Báo cáo: Cách đưa tin ‘bóp méo’ của New York Times về các cuộc đàn áp của ĐCSTQ có thể phải trả giá bằng nhân mạng
Một báo cáo mới cho biết ấn phẩm này không chỉ phớt lờ những hành động tàn bạo vi phạm nhân quyền nghiêm trọng của ĐCSTQ nhắm vào Pháp Luân Công mà còn lặp lại tuyên truyền của đảng nhằm chống lại nhóm bị bức hại này.
Một báo cáo mới cho biết, The New York Times đã phớt lờ, hạ thấp, hoặc đưa tin một cách bóp méo về hàng loạt các vụ đàn áp nhân quyền ở Trung Quốc. Báo cáo lập luận rằng những vi phạm của tờ báo này đối với tính liêm chính trong ngành báo chí có thể mang đến những cái giá phải trả là sinh mạng con người, bởi vì việc đưa tin sai lạc gây ra những thiên lệch trong tranh biện về chính sách và cổ vũ cho những tuyên truyền vô nhân đạo của chế độ cộng sản này.
“Không chỉ thường xuyên giữ thái độ im lặng và thờ ơ trước cảnh ngộ tuyệt vọng của nạn nhân, mà thậm chí còn tai hại hơn — khi có đưa tin — thì các bài báo chứa đầy những thông tin xuyên tạc, không chính xác, và có thái độ thù địch rõ ràng, thể hiện mức độ thiếu chuyên nghiệp và thiên vị đáng kinh ngạc,” bản báo cáo cho biết.
Trung tâm Thông tin Pháp Luân Đại Pháp (FDIC), một tổ chức bất vụ lợi chuyên theo dõi cuộc đàn áp mà những người tu luyện Pháp Luân Công ở Trung Quốc phải đối mặt, đã phát hành bản báo cáo này vào hôm 21/03.
Pháp Luân Công, một môn tu luyện tinh thần gồm những bài tập khoan thai và các bài giảng theo nguyên lý chân, thiện, và nhẫn, đã trở thành mục tiêu xóa sổ của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) vào năm 1999, sau khi một cuộc khảo sát của chính quyền cho thấy có nhiều người tập Pháp Luân Công hơn số người gia nhập đảng này.
Báo cáo cho biết mặc dù tờ báo này tự nhận là có chuyên môn trong việc giải thích các diễn biến ở Trung Quốc, nhưng việc đưa tin của The New York Times về tình hình Pháp Luân Công là “đáng xấu hổ.”
SỐ LƯỢNG BÀI BÁO CỦA NEW YORK TIMES VỀ CÁC NHÓM BỊ ĐÀN ÁP TẠI TRUNG QUỐC, 2009-2023
“Tác động của việc đưa tin bóp méo và cách đối đãi vô trách nhiệm của New York Times đối với các học viên Pháp Luân Công khi xem họ là những ‘nạn nhân đáng khinh’ đã góp phần khiến cho các thủ phạm không bị trừng phạt và tước đi sự ủng hộ quan trọng của quốc tế dành cho các nạn nhân, điều chắc chắn đã dẫn đến nhiều đau khổ và thiệt hại nhân mạng hơn trên khắp Hoa lục,” báo cáo nêu rõ.
Báo cáo lưu ý rằng điều đó không có nghĩa là tờ báo đã phớt lờ các cuộc đàn áp nhân quyền của ĐCSTQ trên diện rộng. Khi đề cập đến các dân tộc thiểu số như người Tây Tạng và người Duy Ngô Nhĩ, “The New York Times đã dành nguồn lực, sự chú ý, và lượng không gian đáng kể trong chuyên mục cho những câu chuyện như vậy.”
Nhưng nếu câu chuyện có liên quan đến Pháp Luân Công, thì “quan điểm của tờ báo lại rất khác biệt,” báo cáo cho biết.
The New York Times đã bác bỏ các kết luận của báo cáo này, cho rằng những kết luận đó là “hoàn toàn sai sự thật.”
Lặp lại những tuyên truyền
Báo cáo cho biết, trong 25 năm qua, phần lớn tin tức mà The New York Times đăng tải về Pháp Luân Công đều là tiêu cực hoặc không chuẩn xác, với việc thường xuyên sử dụng các cách gọi đầy miệt thị lặp lại tuyên truyền của ĐCSTQ để bài xích Pháp Luân Công.
