Mời Trung Quốc vào cuộc xung đột Ukraine sẽ là một sai lầm nghiêm trọng của phương Tây
Gần đây, một người nắm giữ một chức vụ cao của Hoa Kỳ và là một học giả kiêm nhà viết tiểu sử lịch sử nổi tiếng của Hoa Kỳ, đã đề nghị các phương pháp tương tự để giải quyết cuộc chiến ở Ukraine.
Trong khi ngay cả những phát ngôn viên có năng lực và khả năng ăn nói lưu loát hơn về các vấn đề đối ngoại và chiến lược không đưa ra được ý kiến nào về chủ đề chiến tranh ở Trung Âu, thì Bộ trưởng Tài chính Janet Yellen đã tiến gần tới một kế hoạch hòa bình cho Ukraine hơn so với chính phủ.
Hôm 20/04, bà Yellen ngụ ý rằng Hoa Kỳ nên mời Trung Quốc đóng một vai trò lãnh đạo trong việc thuyết phục đồng minh yếu thế của mình là Nga, hiện đang bấu víu một cách tuyệt vọng vào tầm ảnh hưởng địa chính trị của Trung Quốc như một người bị liệt hai chân, để nước này nhún nhường hơn trong các điều khoản hòa bình của mình. Bà Yellen cho rằng chính sách được đề xướng này đối với Trung Quốc, có thể được khích lệ nhờ việc Hoa Kỳ cải thiện mối bang giao kinh tế với Trung Quốc.
Hôm 13/04, trong bài diễn thuyết tại Toronto, ông Stephen Kotkin, một học giả lỗi lạc đến từ [đại học] Stanford, người viết tiểu sử đầy uy tín về Joseph Stalin, đã đưa ra một đề nghị tương tự, với niềm tin rằng người Trung Quốc sẽ sẵn lòng phụng sự nhiệm vụ này để tạo thuận tiện cho thương vụ bán cho Trung Quốc công nghệ cao hơn so với công nghệ mà nước này hiện đang sở hữu.
Đây gần như là con đường có lẽ là tồi tệ nhất để tìm cách chấm dứt cuộc chiến ở Ukraine, nếu như không kể đến chính sách trước đây của chính phủ về việc nhại đi nhại lại đến phát ngán rằng Tổng thống Nga Vladimir Putin là một tên tội phạm chiến tranh và Ukraine phải được khôi phục toàn bộ lãnh thổ của mình, bao gồm cả Crimea và các vùng lân cận đã bị Nga chiếm giữ vào năm 2014.
Ba mục tiêu chiến lược có ý nghĩa quan trọng của Hoa Kỳ, Liên minh phương Tây, và các đồng minh của phương Tây ở Viễn Đông, phải là: [1] phát triển và thực hiện một chính sách ngăn chặn đã được sửa đổi đối với Trung Quốc; [2] không hy sinh lợi ích chiến lược của chính mình khi lôi kéo Nga thoát khỏi vòng tay bóp nghẹt tiềm tàng của Trung Quốc và dần dần đưa Nga trở lại thiên hướng tự nhiên của mình với tư cách là một quốc gia phương Tây hơn là một quốc gia phương Đông; và [3] bảo đảm rằng chiến thắng vĩ đại và không đổ máu của phương Tây trong Chiến tranh Lạnh không bị uổng phí khi cho phép Nga tái chiếm Ukraine và rằng Ukraine, có lẽ với biên giới bị thu hẹp một chút, được hội nhập vào phương Tây.
Mọi người đều đồng ý rằng mối đe dọa chiến lược lớn nhất đối với phương Tây là Trung Quốc; để đáp trả mối đe dọa này, còn đề xướng nào gây thất bại hoàn toàn hơn việc sử dụng bất kỳ ảnh hưởng đang suy giảm nào mà chính phủ ông Biden có trong những vấn đề này để làm gia tăng sự thân thiết giữa Bắc Kinh và Moscow và đưa Trung Quốc, một quốc gia có tầm ảnh hưởng địa chính trị lớn, vào trung tâm Âu Châu. Nếu cần thiết, thì thay vào đó sẽ thiết thực hơn nếu hối lộ Trung Quốc bằng công nghệ cao, để tránh sự lan rộng ảnh hưởng của nước này sang châu Âu.
