Sự dịu dàng là một loại dưỡng chất vỗ về tâm hồn
Những người phụ nữ có đức tính dịu dàng là phúc khí cho mọi người xung quanh và cho cả chính họ
Gửi đến những quý nữ độc giả của tôi,
Tuần này, tôi muốn chia sẻ một số suy ngẫm về sự dịu dàng với hy vọng rằng những suy nghĩ này sẽ giúp ích và truyền cảm hứng cho bạn nhiều như chúng đã làm với tôi.
Một trong những câu hỏi mà tôi liên tục tự đặt ra cho mình là tôi có thể làm cho cuộc sống trở nên tốt hơn bằng cách nào. Gần đây, một phần của đáp án này chính là việc trở nên dịu dàng hơn. Khi tôi nói về sự dịu dàng (gentle), tôi đang nói đến một thiên tính điển hình nhất của người phụ nữ, khác với việc là một quý ông (gentleman).
Trong cuốn sách “Fascinating Womanhood for the Timeless Woman” (Sự Quyến Rũ Vượt Thời Gian Của Người Phụ Nữ), nữ tác giả Dixie Andelin Forsyth định nghĩa về sự dịu dàng như sau: “Sự dịu dàng: Đây là một phẩm chất đặc trưng của giới tính chúng ta. Sự dịu dàng có thể đẹp và đầy cảm hứng. Điều này bao gồm những hành động chúng ta thường làm để nâng đỡ và lưu giữ cảm xúc của người khác.”
Tôi xin nói thêm rằng sự dịu dàng là một dưỡng chất vỗ về dành cho tâm hồn của những người chồng và những người con.
Đối với trẻ em, tôi nhận thấy rằng một cái chạm nhẹ vào lưng và một giọng nói nhẹ nhàng sẽ hiệu quả hơn nhiều so với việc la hét, thuyết giảng, cằn nhằn, hoặc đưa ra hậu quả, khi muốn thay đổi hành vi không tốt của các em. Cằn nhằn hay la hét là trái ngược với sự dịu dàng; thông qua kinh nghiệm mà tôi đã học được rằng điều đó để lại trong tôi cảm giác chán nản và kiệt sức mà lại không giúp các con tôi trưởng thành hoặc cư xử tốt, cũng không góp phần tạo nên hạnh phúc hay sự hòa thuận trong gia đình. Ngay cả khi cần khiển trách hoặc đưa ra [cảnh báo] về những hậu quả, hãy nhẹ nhàng nói ra điều đó, cùng với những lời giải thích cho lập luận của tôi, điều này tốt hơn nhiều để tôn trọng những cảm xúc non nớt của đứa trẻ.
Tôi không nói mình là một người mẹ dịu dàng hoàn hảo, mà chỉ nói rằng tôi thấy được những lợi ích của sự dịu dàng. Tôi nhớ có một lần đứng xếp hàng ở siêu thị Target và chứng kiến người mẹ ở trước mặt tôi đang la mắng con trai mình vì cháu không chịu đứng yên và va vào những món đồ. Tôi nghĩ, sẽ tốt hơn cho mọi người biết bao, nếu cô ấy nhẹ nhàng nhắc nhở con trai mình giữ bình tĩnh trong cửa hàng đó. Điều đó có thể sẽ khởi tác dụng lớn hơn nhiều để giúp cậu bé thực sự trấn tĩnh lại. Đồng thời, tôi phải thừa nhận với bản thân rằng tôi thường sử dụng chính giọng điệu đó với con trai mình, và rằng tôi đang được xem cảnh này để tôi có thể thấy hành vi của mình trông như thế nào khi nhìn từ bên ngoài.
Một nhà trị liệu xoa bóp từng nói với tôi rằng, cái chạm nhẹ nhàng nhất có thể mang lại hiệu quả mạnh mẽ nhất, bởi vì cơ thể được thư giãn theo cái chạm đó thay vì co cứng lại. Tôi nhận thấy một điều chắc chắn rằng, sự đụng chạm và những chuyển động nhẹ nhàng có uy lực rất lớn, và nguyên tắc tương tự này cũng áp dụng cho các mối quan hệ — sự dịu dàng cho phép mọi người thư giãn, tin tưởng, suy ngẫm, trưởng thành, và kết nối với tâm thức của họ. Sự dịu dàng cho phép trẻ em tin tưởng bạn và giúp gieo vào lòng các em một mong muốn trở thành người tử tế.
Tôi có một vài người bạn đã truyền cảm hứng cho tôi trong lĩnh vực này, và từ văn học, tôi đã lấy cảm hứng từ người Mẹ trong những cuốn sách do nữ văn sĩ Laura Ingalls Wilder viết, và từ nhân vật Marmee trong tác phẩm “Little Women” (Những Người Phụ Nữ Bé Nhỏ). Cả hai người phụ nữ này đều được chồng và các con gái của họ yêu thương và tôn trọng, đó là một trong những kết quả của sự dịu dàng.
Đối với những người chồng và những người con trai, sự dịu dàng bên trong những người phụ nữ mang đến tình yêu và sự ngưỡng mộ. Và với nhiều người đàn ông, người mẹ và người vợ có thể là những người duy nhất quan tâm sâu sắc đến cảm xúc của anh ấy.
Trong cuốn hồi ký “All Things Wise and Wonderful” (Tất Cả Những Điều Khôn Ngoan Và Tuyệt Vời), tác giả kiêm bác sĩ thú y người Anh James Herriot kể một câu chuyện, câu chuyện này là một ví dụ tuyệt vời về một người vợ đã cư xử dịu dàng với chồng của cô ấy trong một thời điểm căng thẳng.