Trong hàng chục bài viết, tờ báo này đã mô tả Pháp Luân Công là “giáo phái,” “môn phái,” “tà giáo,” hoặc “tà phái.”
Trong một số trường hợp, tờ báo này thừa nhận các nhãn mác này đến từ phía ĐCSTQ, nhưng trong những trường hợp khác, tờ báo này lại sử dụng chính giọng điệu của mình để đưa ra những cái nhãn.
Các học giả về tôn giáo Trung Quốc, các nhà nghiên cứu nhân quyền, và thậm chí cả các ký giả dám đứng ra tự mình tìm hiểu về Pháp Luân Công đều có kết luận rằng những nhãn mác như vậy là không có cơ sở.
Ông Ian Johnson, tác giả của một loạt bài báo về Pháp Luân Công cho tờ The Wall Street Journal hồi năm 2000, đã nhận xét rằng môn tu luyện này “không đáp ứng được nhiều định nghĩa thông thường về một giáo phái.”
“Các thành viên của họ kết hôn với người ngoài nhóm, có bạn bè bên ngoài, làm những công việc bình thường, không sống tách biệt với xã hội, không tin rằng ngày tận thế sắp xảy ra và không đóng góp số tiền đáng kể cho tổ chức. Quan trọng nhất là việc tự sát và bạo lực thân thể đều không được chấp nhận,” ông viết.
“[Pháp Luân Công] thực chất là một môn tu luyện phi chính trị, hướng nội, nhằm mục đích thanh lọc tâm hồn và cải thiện sức khỏe của một người.”
Trong khi các tờ báo khác, như The Washington Post và The Wall Street Journal, tiến hành các cuộc điều tra thực tế về cuộc đàn áp Pháp Luân Công, thì khi so sánh, việc đưa tin ban đầu của The New York Times chỉ mang tính đối phó và hời hợt, “gần như chỉ hoàn toàn dựa vào các tuyên bố từ các nguồn của chính quyền Trung Quốc hoặc các cuộc biểu tình có thể nhìn thấy rất rõ để thúc đẩy việc đưa tin tức của mình,” FDIC cho biết.
Báo cáo cho biết việc lặp lại tuyên truyền của chế độ cộng sản là khinh suất và nguy hiểm, đồng thời nhấn mạnh một báo cáo của Tổ chức Ân xá Quốc tế (Amnesty International) nói rằng “chiến dịch chính thức công khai phỉ báng Pháp Luân Công trên báo chí chính thức của Trung Quốc đã tạo ra bầu không khí thù hận đối với các học viên Pháp Luân Công, mà có thể khuyến khích hành vi bạo lực nhắm vào họ.”
Mặt khác, The New York Times thì chỉ có thể đưa ra lời giải thích cơ bản nhất về những niềm tin của Pháp Luân Công — về các nguyên lý cốt lõi của môn này là chân, thiện, và nhẫn — trong khoảng 3% bài viết.
Bản báo cáo nhấn mạnh hai trường hợp ngoại lệ đáng chú ý đối với xu hướng đưa tin sai lệch của tờ báo này: ông Andrew Jacobs, người không còn đưa tin về Trung Quốc cho tờ báo, là tác giả một bài báo hồi năm 2009 nói về cảnh ngộ tuyệt vọng của một số học viên Pháp Luân Công bị giam cầm và những người sống sót sau tra tấn và một bài báo khác hồi năm 2013 sau một ghi chú từ một người bị giam cầm trong trại lao động của Trung Quốc được tìm thấy trong một sản phẩm Kmart ở Hoa Kỳ.
SỐ BÀI BÁO CỦA NEW YORK TIMES VỀ TÌNH TRẠNG BỎ TÙ, GIAM GIỮ, HOẶC BẮT BỚ, 2009-2023
Nói dối về quy mô
Trước khi cuộc đàn áp của ĐCSTQ bắt đầu, nhiều hãng truyền thông phương Tây và Trung Quốc, trong đó có The Associated Press và The New York Times, đã đưa tin rằng Pháp Luân Công có 70 hoặc 100 triệu học viên, thường quy các con số này cho Tổng cục Thể thao Nhà nước Trung Quốc. Tổng cục Thể thao đã thực hiện một cuộc khảo sát rộng rãi về Pháp Luân Công vào cuối những năm 1990.
