‘Thời gian lệnh cho Tuổi già phá hủy Sắc đẹp’: Vẻ đẹp nội tại trường tồn với thời gian
Chạm đến nội tâm: Những điều nghệ thuật truyền thống vun bồi cho trái tim
Truyền thông xã hội là một hiện tượng mới nổi. Mọi thứ đều có ưu và nhược điểm, nhưng chúng ta vẫn không biết hậu quả của việc sử dụng vô độ sẽ như thế nào.
Đối với tôi, có vẻ như mạng xã hội có thể thổi phồng cảm giác hư ảo của chúng ta. Chúng ta có thể cập nhật những thành công của mình và đăng những bức ảnh đã chỉnh sửa để có nhiều lượt thích, chúng ta có thể phàn nàn về những khó khăn của mình để nhận được sự thông cảm, hoặc chúng ta có thể tranh luận với những người lạ về chính trị. Truyền thông xã hội cho chúng ta khoảng cách vừa đủ [an toàn] với chính các cuộc xung đột để chúng ta cảm thấy tự tin về ý kiến của mình.
Truyền thông xã hội đã trở thành cách mà chúng ta có thể điểm tô vẻ ngoài đẹp đẽ của bản thân trước những người khác, nhưng liệu điều này có ngăn cản việc chúng ta soi xét đến vẻ đẹp nội tại không?
Gần đây, bức tranh “Thời gian lệnh cho Tuổi già phá hủy Sắc đẹp” của của danh họa Pompeo Batoni khiến tôi suy ngẫm về bản chất thiêng liêng của vẻ đẹp đích thực.
Vẻ đẹp trong tranh của Batoni
Trong bức tranh “Thời gian lệnh cho Tuổi già phá hủy Sắc đẹp,” họa sĩ Batoni đã khắc họa ba nhân vật trong một khung cảnh tự nhiên. Nhân vật chính là Sắc đẹp. Nàng đứng ở bên trái của bố cục, tay ôm chiếc đầm hồng rực rỡ. Sự duyên dáng của tuổi trẻ tương phản với sự khô cứng của bức tường đá ngay phía sau nàng.
Nàng phải đối mặt với Thời gian, nhân vật được khắc họa là một người đàn ông lớn tuổi bán khỏa thân với đôi cánh của Thiên thần. Thời gian ngồi trên một tảng đá, một tay chỉ vào Sắc đẹp và tay còn lại cầm một chiếc đồng hồ cát. Theo hướng chỉ tay của mình, Thời gian lệnh Tuổi già, được mô tả là một phụ nữ lớn tuổi ngồi trên một tảng đá, làm biến dạng dung nhan trẻ trung của Sắc đẹp.
Trái ngược với Sắc đẹp, trang phục của Tuổi già có màu nâu đất buồn tẻ. Làn da nhăn nheo trên tay và gương mặt của bà tương phản với làn da căng bóng mềm mại của Sắc đẹp. Màu da của họ cũng khác nhau: Làn da của Sắc đẹp mang nét trắng sáng thạch cao của tuổi thanh xuân, trong khi làn da của Tuổi già đã sạm đen vì dãi dầu sương gió. Tuổi già đang chạm đến khuôn mặt của Sắc đẹp, và Sắc đẹp đang nghiêng mình đi.
Tìm kiếm vẻ đẹp nội tâm đích thực
Bức tranh của danh họa Batoni mang đến ý tưởng nào cho chúng ta ngày nay? Trên bề mặt, ý nghĩa có vẻ khá rõ ràng: Vẻ đẹp sẽ tàn phai theo thời gian. Bức tường đá phía sau các nhân vật uốn cong từ trái sang phải dẫn dắt ánh nhìn của chúng ta hướng từ Sắc đẹp đến Tuổi già. Cách bố cục này gợi ý rằng Sắc đẹp sẽ dần tàn phai theo năm tháng là lẽ tự nhiên, nhưng liệu chúng ta có thể diễn giải nhiều hơn qua các thủ pháp bố cục của bức tranh không.
Hãy bắt đầu với Thời gian. Đây là nhân vật duy nhất được khắc họa với đôi cánh thiên thần, chứng tỏ Thời gian là một vị Thần. Một mảnh vải xanh lam che phủ một cách lỏng lẻo thân hình của Ngài và xanh lam là màu sắc liên quan mật thiết với Thiên thượng. Vì Ngài là một vị Thần, nên chúng ta có thể cho rằng Thời gian có thể biến đổi tiến trình của vạn vật trên trái đất theo chỉ lệnh của Thiên thượng.
Thời gian cầm một chiếc đồng hồ cát trong một tay, biểu thị sự biến đổi và dòng chảy không ngừng nghỉ mà Ngài nắm giữ. Nói cách khác, Thời gian có quan hệ chặt chẽ với vận mệnh, trong trường hợp này là do thiên thượng định đoạt. Chiếc đồng hồ cát truyền tải thông điệp, “Thời gian của bạn là có hạn” và hỏi bạn, “Bạn có đang tận dụng tốt nhất vận mệnh của mình không?”
Ngoài ra, Thời gian là nhân vật duy nhất được miêu tả gần như không mặc trang phục, gợi lên điều gì đó đặc biệt về bản chất của thời gian. Thời gian luôn luôn phơi bày thực tế trần trụi hoặc cách thức mà vạn vật hoạt động. Vận mệnh là những sự kiện mở ra câu chuyện cuộc đời của chúng ta. Và, nếu Thời gian là một vị Thần, thì sự kiện mà câu chuyện cuộc đời của chúng ta mở ra phải ẩn chứa thiên cơ nào đó. Thời Gian đang chỉ tay vào Sắc đẹp để tiết lộ một sự thật thiêng liêng về nàng và vận mệnh của nàng chăng?
Thời gian và Tuổi già đều đang ngồi trên tảng đá trong khi Sắc đẹp đang đứng và đối diện với người xem. Thời gian thậm chí còn chỉ tay về Sắc đẹp như cách mà Tuổi già đang chạm đến khuôn mặt xinh tươi của nàng. Tại sao Sắc đẹp lại đứng trong khi những nhân vật khác thì ngồi? Sắc đẹp cũng là nhân vật duy nhất phơi bày hoàn toàn bản thân trước người xem. Phải chăng họa sĩ Batoni ngụ ý rằng Sắc đẹp có thể dẫn đến phù phiếm hoặc hư danh? Đây có phải là lý do vì sao Nàng lại được đặt nơi vị trí cao hơn các nhân vật khác?
Nếu Thời gian là một vị Thần, chắc hẳn Ngài sẽ không lệnh cho Tuổi già hủy hoại Sắc đẹp với ác tâm. Thay vào đó, Ngài chỉ nhắc nhở Sắc đẹp rằng đừng lãng phí thời gian chỉ vì những phù phiếm nơi thế tục.
Và với tôi, vận mệnh của Sắc đẹp được quyết định bởi vẻ đẹp nội tại. Chỉ bằng cách này, Sắc Đẹp sẽ mãi trường tồn, bất kể Tuổi già hay Thời gian.
Và bạn, bạn cảm nhận điều gì từ bức tranh này? Trong thời đại truyền thông xã hội bùng phát hiện nay, chúng ta sẽ vun bồi một vẻ đẹp trường tồn với thời gian như thế nào?
Thanh Ân biên dịch
Quý vị tham khảo bản gốc từ The Epoch Times