Vào ngày Lễ Tạ Ơn, một gia đình đau buồn đã tìm thấy tình thương và niềm an ủi bên nhau
Trong sân sau nhà ông Boyd ở thành phố Birmingham, ánh mặt trời chiếu rọi làm khô đi những giọt sương lấp lánh trên bãi cỏ, mang lại hơi ấm cho một ngày se lạnh. Bầu trời lấp lánh với màu tím đậm mà bạn chỉ nhìn thấy khi không khí trong lành và lạnh giá, và khi đội hình chữ V của những đàn ngỗng trời không ngừng bay đi trên đầu về phía đồng bằng phương Nam ấm áp hơn. Thiên nhiên dần thức giấc nhắc nhở bạn về khả năng phục hồi mãnh liệt và sự kiên nhẫn của tạo hóa.
Ông Josh Boyd để con gà tây chiên ngập dầu vào một cái vạc lớn bên ngoài. “Con gà tây này sẽ chín sớm thôi,” ông ấy nói, nhấc con gà to lên và nhúng nó trở lại vào dầu sôi. Vài phút sau, ông ấy lấy con gà tây ra và đặt nó lên chảo để kiểm tra nhiệt độ bên trong bằng nhiệt kế. “165 [độ], món này đã sẵn sàng,” ông ấy hét lên.
Đối với cô Catherine Boyd, buổi họp mặt gia đình trong Lễ Tạ Ơn năm nay gần như [là một điều] hoàn hảo. Chú của cô, ông Mickey Welch, đã qua đời vì chứng rối loạn thần kinh hiếm gặp vào năm ngoái. Nhưng đối với cô Catherine, đây là dịp mà gia đình cô [có thể] họp mặt với nhau, cùng chia sẻ niềm thấu hiểu khi nhìn sâu vào trong mắt nhau, cùng nhau mỉm cười mặc cho những giọt nước mắt mới vừa lau vội.
“Điều có ý nghĩa quan trọng nhất chính là gia đình tôi [có mặt] ở đây,” cô Catherine nói. “Tôi cảm thấy thật may mắn. Chúng tôi không hứa hẹn vào tương lai, và chúng tôi nên trân trọng từng phút giây bên nhau. Hôm nay, chúng tôi thậm chí còn biết ơn nhiều hơn. Đây là một ngày đặc biệt, hơn bao giờ hết.”
Niềm cảm thông sâu sắc lại một lần nữa tái hiện.
Vào buổi trưa, ngôi nhà trở nên đông đúc với bốn thế hệ của gia đình nhà Tucker-Boyd, từ bà ngoại Lila đến các cháu Sawyer, Archer, và Tucker. Trong phòng khách, những cuộc trò chuyện rôm rả diễn ra tự nhiên trong khi cô Catherine và ông Josh đang chuẩn bị hoàn thành cho bữa tiệc.
Phần thưởng cho ngày Lễ Tạ Ơn năm nay bao gồm một món súp khoai lang, một quả nam việt quất chín mọng, trái cây sấy khô và nước ép nam việt quất, và món thịt hầm gồm nhiều thành phần ngon lành. Các thành viên gia đình tản ra khắp phòng khách và nhà bếp, trò chuyện và cười đùa với nhau. Những đứa trẻ lang thang xung quanh để biểu diễn cho người lớn thấy những màn ảo thuật. Một tiếng ngân nga dịu dàng vang vọng trong không khí giữa tiếng ồn vui vẻ, và [tất cả] sự náo nhiệt đó được tóm gọn bằng một từ: Gia đình.
Bà của Catherine, Lila, gật đầu hài lòng với những đứa cháu đang chơi dưới chân bà.
“Thật là trọn vẹn khi chúng tôi có thể họp mặt và ăn mừng cùng nhau, [điều thiêng liêng ấy có ý nghĩa lớn lao] hơn những gì tôi có thể chia sẻ với bạn,” bà Lila nói, khi một trong những đứa cháu ngoại năn nỉ được biểu diễn cho bà xem một trò ảo thuật. Cậu bé 4 tuổi Tuker chưa thành thạo thủ thuật làm biến mất đồng xu mà anh trai đã dạy cho cậu, và cậu đã phải vất vả để làm biến mất đồng xu trong tay. Nhưng [điều đó vẫn đủ để làm] người bà 95 tuổi bật cười và ôm chặt lấy cậu bé. Tuker nhỏ bé nhăn mặt. “Cháu biết cháu có thể làm đồng xu biến mất, cháu chỉ không biết làm thế nào mà thôi… Đợi đã,” cậu siết chặt lòng bàn tay rồi mở ra trong khi cau mày. “Không, nó vẫn còn ở đó.”
Bà Lily cười to và với lấy đứa cháu chắt của mình, nhưng cậu bé đã bỏ chạy. “Mấy đứa nhỏ này làm cho buổi đoàn tụ trở nên đặc biệt.” Cậu bé Tucker [tiếp tục] cho bà mình xem trò ảo thuật, với hy vọng lần này đồng xu sẽ [thực sự] biến mất. Bà Bobbi quan sát cậu bé tinh nghịch lại chật vật lần nữa, ôm lấy cậu, rồi cười rạng rỡ trong khi nhìn chăm chú vào tiếng huyên náo trong phòng khách. Các cháu của bà đang chơi đùa, và các cháu gái, cháu trai thì đang dọn bàn ăn.