FDIC lưu ý rằng bản thân các học viên Pháp Luân Công không có cách nào để xác minh những con số này vì môn tu luyện này không ghi danh thành viên.
Tuy nhiên, khi cuộc đàn áp bắt đầu, ĐCSTQ đã quan tâm đến việc mô tả Pháp Luân Công là một nhóm nhỏ. Họ đưa ra tuyên bố rằng môn tu luyện này chưa bao giờ có hơn 2 triệu người theo học. Không bao giờ có bất kỳ bằng chứng nào chứng minh cho con số này.
Tuy nhiên, The New York Times bắt đầu sử dụng con số 2 triệu này một cách thiếu suy xét. Báo cáo của FDIC ghi lại rằng tờ báo đã đi đến mức xa hơn khi cho rằng con số 70 triệu là do Pháp Luân Công tạo ra, lờ đi ngay cả những bản tin của chính họ chỉ vài năm trước đó.
Đến năm 2002, The New York Times tuyên bố rằng Pháp Luân Công đã bị “tiêu diệt” và do đó không còn là một chủ đề đáng đưa tin nữa. Nhưng tuyên bố đó chỉ chứng tỏ là một sự tuyên truyền khác của ĐCSTQ.
Tổ chức bất vụ lợi Freedom House có trụ sở tại Hoa Thịnh Đốn ước tính rằng trong năm 2017 có từ 7 đến 20 triệu học viên Pháp Luân Công ở Trung Quốc.
Tổ chức này viết, “Bất chấp chiến dịch kéo dài 17 năm của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) nhằm xóa sổ môn tu luyện này, hàng triệu người ở Trung Quốc vẫn tiếp tục tập luyện Pháp Luân Công, trong đó có nhiều cá nhân đã theo học môn này sau khi cuộc đàn áp bắt đầu. Điều này thể hiện sự thất bại rõ rệt của bộ máy an ninh của ĐCSTQ.”
Theo FDIC, khi bằng chứng về những hành động tàn bạo đối với Pháp Luân Công ngày càng gia tăng, The New York Times hầu như đã hoàn toàn phớt lờ.
Năm 2016, một phóng viên của tờ New York Times, bà Didi Kirsten Tatlow, đã gặp một số bác sĩ cấy ghép Trung Quốc và tình cờ nghe được cuộc trò chuyện của họ cho thấy các tù nhân lương tâm đã bị sử dụng làm nguồn nội tạng cho các ca cấy ghép ở Trung Quốc. Cùng thời gian đó, một số luật sư nhân quyền và nhà nghiên cứu đã thu thập được bằng chứng đáng kể cho thấy ĐCSTQ quả thực đang sát hại các tù nhân lương tâm để thúc đẩy ngành công nghiệp cấy ghép đang bùng nổ của mình, và mục tiêu chính là Pháp Luân Công.
Sau khi viết hai bài báo về những tranh cãi xung quanh hoạt động cấy ghép nội tạng ở Trung Quốc chạm đến vấn đề thu hoạch nội tạng cưỡng bức, bà Tatlow muốn điều tra sâu hơn về vấn đề này, nhưng bà cho biết các biên tập viên phụ trách của bà đã ngăn bà lại.
“Tôi có ấn tượng là tờ New York Times, chủ báo của tôi vào thời điểm đó, không hài lòng khi tôi theo đuổi những câu chuyện này [về việc lạm dụng cấy ghép nội tạng], và sau khi ban đầu dung thứ cho những nỗ lực của tôi, đã khiến tôi không thể tiếp tục theo đuổi nữa,” bà nói trong lời khai năm 2019 trước tòa án độc lập điều tra về Trung Quốc China Tribunal, một ban hội thẩm gồm các chuyên gia độc lập xem xét bằng chứng về thu hoạch nội tạng cưỡng bức.
Tháng 03/2020, tòa án này đã kết luận rằng “hoạt động cưỡng bức thu hoạch nội tạng [đã] được thực hiện trong nhiều năm trên khắp Trung Quốc với một quy mô đáng kể và các học viên Pháp Luân Công [đã] là một nguồn cung cấp nội tạng — và có lẽ là nguồn chính.”
Phán quyết cuối cùng của ban hội thẩm này đã làm khuynh đảo giới truyền thông, làm dấy lên các bản tin trên The Guardian, Reuters, Sky News, New York Post, và hàng chục tờ báo khác.
