kết bạn với một thiếu niên khác đang trải qua trị liệu giới tính. Cậu bé đó đã sử dụng hormone chuyển giới trong một năm và còn mời James đến phòng khám cùng mình.
“Con trai tôi quay về với các mẫu đơn mà tôi cần điền toàn bộ thông tin bảo hiểm để thằng bé có thể tham gia chương trình chuyển giới cho thanh thiếu niên này.” Bà Ava đã rất kinh hoàng và từ chối ký vào bất cứ giấy tờ gì.
Bà bắt đầu hành trình dài tìm kiếm một chuyên gia có thể giúp con trai mình.
Bà ấy đã gọi cho bác sĩ nhi khoa của gia đình, người này đã giới thiệu James đến một trung tâm nghiên cứu trẻ em có thể điều trị chứng tự kỷ và vấn đề giới tính của cậu bé.
Tuy nhiên, “mọi người phải chờ đợi sáu tháng để có thể gặp một chuyên gia về bệnh tự kỷ,” bà Ava cho biết. “Nhưng phòng khám về giới tính thì có sẵn người để gặp cậu bé ngay.”
Bà Ava cho hay: “Dù không thoải mái nhưng tôi muốn con trai mình thấy được rằng chúng tôi ủng hộ con. Vì vậy chúng tôi đến gặp nhà tâm lý học này tại phòng khám giới tính. Cô ấy tốt nghiệp Harvard, Princeton và thực hành rất nhiều ‘mô hình khẳng định’ và chuyên về tất cả hệ tư tưởng giới tính này.”
Mặc dù cha mẹ cậu bé đã nói về mối liên hệ rõ ràng giữa việc con trai họ bị bắt nạt, chứng tự kỷ và sự nhầm lẫn về giới tính, nhưng vị bác sĩ tâm lý học này đã bỏ qua yếu tố đó và đi thẳng vào chẩn đoán chuyển giới.
Vợ chồng bà đã đưa James đến một số bác sĩ, nhưng không ai làm cho họ “cảm thấy ổn.” Hầu hết các bác sĩ chỉ đơn giản khẳng định giới tính của James, và bà Ava không cảm thấy họ lắng nghe những lo lắng của bà.
Bà đang phải đối mặt với áp lực xã hội dữ dội vốn khiến con trai bà trở nên nhầm lẫn và khiến bà nản chí trong việc nỗ lực giúp con trai mình.
Có một bác sĩ thoạt đầu có vẻ chuyên nghiệp và lắng nghe. Nhưng khi vị bác sĩ đó gợi ý bà Ava và chồng bà bắt đầu sử dụng “tên và đại từ nhân xưng ưa thích của con trai họ”, bà Ava đã trả lời: “Với tất cả sự tôn trọng, tôi kịch liệt phản đối.” Vị bác sĩ đó đưa cho vợ chồng bà các mẫu đơn đồng ý điều trị hormone cứ như thể chưa nghe thấy bà nói gì vậy.
Sau khi vô cùng thất vọng với một loạt các bác sĩ, bà bắt đầu hành trình tìm kiếm một bác sĩ trị liệu mà bà có thể tin tưởng.
‘Vô cùng đau khổ’
Bất chấp nỗ lực giúp đỡ của bố mẹ mình, James ngày càng cảm thấy thôi thúc hơn trong việc trở thành nữ giới. Bà Ava đã bắt quả tang cậu bé sử dụng bằng lái xe của bà để mua hormone.
“Thằng bé đã thử mua những loại thuốc đó ở 6 tiệm thuốc khác nhau trên mạng. Những gì tôi biết là nó đã không thành công,” bà Ava tâm sự.
Đứa trẻ trước đây vốn hiền lành này ngày càng dễ kích động, trở nên thù ghét cha mẹ và gây gổ với mẹ.
Vào một ngày tháng Năm, James đã dành bốn tiếng đồng hồ mệt mỏi để cố gắng thuyết phục mẹ gọi cậu bé bằng tên đã chọn và “các đại từ ưa thích”.
Cuộc trò chuyện lên đến đỉnh điểm bằng việc James liên tục la hét “lớn hết mức có thể” vào mặt bà Ava và dùng lời lẽ thô tục với mẹ mình.
Bà Ava cho biết vì bà đang “khiến James bị tổn thương” khi gọi cậu bằng tên thật, nên “thằng bé đang gắng hết sức để kiềm chế bản thân, không thì nó sẽ đấm tôi.”
“Tôi nói với thằng bé: “Được, con đấm mẹ đi!”. Thằng bé lùi lại và nói: “Nhưng con quá yêu mẹ. Nếu mẹ không phải là mẹ con thì giờ mẹ đã xong rồi đó.”
Bà Ava nói tiếp: “Tôi bàng hoàng. Và chết lặng người.”
Bà cho biết bà có chút sợ hãi. “Thằng bé bây giờ lớn hơn nhiều rồi. Nó sẽ không để tôi rời khỏi phòng ngủ của mình.”
Ngày hôm sau, James cố gắng làm hòa với mẹ mình. Khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm nghị của bà, cậu bé đã đến cạnh bà và ôm bà thật chặt.
Bà Ava chia sẻ: “Một phần của thằng bé vẫn đang tìm kiếm sự chấp thuận của tôi. Một phần vẫn chưa hoàn toàn lạc mất. Tôi vô cùng đau khổ. Nhưng tia hy vọng nhỏ bé này đang dần tàn lụi. Thật đau lòng biết bao.”
Tạo ra và tái xây dựng lại các mối quan hệ
Bà Ava thừa nhận rằng bà không có tất cả các câu trả lời, và bà không biết câu chuyện của chính gia đình mình sẽ kết thúc như thế nào.