Anh Herriot và vợ anh, cô Helen, được vợ chồng người đồng nghiệp Granville Bennett và cô Zoe, mời đi ăn tối. Anh Bennett là một người đàn ông tốt bụng, hào phóng, nhưng trong tình huống này, anh có đôi chút tự tin thái quá:
“Bên ngoài sương mù dày đặc hơn bao giờ hết. Đồng nghiệp của tôi lùi chiếc Bentley to lớn của anh ấy ra khỏi gara và bắt đầu hướng dẫn chúng tôi ngồi vào xe với những nghi thức trang trọng. Anh sắp xếp Helen và chị Zoe ngồi vào phía sau, tỏ vẻ quan tâm ân cần với họ, rồi anh giúp tôi ngồi vào ghế dành cho khách ở phía trước như thể tôi là một ông già tàn tật, đẩy gọn áo khoác của tôi vào trong, điều chỉnh góc ghế sao cho thoải mái nhất, chỉ cho tôi cách dùng bật lửa xì gà, cách bật đèn ngăn đựng găng tay, rồi hỏi tôi thích chương trình phát thanh nào.”
Phía trước họ là một con đường rất dốc, đồi cỏ, và anh Bennett, người không thể nhìn thấy trong màn sương mù, tiếp tục lái xe lên dốc:
“Anh ấy dường như không chú ý khi mũi của chiếc xe to lớn ngày càng cao hơn, nhưng khi chúng tôi chạm tới được một góc bốn mươi lăm độ, chị Zoe nhẹ nhàng ngắt lời từ phía sau.”
‘Granville, anh yêu, anh đang ở trên bãi cỏ.’
“Vị đồng nghiệp của tôi ngạc nhiên nhìn quanh. ‘Không đâu, em yêu. Nếu em còn nhớ, thì con đường này hơi dốc ở chỗ này.’ Anh ấy vẫn giữ chân ga.
“Tôi không nói gì khi kiễng chân lên và quay đầu lại. Có lúc chiếc Bentley gần như vuông góc và tôi tưởng là chúng tôi đang đi lùi, rồi tôi lại nghe thấy tiếng chị Zoe lần nữa.
“‘Granville, anh yêu.’ Có một dấu hiệu của sự khẩn cấp trong giọng nói của cô ấy. Anh đang đi lên bờ dốc.’”
Lần này, có vẻ như chồng chị đã sẵn sàng nhượng bộ một chút. Anh Bennett nhấc chân khỏi phanh, chiếc xe bắn về phía sau, và dừng lại với một tiếng lạo xạo khi va phải thứ gì đó. Chị Zoe nói:
“Anh đụng phải bức tường của bà Thompson rồi đấy, anh yêu.”
Anh Bennett đáp lại:
“Phải không, em yêu? À, chờ một chút. Chúng ta sẽ sớm lên đường thôi.”
Anh ấy lái xe về phía trước một lúc trước khi có một tiếng va chạm nhỏ ở phía trước kèm âm thanh của kính và kim loại vỡ:
“‘Anh yêu,’ chị Zoe cao giọng. ‘Đó là biển báo ba mươi dặm một giờ.’
“‘Có thật không, thiên thần của anh?’ anh Granville xoa tay lên cửa sổ.”
Lúc này, anh ấy thừa nhận rằng chuyến đi đến nhà hàng tốt hơn là nên hoãn lại.
Giờ thì vài người trong các bạn có thể thắc mắc rằng liệu sự dịu dàng có nghĩa là phục tùng hay “cam chịu” không. Câu trả lời của tôi cho điều này là, một phần trong vai trò của một người vợ và người mẹ là giúp các thành viên trong gia đình trở thành người tốt nhất có thể, và trọng tâm của điều đó là phẩm chất đạo đức tốt. Vì vậy, chúng ta phải giữ bức tranh toàn cảnh này trong tâm trí và sẽ có những điều chúng ta lựa chọn nhẫn nhịn, nhưng chúng ta cũng cần kiên định với những điều quan trọng và đối đãi một cách phù hợp với những tình huống có thể gây tổn hại. Và trong trường hợp này, sự dịu dàng là một tài sản quý giá bởi đó là điều tuyệt vời giúp tâm trí cởi mở và tâm thái có sự chuyển biến.
Và tất nhiên sự dịu dàng không phải là một dấu hiệu của sự yếu đuối. Kỳ thực sự dịu dàng đòi hỏi sức mạnh to lớn, như trong câu chuyện trên, cô Zoe vẫn giữ được bình tĩnh và đầy âu yếm trong một tình huống căng thẳng.
Một khía cạnh quan trọng khác của sự dịu dàng là ảnh hưởng của điều đó lên cảm giác hạnh phúc của những người phụ nữ chúng ta. Dịu dàng có nghĩa là chúng ta kiểm soát được bản thân và điều đó, giống như cô Zoe, chúng ta có thể ứng phó với các tình huống khó khăn một cách duyên dáng mà không bị căng thẳng hay có những cảm xúc thái quá. Điều này chắc chắn là không dễ dàng, nhưng cần thiết cho hạnh phúc của chúng ta. Các mối quan hệ của chúng ta sẽ luôn luôn mang đến những thách thức — đây là một thực tế không thể tránh khỏi của cuộc sống — và đôi khi, điều duy nhất và tốt nhất mà chúng ta có thể làm là học cách đối đãi tốt những điều này.
Ngoài ra, sự dịu dàng cũng mang đến một sự thư giãn tuyệt vời về tinh thần lẫn tâm hồn, giúp chúng ta bộc lộ được tiềm năng tốt nhất và lớn nhất. Vì vậy, theo đánh giá của tôi, đó là một trong những thói quen mạnh mẽ và quyền năng nhất mà chúng ta có thể trau dồi.
Trân trọng,
June
Chi Lan biên dịch
Quý vị tham khảo bản gốc từ The Epoch Times