Ngoài bất cứ điều gì khác, hòa bình ở Ukraine dường như là điều cuối cùng mà chế độ Trung Quốc đang tìm kiếm. Rõ ràng, các nhà lãnh đạo Trung Quốc rất vui mừng khi Nga cầu xin sự giúp đỡ của Trung Quốc. Không cần phải tái khai triển một đội quân lớn hay chi ra một đồng rúp nào, Trung Quốc đã thấy quốc gia lớn nhất thế giới ngoan ngoãn gõ cửa sau của mình với đôi bàn tay khúm núm, giống như một kẻ phiêu bạt không nhà. Trung Quốc đang có lợi thế khi phương Tây đổ dồn vũ khí vào Ukraine và rút kiệt kho đạn dược của mình trong một cuộc chiến cách xa biên giới Trung Quốc hàng ngàn dặm.
Lập trường ngày càng hung hăng của Trung Quốc khiến tất cả các nước láng giềng của họ có nghĩa vụ ngày càng cấp bách phải lựa chọn giữa việc nhân nhượng Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa hoặc liên kết với những nước cùng chung một quyết tâm để ngăn chặn sự bành trướng chủ nghĩa đế quốc của Bắc Kinh trong việc khẳng định quyền bá chủ đối với các nước láng giềng, trong khi vẫn hoàn toàn tôn trọng vị thế của Trung Quốc như một quốc gia rộng lớn, lâu đời, và hùng mạnh.
Nhật Bản, Nam Hàn, Đài Loan, Ấn Độ, Úc, New Zealand, Philippines, Việt Nam, và có lẽ cả Indonesia, đều đang tìm kiếm mối liên kết chặt chẽ hơn và sự an ủi từ sự ủng hộ của Hoa Kỳ để thực hiện một sự cân bằng quyền lực trong khu vực một cách tôn trọng nhưng vững chắc, và sự tương quan lực lượng giữa Trung Quốc và Bắc Hàn, một nước chư hầu của họ, với các nước xung quanh trên khắp các bờ biển và biên giới phía Nam của Trung Quốc. Một trong những biện pháp chắc chắn làm nản lòng những người ủng hộ sự nghiệp đó nhất, là việc củng cố ảnh hưởng của Trung Quốc đối với Nga, và mời con rồng hùng mạnh này bước vào trung tâm Âu Châu.
Ở Viễn Đông và Nam Á, lợi ích của phương Tây và cụ thể là của Mỹ, được vun đắp tốt nhất không phải bằng cách tách rời nền kinh tế Mỹ và Trung Quốc, điều mà bà Yellen phản đối một cách đúng đắn, mà bằng cách điều chỉnh dần dần mối quan hệ đó để loại bỏ thâm hụt kinh niên của Mỹ theo hướng có lợi cho Trung Quốc, và chấm dứt sự phụ thuộc của Hoa Kỳ vào Trung Quốc đối với bất kỳ phương diện chiến lược nào trong chuỗi cung ứng của mình.