Tuy nhiên, bà có thể đưa ra một vài gợi ý mà bà có được từ kinh nghiệm và nghiên cứu của chính mình.
Đối với các bậc cha mẹ trong tình cảnh đau đớn tương tự, sự trợ giúp của các bậc cha mẹ khác là rất quan trọng. Bà Ava cho biết các nhóm giúp đỡ như Cha mẹ của ROGD Kids (Parents of ROGD Kids) và Nhiệm vụ của Chúng ta (Our Duty), không chỉ đơn giản là nhắc lại câu chuyện phổ biến này, đã và đang rất hữu ích.
Một điều mà bà Ava đã học được khi lắng nghe các gia đình khác là: điều quan trọng là cha mẹ phải kết nối với con cái của họ. Nhiều trẻ em bị rối loạn giới tính đã trở nên mất kết nối với gia đình và tìm cách thay thế mối quan hệ đó bằng cách kết nối trực tuyến. Bà nói: “Bọn trẻ có được sự kết nối này thông qua Internet và các cháu áp dụng hệ tư tưởng này như một sự kết nối gia đình thay thế.”
Về con trai của mình, bà ấy cảm thấy rằng “ở một giai đoạn nào đó thằng bé đã trở nên mất kết nối.” Bà đã xin nghỉ phép hai tháng để xây dựng lại mối quan hệ với con trai mình.
Bà đang cố gắng thay đổi cách giao tiếp với James. Bà cảm thấy rằng bản thân bà đã được nuôi dạy theo cách tiêu cực và hay chỉ trích, và bà đã lặp lại điều đó trong cách nuôi dạy con cái của chính mình. Bà nói: “Thật khó để thay đổi vì đó là cách mà tôi đã được nuôi dạy.”
Để làm được điều đó, bà Ava đã cố gắng thay đổi ngôn từ bà sử dụng với con trai mình. Ngoại trừ một ngoại lệ: bất chấp lời cầu xin của con trai, bà từ chối gọi cậu bé bằng tên hoặc đại từ cậu ưa thích.
Xây dựng kỹ năng suy nghĩ phản biện
Cùng với việc xây dựng lại các mối quan hệ gia đình, nên đồng thời bồi dưỡng kỹ năng suy nghĩ phản biện ở trẻ rối loạn giới tính. Bà Ava cảm thấy điều quan trọng là cho bọn trẻ tiếp xúc với nội dung phát triển suy nghĩ phản biện.
Nội dung đó không cần phải liên quan đến giới tính. Tuy nhiên, “hy vọng rằng, trong không gian giới tính, thằng bé có thể tự mình kết luận rằng đó không phải là điều đúng đắn. Đó là những gì quý vị hy vọng.”
Bà Ava nhấn mạnh: “Sẽ có mỗi giải pháp khác nhau cho từng đứa trẻ. Nhưng tôi nghĩ việc này [có] điều gì đó liên quan đến sự kết nối, liên quan đến việc tìm được bác sĩ trị liệu phù hợp; liên quan đến việc thay thế các hoạt động giúp thằng bé suy nghĩ sâu hơn — thay thế nội dung đó bằng các hoạt động khác.”
Giáo dục bản thân và những người khác
Về phần mình, bà Ava đã đọc một cách thấu đáo và can đảm chia sẻ những gì bà học được.
Sau nhiều giới thiệu, bà Ava cuối cùng cũng tìm được một bác sĩ tâm lý dường như có thể giúp đỡ mình. Nhưng hy vọng của bà đã tan thành mây khói khi vị bác sĩ ấy nói với bà rằng: “Tôi chỉ có thể khuyên chị nên chấp nhận nhận dạng giới tính của cháu.”
Với lòng dũng cảm xuất phát từ sự tuyệt vọng, bà Ava nói với vị bác sĩ đó: “Tôi biết cơ sở của các khuyến nghị này là gì và đó là một trò lừa gạt. Tôi sẽ gửi cho anh một số tài liệu và anh có thể xem xét và đánh giá nghiêm túc các tài liệu đó. Và nếu anh học được điều gì đó, hãy nói cho tôi biết, bởi vì tôi muốn biết mọi thứ cần biết.”
Bà đã gửi cho vị bác sĩ tâm lý này rất nhiều thông tin về chủ đề phiền muộn giới — những nghiên cứu mà bà thấy là hữu ích cho cá nhân mình, cùng với lời giải thích về suy nghĩ của bà.
“Tôi không biết chuyện này sẽ đi đến đâu,” nói vậy nhưng bà Ava vẫn lạc quan về bác sĩ tâm lý mới vì ông đã dành thời gian để đọc thông tin mà bà cung cấp, và bà cảm thấy vị này là “một bác sĩ tâm lý rất chu đáo muốn làm điều đúng đắn.” Hiện tại, bà cảm thấy ông ấy là hy vọng tốt nhất của bà.
Một vấn đề phi đảng phái
Bà Ava cảm thấy điều quan trọng là phải chia sẻ kinh nghiệm của gia đình mình. “Chúng ta chỉ cần công khai vấn đề này nhiều hơn để chúng ta có thể nói về nó và bắt đầu thực hiện các thay đổi.”
Bà nói, vấn đề nhức nhối này đang ảnh hưởng đến “cả một thế hệ những đứa trẻ tuyệt vời”, những người đã lạc lối.
Bà nhấn mạnh vấn đề này là phi đảng phái.
“Điều này không ảnh hưởng đến một đảng phái chính trị cụ thể nào. Điều này liên quan tới tất cả các gia đình bên cánh tả, cánh hữu, [và] các gia đình ôn hòa. Vấn nạn này đang ảnh hưởng tới tất cả mọi người.”
Bản tin có sự đóng góp của Kerry Xue
Vân Sa biên dịch
Quý vị tham khảo bản gốc từ The Epoch Times