Dường như thế giới đã đến đáp cho một gia đình sum vầy bên nhau.
“Chỉ cần nhìn xung quanh, mọi người đang vui vẻ với nhau,” bà Bobbi nói. “Cuộc sống chúng ta có trên trái đất này rất ngắn ngủi, và chúng ta phải trân trọng từng khoảnh khắc ấy. Chúng tôi thường tổ chức Lễ Tạ Ơn ở nhà tôi. Mọi người đến và mọi thứ còn hỗn loạn hơn cả hôm nay. Mẹ và các chị tôi đến và chúng tôi sẽ dọn dẹp và nấu nướng, nấu nướng và dọn dẹp hết ngày này sang ngày khác. Sau đó, mọi người tập hợp lại và bạn không thể nghe chính mình nói chuyện. Điều đó thật là hân hoan.”
Bà Bobbi sau đó nhìn xa xăm vào khoảng không, như thể bà ấy vừa nghe thấy tiếng còi tàu trên một bờ biển đầy sương mù ở đâu đó xa xôi, giữa đất liền và biển cả, giữa hạnh phúc và đau buồn.
“Hôm nay chắc chắn là một ngày khác biệt. Hôm nay [chúng tôi] thiếu vắng một người thân. Đây là Lễ Tạ Ơn đầu tiên kể từ khi anh trai tôi mất. Bạn không bao giờ [có thể] vượt qua được mất mát này; bạn [chỉ có thể] chấp nhận và sống chung với nó. Tôi nhớ Mickey mỗi ngày, ông ấy là người hùng của tôi, ông ấy có lòng chính trực và cá tính hơn bất kỳ ai khác mà tôi từng biết.” Bà lại nhìn ra xa, màn sương mù dày đặc không chịu bay lên. “Chiếc ghế của ông ấy năm nay trống, nhưng bạn biết gì không? Khi một cái gì đó chết đi, một cái gì khác được sinh ra. Bây giờ tôi có trí nhớ của ông ấy, và nó thật tuyệt vời. vô giá. Mỗi khi xem chương trình của Andy Griffith, tôi [đều] mỉm cười. Ông ấy thích chương trình đó, qua đó cho bạn biết ông ấy là người như thế nào, trung thực và đầy cá tính. Ông ấy cố gắng làm tốt mọi thứ, và ông ấy thúc đẩy tất cả chúng tôi làm tốt mọi thứ.”
Ông Josh đã hoàn thành việc khắc con gà tây trong khi lén cắn và lẩm bẩm khen ngon. Sau khi Catherine xếp tất cả các món ăn được phục vụ trong bếp, cả gia đình quây quần và nắm tay nhau cầu nguyện. Ông Josh hướng dẫn mọi người trong một lời cầu nguyện cảm ơn giản dị; sau đó là niềm hứng khởi! Mọi người xếp hàng và chất đầy đĩa của mình với lượng lớn thức ăn, bao gồm gà tây nướng, các loại thịt hầm và rất nhiều bánh cuộn tự làm và các món ngon khác. Cả gia đình tiến đến bàn ăn trong phòng ăn phủ khăn trải bàn màu trắng và chân nến bằng bạc.
Ông Josh siết chặt bàn tay mỏng manh của bà Lila bên cạnh. Bà nghiêng người và tựa đầu vào vai anh trong một giây. Catherine nhìn mỉm cười. Bên cạnh cô là Clint Welch, cháu trai của bà Bobbi.
“Hôm nay là lần đầu tiên tất cả chúng ta gặp nhau kể từ khi cha cháu qua đời,” anh Clint nói. “Và kể từ khi cháu đánh bại căn bệnh ung thư ruột kết cách đây một năm. Hôm nay là cơ hội thứ hai — chúng ta được ở bên gia đình và chúc mừng sự thanh bình, ý nghĩa thực sự của Lễ Tạ Ơn,” anh Clint siết chặt tay vợ mình, Denise.
Bà Bobbi đặt lòng bàn tay lên tay cháu trai và nhìn anh đầy yêu thương. “Clint đã nói tại đám tang của cha mình. Điều đó thật tuyệt vời và đúng đắn. Anh trai tôi là người đàn ông tốt nhất trên thế giới,” bà Bobbi nói. Anh Clint đáp lại cái chạm tay bằng một cái gật đầu thấu hiểu.
Cô Catherine nói thêm, “Sự ra đi của ông Mickey khiến cháu thật buồn, nhưng đồng thời, cháu cũng rất biết ơn vì chúng ta có nhau. Tất cả mọi người ở đây đều rất tuyệt vời, cháu không muốn lãng phí bất kỳ phút nào. Nghe có vẻ buồn cười, cứ như thể sự mất mát của ông ấy là chất keo gắn kết tất cả chúng ta lại với nhau vậy.”
Bà Bobbi chạm con gái mình. “Có rất nhiều điều gắn kết ở đây rồi.”
Sau khi ăn xong, mọi người lui về chiếc ghế dài gần nhất. Bà Bobbi ngắm nhìn gia đình của mình với một nụ cười mãn nguyện. “Cuối cùng, gia đình là tất cả những gì bạn có.” Sau đó, bà nhìn chăm chú vào bầu trời màu tím bên ngoài, nơi đàn ngỗng bay về phương Nam, mặt trời đang chiếu sáng và cuộc sống đang bền bỉ.
Trường An biên dịch
Quý vị tham khảo bản gốc tại The Epoch Times.