Nội hàm sâu sắc của hôn nhân: Trí tuệ hàng trăm năm của người xưa
“Thế thì, vợ chồng không phải là hai nữa, nhưng một thịt mà thôi. Vậy, loài người không nên phân rẽ những kẻ mà Ðức Chúa Trời đã phối hiệp.” — Matthew 19:6
Kể từ thời Kinh Thánh, chúng ta đã luôn tìm kiếm một nửa còn lại của mình, muốn bắt đầu một chặng đường với một tình yêu đích thực và kết hôn với tình yêu đó. Nhưng truyền thống hôn nhân qua nhiều thời đại đã mang nhiều cung bậc từ vui vẻ đến u sầu. Một số truyền thống đám cưới cổ xưa nhấn mạnh những thách thức đang chờ đợi các cặp đôi mới cưới và sự mất mát khi rời xa gia đình của họ. Nếu một từ có thể tóm gọn được lý tưởng phổ quát về sự thành công trong hôn nhân, thì đó có thể là “sự hòa hợp”, bắt đầu bằng câu chuyện về tổ tiên đầu tiên của chúng ta.
Và Đức Chúa Trời phán: “Thật không tốt khi con người ở một mình; Ta sẽ tạo cho anh ta một sự giúp đỡ phù hợp.” – Sáng Thế Ký 2:18
Theo Kinh Thánh tiếng Do Thái, tất cả loài người đều là hậu duệ của Adam và Eva. Đức Chúa Trời cảm thấy rằng Adam cần một người bạn đời và tạo ra Eva từ xương sườn của Adam. Như vậy, cặp đôi đầu tiên trên thế giới đã được hình thành.
Eva được sinh ra để chăm sóc và đồng hành cùng Adam, đổi lại, Adam thề sẽ bảo vệ và chu cấp cho cô ấy. Đó là hai mặt của cùng một đồng tiền — được sinh ra từ cùng một cơ thể, và thông qua sự ban phước của Đức Chúa Trời, một lần nữa kết hợp lại với nhau thành một để đơm hoa kết trái.
Ý nghĩa đích thực của hôn nhân
Ở Trung Quốc cổ đại, người ta cho rằng nam nữ chưa lập gia đình đều không trọn vẹn. Chỉ sau khi họ tìm thấy nửa kia của mình và kết hôn thì họ mới được coi là trọn vẹn. Theo “Bình luận nghi lễ”, một văn bản từ thời tiền Hán, “cha con, vợ chồng, [và] anh em cũng là một thể.” Đoạn văn này minh chứng tầm quan trọng của hôn nhân thời Trung Quốc cổ đại. Trong khi anh em, cha con gắn bó với nhau bằng huyết thống, thì vợ chồng chỉ được kết nối bằng tình nghĩa.
Trong “Sách Kinh Lễ”, Khổng Tử nói: “Từ sự phân biệt giữa nam và nữ đã hình thành lễ nghi giữa vợ và chồng”. Tương tự như niềm tin trong Kinh Thánh, người dân ở Trung Quốc cổ đại cho rằng nam giới và phụ nữ có trách nhiệm khác nhau. Người chồng phải chu cấp cho vợ và gia đình, trong khi người vợ phải lo các công việc nội trợ. Sự trao đổi trách nhiệm này dẫn đến sự cảm thông và tôn trọng lẫn nhau, mà người xưa gọi là “lễ nghĩa”.
Hôn nhân là một nền tảng quan trọng của xã hội ở Trung Quốc cổ đại, và thường đóng một vai trò quan trọng trong dòng họ và chính trị. Nhưng mục đích chính của hôn nhân là để nuôi dạy con cái trở thành những thành viên có đức có tài cho xã hội và truyền lại di sản của mỗi gia đình. Như “Sách Kinh Lễ” nói: “Lễ thành hôn nhằm mục đích gắn kết tình yêu giữa hai gia tộc [(các gia đình khác nhau]), với suy nghĩ bảo đảm các lễ nghi trong việc thờ cúng tổ tiên đồng thời bảo đảm sự kế tục của dòng họ.”
Nghi lễ cổ xưa
Do tính chất thiêng liêng của hôn nhân thời Trung Quốc cổ đại, có những quy tắc nghiêm ngặt về nghi thức xung quanh nó. Để một cuộc hôn nhân được coi là hợp lệ, nó phải được sự chấp thuận của cha mẹ đôi bên. Một cuộc hôn nhân không chỉ là sự kết hợp giữa hai vợ chồng — nó là sự kết hợp giữa hai gia đình. Trên thực tế, cha mẹ thường đóng vai trò là người mai mối. Hôn nhân sắp đặt rất phổ biến.
