Người phụ nữ Mỹ thấy trước tương lai sau trải nghiệm cận tử
Một người phụ nữ ở Mỹ kể rằng nhiều năm về trước, bà từng có trải nghiệm cận tử sau khi bị sét đánh. Trong thời gian này, bà nhìn thấy những người thân đã khuất của mình và được nghe kể những đại sự sẽ xảy ra trong tương lai. Sau khi trở lại thế gian, bà có thể nhìn thấy tương lai trong giấc mơ của mình, nhưng đó đều là những cơn ác mộng báo trước sự kiện thảm khốc.
Người phụ nữ có tên Elizabeth Krohn mới đây đã tham gia chương trình podcast “Shaman Oaks”. Chương trình này chuyên nói về trải nghiệm cận tử và các vấn đề liên quan đến sự sống và cái chết, v.v.
(Bấm vào đây để xem chương trình này)
Bà Krohn trước tiên kể về trải nghiệm cận tử của mình. Bà kể rằng khoảng 35 năm trước, có một lần bà đưa hai con đến giáo đường Do Thái trong lúc bên ngoài đang xảy ra một cơn mưa giông lớn.
Khi bà cầm ô đi dưới mưa, chiếc nhẫn cưới chạm vào cán ô. Đột nhiên, bà bị sét đánh trúng và ngã xuống đất.
Bà Krohn kể lại rằng linh hồn của bà đã rời khỏi cơ thể. Bà nhận ra thi thể của mình đang nằm trong bãi đậu xe của giáo đường Do Thái. Sau đó, bà nhìn thấy chiếc ô của mình rơi xuống đất, thi thể bà nằm cách chiếc ô khoảng 20 feet (khoảng 6 mét).
Bà chợt nghĩ rằng đôi giày của mình có thể đã bị gãy (do tia sét chạy qua cơ thể bà). Khi nhìn xuống chân mình, bà nhận ra mình đang lơ lửng giữa không trung, cách mặt đất một khoảng.
Lát sau, một quả cầu ánh sáng lơ lửng dẫn bà đến một khu vườn ở Thiên đường. Bà nói nó không giống như khu vườn trên mặt đất. Cây cối ở đó rất khác biệt, chúng nở hoa với nhiều màu sắc rất đặc biệt, không thể diễn tả bằng lời.
Sau đó bà gặp người ông quá cố của mình và họ đã trò chuyện rất lâu. Ông ấy nói với bà rằng bà có thể lựa chọn ở lại hoặc quay trở về nhân thế. Ông ấy có thể giúp bà đưa ra quyết định bằng cách trả lời các câu hỏi của bà.
Bà được cho biết nếu chọn quay trở lại nhân gian, bà sẽ có một đứa con khác và ly hôn với chồng. Nhưng bà vẫn quyết định quay trở lại.
Ông nội bà cảnh báo bà rằng quá trình hồi phục sẽ rất đau đớn. Ông ấy cũng kể cho bà nghe về một số sự kiện lớn sẽ xảy ra trong tương lai, bao gồm kết quả của trận bóng đá Super Bowl năm đó và việc George H. Bush sẽ được bầu làm tổng thống Hoa Kỳ (Ghi chú của biên tập viên: Nhiệm kỳ của ông George H. Bush là 20/01/1989 – 20 /01/1993).
Bà Krohn nói mình không quan tâm đến chính trị, vậy nên bà không quan tâm ai là tổng thống. Nhưng bà hỏi ông nội: “Tại sao ông lại nói với cháu những điều này?” Ông ấy trả lời: “Bởi vì khi cháu quay trở lại sẽ rất khó nhớ được những gì chúng ta đã nói và những gì cháu đã được nghe.”
Ông nội của bà nói thêm: “Khi cháu nhìn thấy ai thắng Super Bowl, hoặc nhìn thấy George H. Bush được bầu làm tổng thống, điều đó sẽ gợi lại những kỷ niệm khi ở đây.”
Bà Krohn đề cập rằng bà đã phải nằm trên giường vài tháng sau khi trở lại nhân gian, bởi vì bàn chân bị bỏng do sét đánh và bà đã ngủ rất nhiều trong thời gian đó. Bà cũng có không ít giấc mơ tiên tri khi ngủ.
Bà nói: “Khi ngủ, tôi có những giấc mơ. Những giấc mơ này rất cụ thể và tôi nhớ được các chi tiết. Tôi không chỉ nhớ chi tiết mà chúng còn là những cơn ác mộng.” Nội dung của những cơn ác mộng này bao gồm các sự kiện khủng bố, sóng thần, động đất, tai nạn phi cơ và những điều khủng khiếp khác.
Vì những cơn ác mộng này quá sống động nên bà nhớ được rất nhiều chi tiết. Một cơn ác mộng mà bà sẽ không bao giờ quên là vụ tai nạn của chuyến bay 800 của Trans World Airlines vào năm 1996.
Bà nói rằng bà biết số hiệu chuyến bay và số người trên chiếc phi cơ này. Điều này khiến bà khá lo lắng. Bà không biết liệu mình có nên cố gắng ngăn chặn vụ tai nạn và gọi cho Cơ quan Hàng không Liên bang (FAA) hay không. Nếu vụ tai nạn phi cơ này thực sự xảy ra, liệu FAA có nghi ngờ bà dính líu và đến bắt bà không?
Những giấc mơ báo trước như thế này không hề giảm bớt theo thời gian. Bà Krohn cảm thấy khó đối phó với nó. Những điều bà mơ thấy đã trở thành gánh nặng trong cuộc đời bà. Như ông nội của bà Krohn từng nói, cuối cùng bà đã ly hôn với chồng mình.
Bà Krohn cho biết, bà đã giữ trải nghiệm cận tử và những giấc mơ tiên tri này trong tâm rất nhiều năm mà không nói về nó một cách công khai. Nhưng khi bà bắt đầu nói chuyện cởi mở về những cơn ác mộng này, chúng trở nên ít thường xuyên hơn và gánh nặng của bà cũng giảm bớt.
“Tôi khá chắc chắn đó là vì tôi đã nói về nó. Tôi đang làm những gì tôi cần làm,” bà cho hay.