Ở châu Âu, ưu tiên hàng đầu của phương Tây là bảo tồn thành quả đáng mừng của Chiến tranh Lạnh. Sự tan rã của Liên Xô và sự sụp đổ của chủ nghĩa cộng sản quốc tế, như chúng ta đã biết, đã hoàn thành bằng sự ly khai của tất cả các nước cộng hòa thuộc Liên Xô cũ, ngoại trừ chính Nga, khỏi sự kiểm soát của Moscow. Nước có ý nghĩa quan trọng nhất trong số đó, chính là Ukraine, và nếu Nga có thể tái chiếm quốc gia này bằng vũ lực, thì đó sẽ là một thất bại đạo đức tan tành đối với nền dân chủ, một sự đảo ngược đáng kể thành công của chúng ta trong Chiến tranh Lạnh và là lời xác nhận cho tất cả những ai tin rằng phương Tây đang suy tàn và thiếu ý chí cũng như phương tiện để tự vệ. Đây là sai lầm của những người theo chủ nghĩa biệt lập bảo thủ cổ điển, ủng hộ chính sách cắt đuôi và bỏ lại Ukraine.
Năm 1972, Mao Trạch Đông và Chu Ân Lai đã thông báo cho Tổng thống Richard Nixon và cố vấn an ninh quốc gia của ông, Henry Kissinger, rằng phải 100 năm nữa Trung Quốc mới coi Đài Loan là mối bận tâm lớn, và tốt nhất là trong thời gian đó để mặc hòn đảo này trên cơ sở rằng phương Tây chấp nhận nguyên tắc một Trung Quốc duy nhất và Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa cam kết không cố gắng thống nhất bằng vũ lực.
Sự suy yếu rõ ràng gần đây của Hoa Kỳ, như được chứng minh bằng sự thất bại ở Afghanistan và việc nhượng bộ Iran của chính phủ thất bại Obama–Biden, dường như đã khuyến khích Bắc Kinh thúc đẩy sớm hơn kế hoạch về Đài Loan được vạch ra vào năm 1972.
Phải nói rằng một yếu tố tích cực có thể nhìn thấy được trong chính sách đối ngoại của chính phủ ông Biden cho đến nay, là việc đưa vào Đạo luật Ủy quyền Quốc phòng với cam kết rõ ràng, điều mà những người tùy tùng của tổng thống đã nhân từ không nuốt lời, rằng trong trường hợp một cuộc tấn công trực tiếp của Trung Quốc vào Đài Loan, thì Hoa Kỳ sẽ tích cực bảo vệ Đài Loan. Ở Viễn Đông, ít nhất đã có sự khởi đầu của một chính sách ngăn chặn được sửa đổi.
Con đường dẫn đến hòa bình ở Ukraine không khó tìm và không liên quan gì đến Trung Quốc. Ông Putin đã tuyên bố các điều kiện của mình: công nhận các vùng lãnh thổ mà ông ta có ý định sáp nhập. Chúng ta phải làm những gì hợp lý có thể để trợ giúp Ukraine lấy lại một số lãnh thổ đó trong cuộc tấn công mùa xuân được chờ đợi từ lâu, và sau đó đề nghị những biên giới đó cho Nga, không phải trong một lệnh ngừng bắn giống như Triều Tiên như đề xướng tuần trước (17-23/04), mà để đổi lấy sự rõ ràng của Nga cũng như NATO, bảo đảm chủ quyền của Ukraine trong các đường biên giới được sửa đổi của họ chứ không phải là những bảo đảm phù phiếm mà chúng ta đã dành cho Ukraine trong quá khứ mà tất cả chúng ta đã phớt lờ.
Phương Tây chắc chắn có khả năng thuyết phục Ukraine chấp nhận các điều khoản này: 80% ‘miếng bánh’ quyền chủ quyền cho người Ukraine và 20% các mảnh tương đối vụn cho Nga, nhưng đủ để ông Putin tránh bị bẽ mặt hoàn toàn. Cần có quyền tự do đi lại cho tất cả người Ukraine sống ở Ukraine và Nga và một gói phục hồi kinh tế lớn cho Ukraine. Sau đó, chúng ta có thể tiếp tục kiềm chế Trung Quốc ở nơi họ thuộc về, và đưa Nga hòa hợp với phương Tây, nơi họ thuộc về.
Yến Nhi biên dịch
Quý vị tham khảo bản gốc từ The Epoch Times