FDIC lưu ý: “Tuy nhiên, The New York Times đã im lặng.”
MÔ TẢ CỦA THE NEW YORK TIMES VỀ PHÁP LUÂN CÔNG, 1999-2023
‘Thù địch’
Trong những năm gần đây, việc đưa tin của tờ báo này về Pháp Luân Công đã trở nên “công khai thù địch.”
Hồi năm 2020, tận dụng lòng nhiệt thành chống phân biệt chủng tộc vào thời điểm đó, tờ báo này đã đưa ra tuyên bố rằng Pháp Luân Công cấm hôn nhân giữa các chủng tộc — một sự dối trá rõ ràng, vì hôn nhân giữa các chủng tộc là chuyện thông thường trong các học viên Pháp Luân Công.
Báo cáo cho cho biết các bài báo cũng mô tả Pháp Luân Công là “bí mật,” “cực đoan,” và “nguy hiểm” mà không buồn chứng minh cho những tuyên bố đó.
Mặt khác, sự tàn bạo của cuộc bức hại đã được bưng bít và xem như là những lời buộc tội đơn thuần, trong khi nỗ lực của Pháp Luân Công nhằm chống lại cuộc bức hại được mô tả là một “chiến dịch quảng bá.”
Một bài báo năm 2020 đã che đậy nhiều thập niên đàn áp đẫm máu bằng một câu: “Nhóm này … cáo buộc [ĐCSTQ] tra tấn các học viên Pháp Luân Công và thu hoạch nội tạng của những người bị xử tử.”
FDIC cho biết, trên thực tế, cuộc đàn áp đã được ghi lại rộng rãi, bao gồm cả trong hàng chục báo cáo của Liên Hiệp Quốc, Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ, Tổ chức Ân xá Quốc tế, và Freedom House.
The Epoch Times được biết rằng The New York Times đã nung nấu để phát hành một bài báo công kích nhằm tấn công Đoàn Nghệ thuật Biểu diễn Shen Yun, một công ty âm nhạc và vũ đạo Trung Hoa cổ điển do các học viên Pháp Luân Công thành lập.
Shen Yun từ lâu đã trở thành cái gai lớn trong mắt chính quyền Bắc Kinh bởi vì đã mô tả cuộc đàn áp Pháp Luân Công qua các tiết mục múa và công khai tuyên bố tôn chỉ cho chương trình biểu diễn của mình là “Trung Quốc trước thời cộng sản.”
Ông Lưu Ninh Bình (Larry Liu), một phó giám đốc của FDIC, nhận xét rằng một bài viết công kích của New York Times về công ty này “có thể sẽ là giấc mơ trở thành hiện thực của ĐCSTQ.”
Sự tương phản
Bản báo cáo của FDIC cho biết New York Times đối đãi với Pháp Luân Công trái ngược với cách họ đối đãi với một số cuộc đàn áp nhân quyền khác ở Trung Quốc, đặc biệt là cuộc đàn áp người Tây Tạng và người thiểu số Hồi Giáo Duy Ngô Nhĩ ở Tân Cương.
Từ năm 2009 đến năm 2023, tờ báo này đã đăng hơn 200 bài về vấn đề người Duy Ngô Nhĩ, hơn 300 bài về Tây Tạng, và 17 bài về Pháp Luân Công.
Nội dung đưa tin cũng có sự khác biệt đáng kể. Về người Tây Tạng và người Duy Ngô Nhĩ, tờ báo đã đưa tin rộng rãi về các phương pháp đàn áp, điều kiện trong các cơ sở giam giữ, và câu chuyện của từng nạn nhân. Các tin bài đã được nhấn mạnh thông qua hàng chục bài xã luận hoặc bình luận.
Trong cùng khoảng thời gian đó, The New York Times không đăng bất kỳ bài xã luận, bình luận, hay bài báo chuyên mục nào — thậm chí không có một bức thư nào gửi cho biên tập viên — về cuộc đàn áp Pháp Luân Công.
FDIC lưu ý: “Điều này không phải do không có nỗ lực yêu cầu duyệt bài nào được đề ra.”
Những câu chuyện về người Tây Tạng và người Duy Ngô Nhĩ “xứng đáng được đưa tin và nhận được sự chú ý của quốc tế như vậy, mặc dù gây ra rủi ro cho các phóng viên và nguồn tin của Times,” báo cáo cho biết.
