Truyền thống và những hồi ức: Bữa sáng có kem và nhà hàng Á Châu
Hầu hết chúng ta đều đang thực hành một số truyền thống nhất định. Chúng ta quây quần bên một chiếc bánh phủ đầy nến và hát “Chúc mừng sinh nhật”. Chúng ta nướng bánh mì kẹp thịt và đồ ăn vặt vào Ngày Tưởng niệm. Chúng ta đốt pháo hoa vào ngày 4 tháng 7, chúng ta ăn gà tây và nhồi thịt vào Lễ Tạ ơn và cho dù tổ tiên của chúng ta đến từ Ireland, Đức hay Nhật Bản, chúng ta có thể, nếu muốn, mặc một cái gì đó màu xanh lá cây vào Ngày lễ Thánh Paddy.
Trong gia đình tôi, chúng tôi có thể chia sẻ những truyền thống đặc biệt. Đôi khi, chỉ đơn giản như việc dành ra các buổi tối thứ Bảy để xem phim cùng gia đình hoặc chuẩn bị một món ăn vào thời gian cố định như “Taco thứ Ba”. Thỉnh thoảng thì chúng tôi thiết lập các nghi lễ cầu kỳ hơn. Bất cứ khi nào mỗi đứa con trai của ông ấy tròn 16 tuổi, một người cha của những đứa con mà tôi dạy sẽ tập hợp những người đàn ông khác và bạn bè của con trai ông ấy xung quanh đống lửa, và yêu cầu mỗi người đàn ông lớn tuổi đọc một tuyên bố cá nhân về ý nghĩa của việc trở thành người lớn.
Truyền thống, bắt nguồn từ “trado” trong tiếng Latinh, có nghĩa là chuyển giao, giúp gắn kết các gia đình với nhau. Trẻ em thích chuyến đi hàng năm cùng bố mẹ đến trang trại cây thông Noel. Bố và mẹ tận hưởng những buổi chiều Chủ nhật ở bên chị gái của Mẹ và gia đình lớn của bà ấy, những người lớn ngồi quanh bếp nướng hút thuốc, nói chuyện và uống rượu hoặc bia trong khi lũ trẻ chạy xung quanh sân sau đá bóng.
Thiết lập một truyền thống mới cũng có thể gắn kết các thế hệ lại với nhau.
Trong vài năm, tôi đã tặng quà sinh nhật – súng Nerf, ô tô nhỏ, cung tên – cho những đứa cháu nhỏ của mình, và thường thì những món quà đó sẽ bị hỏng trước khi hết ngày. Những món quà này không chỉ hỏng nhanh chóng, mà tôi biết rằng một đứa trẻ 6 tuổi sẽ không bao giờ nhớ 50 năm sau rằng tôi đã tặng nó một chiếc xe cứu hỏa đồ chơi, cho dù nó màu đỏ và sáng bóng đến đâu.
Vậy chúng ta nên làm gì? Món quà nào sẽ không bị quên lãng và đáng nhớ?
Ăn tối tại nhà hàng địa phương Á Châu của chúng tôi.
Trong ba năm qua, bất cứ khi nào sinh nhật của một đứa trẻ đến, ông và người tổ chức sinh nhật – đôi khi là những người nổi tiếng, như trường hợp của hai cô cháu gái sinh đôi của tôi – đều lên xe và lái về phía bắc thị trấn đến China City Buffet. Đây là tất cả các món ăn thông thường: gà, heo, bò, cơm chiên, bông cải xanh hấp, súp trứng. Cháu trai lớn nhất dựng một đống sushi trên đĩa của mình. Những đứa trẻ khác chất đống đủ loại thịt gà, mì và rau. Năm nay, tôi thậm chí còn đưa cháu trai của tôi đi ăn tiệc buffet khi nó bước sang tuổi thứ 2. Đứa trẻ đã làm tôi choáng váng khi từ chối mọi thứ từ Jell-O đến chân gà và nấm chiên. Và tất nhiên mọi người đều thích kem và bánh quy.
Mười hai năm trước, khi tôi bán nhà và chuyển đến một căn hộ chung cư với đứa con trai mười một tuổi của mình, tôi muốn có cách nào đó để các con tôi, vợ chồng họ và đám cháu đông đúc tụ tập cùng nhau mỗi năm một lần. Vì vậy, tôi bắt đầu truyền thống thuê một ngôi nhà trên bãi biển trong một tuần vào mỗi mùa hè. Khi gia đình chúng tôi có nhiều người hơn, những ngôi nhà chúng tôi thuê cũng to hơn. Mỗi năm, chúng tôi đến Emerald Isle, North Carolina, chúng tôi không chỉ tận hưởng ánh nắng, cát và nước, mà còn có một khoảng thời gian tuyệt vời để tham quan và tìm hiểu xung quanh. Hoàn cảnh đã ngăn cản việc tụ họp đó trong ba mùa hè vừa qua, nhưng mùa hè năm sau, chúng tôi quyết tâm thực hiện truyền thống này một lần nữa.