Quá trình tìm hiểu bắt đầu bằng việc một người mai mối giới thiệu hai người. Việc đàn ông và phụ nữ chưa kết hôn làm quen với nhau mà không thông qua các thủ tục mai mối chính thức được coi là không hợp cách. Sau khi đã mai mối, gia đình cần báo tin về hôn lễ cho nhà vua. Một bữa tiệc sau đó được tổ chức, và toàn bộ ngôi làng cùng nhau ăn mừng sự kết hợp của đôi vợ chồng mới.
Quá trình cầu hôn chính thức liên quan đến “sáu nghi thức”, có nguồn gốc từ xa xưa. Kể từ thời Tây Chu, nó chủ yếu được thực hành trong giới thượng lưu. Nhưng đến thời nhà Đường, nó được phổ biến rộng rãi trong giới bình dân. Để một cặp vợ chồng được coi là kết hôn đúng nghĩa, các nghi thức phải được thực hiện theo thứ tự.
Bước đầu tiên là người đàn ông cầu hôn với một món sính lễ đi kèm. Nếu gia đình cô gái đồng ý lời cầu hôn, họ có thể tiến hành nghi thức thứ hai, đó là “hỏi tên và ngày sinh của quý cô”. Điều này được kiểm tra để bảo đảm rằng cặp đôi không có bất kỳ quan hệ huyết thống nào. Thứ ba là họ có thể tìm đến thầy phong thủy xem mệnh, bảo đảm rằng hai người ‘môn đăng hộ đối’. Nghi thức thứ tư liên quan đến việc người chồng đến nhà gái để xin dâu bằng lễ vật, và nghi thức thứ năm là hỏi về ngày tổ chức đám cưới. Cuối cùng, sáu nghi thức kết thúc với cuộc gặp trực tiếp của chú rể và cô dâu.
Một đám cưới trang nghiêm
Ngày nay, lễ cưới được coi là lễ kỷ niệm và thường được coi như một bữa tiệc lớn. Tuy nhiên, trong một số thời kỳ và địa điểm nhất định, chẳng hạn như thời nhà Chu của Trung Quốc, đó là những công việc trang trọng và nghiêm túc. Như “Sách Kinh Lễ” kể lại: “Tại lễ thành hôn, họ không chơi nhạc, sẽ gợi đến cảm giác cô đơn và sầu buồn [tự nhiên của việc xa cách cha mẹ]… Không có lời chúc mừng; điều đó thể hiện cách [một thế hệ] đàn ông thành công với thế hệ còn lại.” Quan điểm này hiện diện trong những lễ cưới ảm đạm của thời Tây Chu, không có âm nhạc, lời chúc tụng, đồ ăn hay thức uống.
Sau lễ cưới, gia đình cô dâu không được phép thắp nến trong ba đêm để bày tỏ sự đau buồn khi phải chia xa con gái. Tại nhà của chú rể, âm nhạc, ca hát và khiêu vũ bị cấm trong ba ngày để chứng tỏ rằng anh ấy là một người đàn ông nghiêm túc, có thể đảm đương trách nhiệm nuôi dưỡng một gia đình.
Cũng có nhiều truyền thống diễn ra trong đêm đầu tiên của cặp đôi cùng nhà. Để tượng trưng cho sự khởi đầu của cuộc sống vợ chồng mới, cả hai cùng nhau uống rượu từ gáo bầu. Quả bầu được bẻ thành hai nửa, mỗi nửa được rót đầy rượu. Một sợi dây được sử dụng để buộc hai nửa lại với nhau, truyền tải rằng dù cặp đôi đã từng không quen biết nhưng số phận đã đưa họ đến với nhau. Bầu và rượu thường có vị đắng, điều này báo hiệu những khó khăn trong tương lai mà cặp đôi sẽ phải đối mặt. Một truyền thống phổ biến trên khắp Trung Quốc là vợ và chồng cắt một lọn tóc và buộc chúng lại với nhau để tượng trưng cho mối liên kết và gắn bó vĩnh cửu.
Mặc dù quá trình kết hôn đã thay đổi mạnh mẽ qua nhiều thế kỷ, nhưng ngày cưới của một người vẫn là một trong những khoảnh khắc quan trọng nhất của cuộc đời. Giờ đây, thế giới đã quá chú trọng vào cá nhân và chia nhỏ thành hàng nghìn nền văn hóa, việc tìm thấy hai người cùng đồng tình về ý nghĩa và mục đích thật sự của hôn nhân đang trở nên hiếm hoi. Nhưng vẫn có niềm hy vọng phổ biến rằng, với sự an bài của Chúa, mỗi người chúng ta sẽ tìm thấy một nửa phù hợp hoàn hảo của mình và sánh bước bên nhau trong suốt quãng đời còn lại.
Ann Lin
Ngân Hà biên dịch
Tham khảo bản gốc từ The Epoch Times