Khủng hoảng Ukraine mang lại hòa hoãn và ổn định cho tình hình ở Đài Loan
Dù Tổng thống Vladimir Putin có giữ vững được lập trường của mình hay không (giờ đây điều đó phải được xem là có đôi chút không chắc chắn), thì các sự kiện xảy ra ở Ukraine và những nơi khác phần nào sẽ giúp xoa dịu tình hình Đài Loan.
Người Trung Quốc thậm chí còn quan liêu hơn và, xét từ mọi khía cạnh, thậm chí họ còn có một đội quân tham nhũng bê bối hơn cả người Nga, và họ đã không tham chiến trong bất kỳ cuộc chiến tranh nghiêm túc nào kể từ thỏa thuận ngừng bắn ở Bắc Hàn hồi tháng 05/1953 — và như chúng ta đã nhận thấy ở Ukraine, 70 năm không kiểm tra việc khai triển, sĩ khí, vũ khí, và cơ cấu chỉ huy có thể gây ra những vấn đề không mong muốn vô cùng khó chịu, nếu quý vị đột nhiên phát động chiến tranh với một đối thủ được trang bị vũ khí tân tiến, được NATO huấn luyện, và có sĩ khí cao.
Nếu ông Putin vẫn tiếp tục duy trì làm lãnh đạo của nước Nga, chắc chắn ông ấy sẽ phải chịu áp lực rất lớn để kết thúc cuộc chiến này — để vãn hồi được một chút thành quả nào đó từ Donbas và bờ biển Hắc Hải cũng như bảo toàn Crimea, nhưng ngoài ra, còn phải thay mặt nước Nga từ bỏ vị thế của mình, để Ukraine lần đầu tiên trở thành một quốc gia độc lập với vị thế quốc tế không thể ngờ vực. Câu hỏi xoay quanh việc liệu Nga có chấp nhận thực tế rằng tất cả các nước cộng hòa cũ khác của Liên Xô thoát khỏi sự kiểm soát của Điện Kremlin hay không, sẽ có lời giải ít nhất là cho Ukraine, đặc biệt là ở phương Tây. Ông Putin hoặc bất kỳ chế độ kế nhiệm nào có thể cứu vãn thất bại ê chề này để đủ cho một chút bồi đắp nhỏ nhoi vào lãnh thổ Nga từ miền đông Ukraine, cho phép một màn kịch tiềm năng để ăn mừng thành công một phần, và theo sau đó là việc tái thiết lập quan hệ thân thiện giữa phương Tây và Nga.
Mối nguy lớn nhất đối với phương Tây trong cuộc chiến này là việc để cho nền độc lập của Ukraine bị dập tắt sẽ khẳng định quan điểm phổ biến cho rằng Liên minh phương Tây trên thực tế đã không còn hoạt động, phương Tây đang yếu đuối, Hoa Kỳ chỉ là một con hổ giấy, và nền tự do không có người bảo hộ chính đáng. Một mối nguy khác quan trọng không kém là, với một kết quả như vậy, đặc biệt là khi Trung Quốc được phép đóng một vai trò quan trọng trong việc trợ giúp Nga giành chiến thắng, thì điều đó sẽ củng cố mối bang giao giữa hai quốc gia này. Trong chừng mực mà Trung Quốc và Nga có thể trở thành một thực thể chiến lược đồng nhất, và cụ thể hơn là trong trường hợp Trung Quốc nắm trong tay các nguồn tài nguyên dồi dào chưa được khai phá của Nga trong khu vực Á Châu, thì Trung Quốc sẽ ngay lập tức trở thành một đối thủ chiến lược nguy hiểm và đáng gờm hơn nhiều so với hiện tại.
Ngoài ra, bất kỳ kinh nghiệm nào như vậy của Nga ở Ukraine gần như chắc chắn sẽ trở thành sự khích lệ rằng dường như cũng đã đến lúc Trung Quốc đẩy nhanh lịch trình giải quyết vấn đề Đài Loan.
Trong chuyến công du đầu tiên tới Trung Quốc vào năm 1972, theo lời bảo đảm của ông Mao Trạch Đông, Tổng thống Richard Nixon đã đồng ý với ông Mao Trạch Đông và ông Chu Ân Lai rằng Trung Quốc sẽ không tập trung vào vấn đề Đài Loan trong vòng 100 năm và hòn đảo này sẽ được phép ngủ yên theo phương thức thỏa thuận rằng, Hoa Kỳ chấp nhận nguyên tắc có một Trung Quốc duy nhất, gồm cả Cộng hòa Nhân dân và Đài Loan, tuy nhiên Cộng hòa Nhân dân chấp thuận rằng sẽ không có nỗ lực thống nhất Trung Quốc bằng vũ lực.
Vì mới chỉ nửa thế kỷ trôi qua theo dự tính, nên mọi lập luận hợp lẽ đều là thực hiện bất kỳ biện pháp sẵn có nào đó mà không ngần ngại hoặc thể hiện sự yếu kém rõ ràng để tái khởi động, tại thời điểm giữa thế kỷ, một chính sách im lặng về vấn đề này. Hoàn toàn có khả năng là trong 50 năm nữa, Đài Loan có đầy đủ năng lực ngăn chặn một cuộc tấn công nhắm vào họ. Thậm chí có khả năng là vào thời điểm đó, Cộng hòa Nhân dân có thể trở thành một chính phủ ít hiếu chiến hơn nhiều so với trước đây.
Một sự kết hợp của vài sự kiện [gần đây], gồm chiến tranh Ukraine, thất bại của Mỹ ở Afghanistan, và sự kích động mạnh mẽ của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) về tình hình Đài Loan, đã tạo ra mối lo ngại đáng kể trong sáu tháng qua rằng ĐCSTQ có thể bị cám dỗ để bỏ qua thời gian ấn định đã được ông Mao Trạch Đông chỉ định và sửa soạn xâm chiếm Đài Loan. Vấn đề này dường như đang lắng xuống, nhưng tình cờ đã có một số tiến triển hữu ích.