Tôi đã để dành những gì tốt nhất cho cuối cùng.
Khi tôi đề cập đến chuyến đi biển với một người bạn, cô ấy cười toe toét và hồi tưởng về “bữa sáng ăn kem” của mẹ cô ấy. Trong nhiều năm, gia đình cô cũng đã tụ họp ở bờ biển. Vào một buổi sáng trong kỳ nghỉ của họ, mẹ cô ấy sẽ phục vụ bữa sáng bằng kem, trong đó có nhiều loại kem cùng với một tá kem tốt cho sức khỏe – và đôi khi không tốt cho sức khỏe – lớp phủ trên bề mặt kem là dâu tây, chuối, các loại hạt, rắc và sôcôla, xi-rô. “Nếu bạn muốn trở thành người ông nổi tiếng nhất hành tinh,” cô ấy nói với tôi, “hãy làm một bữa sáng bằng kem.”
Và thế là một truyền thống khác ra đời.
Vào một buổi sáng sớm khi ở bãi biển, tôi đi đến cửa hàng tạp hóa, chất đầy vài túi gồm những đồ đạc cần thiết, trở về nhà, và nhờ bố mẹ để mắt đến đám đông trong khi tôi sắp xếp phục vụ những bát berry, sôcôla chip, chuối, bánh Oreo nghiền và hàng chục lớp phủ khác; tất cả đều được đặt trên bàn. Những đứa trẻ trở nên phấn khích cao độ khi tôi cố gắng xếp hàng chúng theo độ tuổi và sau đó để chúng thoải mái. Vào thời điểm xong bữa ăn, chiếc bàn chỉ còn lại những tàn dư, tất cả những chiếc bụng thèm ăn đã được thoả mãn.
Và bạn tôi đã đúng. Bữa sáng bằng kem đó đã khiến tôi trở thành người ông nổi tiếng nhất, nếu không phải là trên thế giới thì chắc chắn là ở Emerald Isle. (Được rồi, được rồi, tôi thú nhận: sự nổi tiếng đó không đến với các bậc cha mẹ, những người đã buộc tội tôi để cho con cái của họ “ăn nhiều đường”). Trong ba năm qua, mặc dù chúng tôi không thường xuyên đến biển vào mỗi mùa hè, nhưng chúng tôi vẫn giữ truyền thống của bữa sáng bằng kem.
Hầu hết chúng ta đều muốn được nhớ đến sau khi qua đời. Đó là một lý do khiến các nhà văn viết sách và các nghệ sĩ vẽ tranh trên vải. Đó là một lý do khiến đàn ông và phụ nữ tìm cầu danh tiếng và tài sản. Đó là lý do tại sao chúng tôi đặt bia mộ trong các nghĩa trang.
Ngoại trừ gia đình và bạn bè của chúng ta, hầu hết chúng ta sẽ bị lãng quên sau khi trút hơi thở cuối cùng. Ký ức về họ cũng vậy, sẽ phai nhạt. Mẹ tôi và vợ tôi đã qua đời trước khi những đứa cháu này được sinh ra, nên họ chỉ biết đến hai người phụ nữ tốt đẹp này qua những câu chuyện mà tôi và các con tôi kể. Những giai thoại đó cũng sẽ biến mất, có thể kéo dài trong một hoặc hai thế hệ trước khi ngọn nến tắt.
Nhưng đây là điều tôi hy vọng. Tôi hy vọng rằng trong một trăm năm nữa, một đám đông trẻ em da nâu từ những ngày trên bãi biển sẽ tụ tập trong phòng ăn của ngôi nhà chúng thuê, xếp hàng từ trẻ nhất đến lớn tuổi nhất, lấy một cái bát và một cái thìa, và tự làm cho mình một bánh su kem khổng lồ. Và khi cha mẹ của chúng kể cho chúng nghe truyền thuyết về ông già đã bắt đầu bữa sáng bằng kem, tôi hy vọng chúng sẽ phát ra tiếng kêu mà ở hạt bên cạnh cũng có thể nghe thấy.
Trúc Đoàn biên dịch
Quý vị tham khảo bản gốc từ The Epoch Times