“Từ góc nhìn này, việc đưa tin của tờ báo về Pháp Luân Công có sự tương phản rõ rệt. Ngay cả khi tờ Times có đưa tin về cuộc đàn áp Pháp Luân Công, thì họ thường thiếu góc nhìn tập trung vào từng trường hợp cá nhân, tính nhân đạo rõ ràng như trong các ví dụ trên.”
Phát ngôn viên Maria Case của tờ New York Times đã gọi kết luận của bản báo cáo này là “hoàn toàn sai sự thật.”
“Chúng tôi đã đưa tin rộng rãi và độc lập về phong trào Pháp Luân Công trong hơn hai thập niên, bao gồm cả việc tiết lộ các báo cáo về sự lạm dụng trong các trại lao động ở Trung Quốc, đưa tin về cuộc tranh luận xung quanh việc cưỡng bức hiến tạng ở Trung Quốc, và xem xét ảnh hưởng ngày càng mở rộng của phong trào này trên toàn cầu, đặc biệt là trong giới truyền thông và chính trị Mỹ,” cô nói qua thư điện tử.
FDIC đã không đồng tình với cách mô tả như vậy.
“Nghiên cứu của chúng tôi đã phân tích cẩn thận và kỹ lưỡng việc đưa tin của New York Times, phát hiện ra việc sử dụng nhất quán các cách gọi không chính xác và mang ý nghĩa tiêu cực nhằm bôi nhọ môn tu luyện này và những người theo học cũng như nhìn thấy những khác biệt rõ rệt trong việc đưa tin, đặc biệt là trong thập niên qua,” ông Levi Browde, giám đốc điều hành của FDIC, cho biết. “Đó là thực tế về việc đưa tin của tờ báo này về Pháp Luân Công, khác xa so với mức độ có thể được gọi một cách hợp lý là ‘rộng rãi.’”
SỐ HỌC VIÊN PHÁP LUÂN CÔNG TỬ VONG SO VỚI SỐ LƯỢNG BÀI BÁO CỦA NEW YORK TIMES TÍNH THEO NĂM
‘Nghe thì có vẻ đạo đức thật’
Bất chấp những thất bại liên tục, The New York Times đã nỗ lực đáng kể để tăng cường sự hiện diện của mình ở Trung Quốc và thâm nhập thị trường Trung Quốc.
Năm 2001, chủ báo đương thời của The New York Times, ông Arthur Sulzberger Jr., đã dẫn đầu một phái đoàn gồm các cây viết và biên tập viên của tờ báo này đến Bắc Kinh, nơi họ thương lượng với ĐCSTQ về việc bỏ chặn trang web của tờ báo này ở Trung Quốc. Vài ngày sau khi tờ báo đăng bài phỏng vấn tâng bốc lãnh đạo lúc bấy giờ của ĐCSTQ là ông Giang Trạch Dân, trang web của họ đã được bỏ chặn.
Như The Washington Post đưa tin, chính ông Giang là người phát động chiến dịch “xóa sổ” Pháp Luân Công, đi ngược lại mong muốn của các quan chức cấp cao khác trong ĐCSTQ.
Trang web của The New York Times vẫn không bị chặn cho đến năm 2012, khi tờ báo này làm chế độ cộng sản khó chịu khi đăng một bài viết về sự giàu có của gia đình Thủ tướng Trung Quốc đương thời Ôn Gia Bảo.
Bất chấp việc thắt chặt các quy định về truyền thông dưới thời lãnh đạo đương nhiệm của ĐCSTQ, ông Tập Cận Bình, tờ báo này vẫn duy trì các văn phòng tại Bắc Kinh và Thượng Hải.
Theo ông Trevor Loudon, một chuyên gia về các chế độ cộng sản, từ góc độ lợi ích sâu xa của tờ báo này ở Trung Quốc, thì việc chỉ trích các cuộc đàn áp nhân quyền ở các vùng Tây Tạng hoặc Tân Cương xa xôi có thể được xem là tương đối “an toàn.”
SỐ BÀI BÌNH LUẬN VỀ CÁC TRƯỜNG HỢP ĐÀN ÁP NHÂN QUYỀN TRÊN NEW YORK TIMES, 2009-2023
“Nghe thì có vẻ đạo đức thật — ‘Xem cách chúng tôi ủng hộ cho nhân quyền đây này.’ Nhưng họ sẽ không bao giờ làm điều đó với Pháp Luân Công vì điều đó sẽ thực sự động chạm đến ĐCSTQ. ĐCSTQ sẽ nổi giận vì điều đó,” ông nói.
