Phong cảnh trong mắt người khác
Cuộc sống bận rộn, từ công việc, con cái đến bố mẹ đều cần chúng ta quan tâm chăm sóc, tôi thường cảm thấy không có đủ thời gian và sức lực. Đôi khi tôi rất nhớ thời sinh viên, ít bị làm phiền bởi các việc vặt vãnh, có thể chuyên tâm làm các việc mà mình yêu thích.
Trò chuyện với một cô bạn ít tuổi hơn mình, cô ấy nói rằng rất ngưỡng mộ cuộc sống của tôi. Tôi nghe xong liền bật cười và hỏi cô ấy ngưỡng mộ tôi vì điều gì. Hiếm hoi lắm tôi mới có được một giấc ngủ trọn vẹn hoặc một bữa cơm yên ổn, còn cô ấy thì không có con, cũng không cần làm nhiều việc nhà như vậy, mỗi ngày cô ấy đều nghiên cứu và làm các đề tài mà mình thích. Nếu nói ngưỡng mộ thì là tôi ngưỡng mộ cô ấy mới đúng.
Bạn tôi nhắc đến một cảnh tượng mà cô ấy đã nhìn thấy vào một buổi chiều. Hôm đó viện nghiên cứu có cuộc họp, con tôi không đi học nên tôi đã đưa cháu đến đó. Họp xong, tôi đưa con ra về. Bạn tôi vẫy tay chào tạm biệt chúng tôi, và tiếp tục bận rộn với công việc. Sau khi chúng tôi rời đi được một lúc, thì cô ấy dường như nghe thấy tiếng cười của đứa trẻ, vì vậy cô ấy đã đi đến bên cửa sổ và nhìn.
Quả nhiên, cô ấy đã nhìn thấy tôi cùng với chồng đang dẫn con đi bộ ra bãi đậu xe. Đứa trẻ nghịch ngợm, muốn chúng tôi kéo nó lên không trung để bắt chước các động tác bay lượn. Chúng tôi vừa nói chuyện vừa phối hợp với con, đưa con “bay lên”, và tiếng cười sảng khoái của đứa trẻ vang lên…
Người bạn xúc động nói rằng đó là cảnh tượng ấm áp và hạnh phúc nhất mà cô ấy từng thấy. Cô ấy ngưỡng mộ tôi vì có thể cống hiến hết mình trong công việc và làm những gì tôi thích, và cũng ngưỡng mộ tôi vì có thể lập tức thay đổi thân phận ngay sau khi rời khỏi viện nghiên cứu và hết lòng dành thời gian cho con. Cô ấy nói rằng, trong xã hội hiện nay, có thể chu toàn, không để sự nghiệp ảnh hưởng đến gia đình, cũng không để gia đình ảnh hưởng đến sự nghiệp, có thể làm được điều này thật sự rất khó.
Tôi vừa lắng nghe, vừa thử nhìn lại cuộc sống của tôi dưới góc nhìn của cô ấy. Quả thật như lời cô ấy nói, tất cả các khía cạnh có thể đều đã đạt đến sự cân bằng tốt nhất. Ngày thường, tôi chỉ thấy cuộc sống hối hả bận rộn, mà không cảm thấy rằng cuộc sống lại xinh đẹp như vậy. Nhưng sau khi được người bạn nhắc nhở, tôi mới thấy từng chi tiết nhỏ của cuộc sống đều đáng trân quý biết bao.
Thì ra, có những chi tiết dù chúng ta cho rằng chúng rất đỗi bình thường và không để tâm đến, nhưng vào một khoảnh khắc nào đó chúng sẽ trở thành phong cảnh trong mắt người khác. Vì vậy, chúng ta hãy nhìn bản thân nhiều hơn dưới góc nhìn của người khác, như vậy nhất định sẽ tìm thấy nhiều hạnh phúc hơn ẩn chứa trong những điều vụn vặt mà chúng ta đã vô tình bỏ qua.