Đài Loan đã thể hiện mình là một quốc gia kiên định và không thể bị đe dọa, và thay vì đưa ra nhiều suy đoán lỏng lẻo, thì sự chú tâm đáng kể đang tập trung vào một thực tế là để xâm lược Đài Loan, Trung Quốc sẽ phải vận chuyển tối thiểu nửa triệu binh lính băng qua 150 dặm của vùng biển rộng lớn, bên dưới hệ thống răn đe và phòng thủ toàn diện của Đài Loan.
Lý thuyết cho rằng, Trung Quốc chỉ đơn giản là sẽ khiến Đài Loan rơi vào tình cảnh khẩn nài trong bất lực thông qua một chiến dịch không quân mà tự thân nó là một việc vô nghĩa, nhưng đặc biệt là, ngay cả khi do dự nhất, thiếu minh bạch, và những thời điểm yếu nhược nhất thì chính phủ Hoa Kỳ cũng đã tuyên bố rõ ràng trong Đạo luật Ủy quyền Quốc phòng gần đây nhất rằng, nếu Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa tấn công Đài Loan, thì Hoa Kỳ sẽ trực tiếp viện trợ quân sự để đẩy lùi cuộc tấn công đó. Quý vị không thể trách tôi vì đã dành những lời khen ngợi quá thường xuyên và quá khoa trương cho chính phủ TT Biden, nhưng tôi cho rằng việc đó đáng được ca ngợi vì đã xoay xở để đưa ra quan điểm này mà không có vẻ gì là kích động bầu không khí của mối bang giao Trung Quốc–Hoa Kỳ.
Giờ đây, có vẻ như chừng nào các hành động khiêu khích còn liên tục được giảm thiểu, thì tình trạng bình thường sẽ được khôi phục, nhưng sẽ có một vấn đề được công nhận rộng rãi đó là Hoa Kỳ sẽ trực tiếp tham gia để đáp trả bất kỳ nỗ lực nào của Trung Quốc nhằm xâm lược Đài Loan.
Các chiến binh Ukraine rõ ràng đã gây ra sự sụt giảm đáng kể trong kho dự trữ đạn dược và các khí tài khác của Hoa Kỳ, và đã có rất nhiều chú ý đổ dồn về thực tế rằng năng lực hỏa tiễn siêu thanh của Hoa Kỳ đã tụt hậu so với Trung Quốc và Nga, rằng các căn cứ quân sự rộng lớn của Hoa Kỳ trên đảo Guam không được bảo vệ toàn diện trước các cuộc không kích tiềm ẩn của Trung Quốc, và rằng các hàng không mẫu hạm khổng lồ lớp Nimitz không có khả năng phòng thủ toàn diện trước các cuộc tấn công tinh vi bằng hỏa tiễn. Bất kỳ giai đoạn giảm leo thang nào cũng nên được Hoa Kỳ sử dụng một cách lặng lẽ để khắc phục tất cả những thiếu sót này.
Bên cạnh tất cả những yếu tố này, Trung Quốc có lẽ sẽ phải tìm cách giải quyết những điều mà ý chí của các công dân tự do được vũ trang đủ tốt để bảo vệ quốc gia của họ có thể làm được, và những ngụ ý rằng, trong những thời điểm ít phòng bị hơn của họ, những tuyên bố của các phát ngôn viên bán chính thức của Trung Quốc rằng việc Trung Quốc dập tắt nền độc lập của Đài Loan là một vấn đề đơn giản cần được xem xét lại một cách kín đáo.
Cảnh tượng hàng đám đông cổ vũ những người nổi loạn khi họ hành quân đến Moscow, và cảnh tượng những kẻ đào tẩu chiếm giữ thành phố Rostov (với một triệu dân) và trụ sở quân sự khu vực mà không cần nổ một phát súng nào, hẳn là cảnh tượng khiến bất kỳ quốc gia nào đang có ý định xâm lược phải tỉnh ngộ. Ngoại trưởng lâu năm của Liên Xô Andrei Gromyko đã gọi Ai Cập là “lạc đà giấy”; còn Nga thì ngày càng giống gấu giấy hơn.
Nếu các sự kiện ở Ukraine và ở Moscow diễn biến theo hướng có khả năng xảy ra nhất, thì phải nói rằng đó sẽ là một thành công đối với chính phủ TT Biden, thành công quan trọng đầu tiên mà chính phủ này có được trong chính sách ngoại giao.
Bản thân điều này không có khả năng ảnh hưởng quá lớn đến cuộc bầu cử năm 2024 của Hoa Kỳ; sau Chiến tranh vùng Vịnh lần thứ nhất, các cử tri Mỹ đã chứng minh rằng trí nhớ của họ về những điều như vậy ngắn ngủi đến mức nào. Nhưng đó không thể không được xem là một sự kiện nhân từ đối với phương Tây, khi Hoa Kỳ đưa những yếu tố đang được định hình thành một kết quả rất khả quan ở Ukraine lên bàn cờ quốc tế — điều mà phần lớn xóa bỏ Afghanistan khỏi ký ức, giống như cuộc khủng hoảng hỏa tiễn năm 1962 đã xóa bỏ ký ức về thất bại tại Vịnh Con Heo.
Tại thời điểm này, toàn bộ vấn đề của Ukraine, gồm bất kỳ mối liên hệ nào với Đài Loan, đang được định hình theo một cách rất thỏa đáng đối với phương Tây.
Doanh Doanh biên dịch
Quý vị tham khảo bản gốc từ The Epoch Times