Ông Loudon nói rằng mặc dù việc vạch trần những hành vi ngược đãi người Tây Tạng hoặc người Duy Ngô Nhĩ gây ra sự phẫn nộ ở ngoại quốc, nhưng lại gây ra ít bất ổn trong nước, bởi vì những dân tộc thiểu số này có ảnh hưởng hạn chế ở vùng trung tâm của Trung Quốc.
Ông nói, mặt khác, Pháp Luân Công “bắt nguồn từ văn hóa Trung Quốc” nên nó có sức lôi cuốn ngay lập tức.
“Mai này người Trung Quốc sẽ không tiếp nhận đạo Hồi. Người Trung Quốc sẽ không tiếp nhận Phật Giáo Tây Tạng. Nhưng hàng triệu người Trung Quốc sẽ có chút đồng cảm với Pháp Luân Công.”
ĐCSTQ cũng dễ dàng tuyên truyền chống lại các dân tộc thiểu số hơn vì có thể gán cho họ những danh hiệu có chiều hướng chính trị rõ ràng. Trong trường hợp của người Tây Tạng, thì cái mác là “những kẻ ly khai,” trong khi người Duy Ngô Nhĩ bị mô tả là “những kẻ khủng bố.”
Tuy nhiên, các học viên Pháp Luân Công hầu hết là những người dân Trung Quốc bình thường, sống rải rác ở mọi giai tầng xã hội. Ông Loudon lưu ý rằng yêu cầu chính trị duy nhất của họ là chế độ này phải chấm dứt cuộc đàn áp.
“Người Trung Quốc không thể nói rằng Pháp Luân Công là những kẻ ly khai. Người ta không thể nói họ là những kẻ khủng bố. Người ta cũng thật sự không thể nói rằng họ làm chính trị. Tất cả những gì người ta có thể nói là họ kỳ quặc hoặc điên rồ.”
Ông Loudon nói rằng nếu The New York Times đưa tin rộng rãi về Pháp Luân Công theo cách nhân đạo, thì sẽ tấn công trực tiếp vào bức tường thành tuyên truyền của ĐCSTQ. Và ông nói rằng điều đó sẽ thách thức tính hợp pháp của chế độ này trong lĩnh vực văn hóa.
“ĐCSTQ tự nhận mình là bên kế thừa văn hóa Trung Quốc. Pháp Luân Công là một đối thủ của tuyên bố đó và cho thấy một tầm nhìn rất khác,” ông nói.
“Mặc dù Pháp Luân Công không làm chính trị, nhưng họ có tầm nhìn rất rõ ràng về văn hóa thực sự của Trung Quốc, chứ không phải phiên bản giả mạo mà ĐCSTQ thích quảng bá.”
‘Chuyện gì xảy ra nếu’
Bản báo cáo của FDIC kết thúc bằng cách đặt một số câu hỏi.
“Chuyện gì sẽ xảy ra nếu tờ Times tiếp tục kể câu chuyện về Pháp Luân Công — một cách trung thực, đầy đủ, và đầy cảm thông, giống như cách họ làm cho người Duy Ngô Nhĩ và người Tây Tạng — cho thế giới, ngay cả khi những câu chuyện về tội ác tàn bạo chồng chất, và bất chấp ảnh hưởng ngày càng tăng của ĐCSTQ trên vũ đài thế giới?” báo cáo đặt câu hỏi.
“Có thể có bao nhiêu gia đình Trung Quốc không phải chịu cảnh chia cắt? Có thể có bao nhiêu học viên Pháp Luân Công vẫn còn sống?”
Nói rộng hơn, bản báo cáo thừa nhận, nếu tờ báo này, với tầm ảnh hưởng mang tính “thiết lập nghị trình” độc nhất của mình, đưa tin về vấn đề Pháp Luân Công “trên toàn bộ quy mô của mình,” thì điều đó có tạo ra một hành động quốc tế quyết đoán hơn “để chống lại những cuộc đàn áp này và kiềm chế sự buông lung hành ác thái quá của ĐCSTQ” không?
Cẩm An biên dịch
Quý vị tham khảo bản gốc từ The Epoch Times