Người cha nào cũng là mối tình đầu của con gái
Tôi tin rằng, với một người con gái, cha chính là mối tình đầu tiên. Ông trao cho bạn đôi tay và trái tim mình. Khi ông ra đi, dù bạn bao nhiêu tuổi, trong một khoảng thời gian, bạn sẽ cảm thấy bị bỏ rơi và mất mát như một đứa trẻ mồ côi…
Chủ nhật là Ngày của Cha.
Theo Công giáo Âu Châu, người cha được vinh danh kể từ thời Trung Cổ mặc dù vào tháng Ba, trùng với lễ của Thánh Joseph.
Vào đầu năm 1908, một người phụ nữ trẻ đau buồn là Grace Clayton sống ở Tây Virginia, muốn tôn vinh người cha của cô, ông đã thiệt mạng trong một tai nạn khai thác mỏ thảm khốc. Trong 361 người đàn ông đã tử vong, 250 người đã có gia đình, khiến Grace và vô số người khác bỗng nhiên mồcôi cha. Cô đã vận động mục sư địa phương dành một ngày để tôn vinh những người đàn ông này. Điều đó đã không trở thành hiện thực, nhưng những người khác đã tiếp tục nỗ lực của cô theo nhiều cách khác nhau ở các thị trấn và tiểu bang.
Trong chuyến đi đến tiểu bang Washington vào đầu những năm 1900, cố Tổng thống Woodrow Wilson muốn tuyên bố Ngày của Cha sẽ là một ngày lễ quốc gia nhưng Quốc hội cho rằng đây là một quyết định không sáng suốt, họ lo sợ ngày này sẽ bị thương mại hóa.
Phải mất vài thập niên vận động, Ngày của Cha mới chính thức được cố Tổng thống Richard Nixon công nhận ở Hoa Kỳ vào năm 1972. Ngày của Mẹ thì có rất nhiều hoạt động – chúng ta có thể cảm ơn Anna Jarvis vì điều đó.
Còn tôi, cha tôi đã qua đời hơn 25 năm trước. Tôi vẫn nhớ như in ngày đó, vào một ngày đầu tháng Sáu, khi chị gái tôi gọi điện thoại từ Portland, Oregon và nói với tôi rằng: “Cha mất rồi.” Đó là ngày sau ngày 6/6 – Ngày D-Day (ngày đổ bộ), một ngày khắc ghi trong trái tim của cha tôi vì ông đã nhận sự uỷ nhiệm từ Hải quân Hoa Kỳ gần khoảng thời gian đó. Ông ấy đã rất tự hào về sự phục vụ của mình trong quân đội.
Tôi cảm thấy như bị đấm một cú thật mạnh vào bụng. Tôi như ngừng thở, nói với chị gái rằng tôi sẽ gọi lại cho chị ấy sau, rồi ngồi bệt xuống sàn nhà trong nước mắt.
Chúng tôi đã chuyển đến Virginia nhiều năm trước và giữa các chuyến thăm, cha tôi thường xuyên gọi điện vào tối thứ Sáu hoặc sáng thứ Bảy để biết tôi sống thế nào, cháu của ông ra sao hay thời tiết có gì đặc biệt. Tôi dựa vào những cuộc hội thoại như thế này để kết nối với ông từ xa, nhưng ông vẫn ở rất gần trong trái tim tôi.
Là một người kỷ luật và nghiêm khắc, ông có thể khiến tôi khiếp sợ chỉ bằng một cái nhìn. Là một kỹ sư, ông không thể hiểu hoặc có lẽ không bao giờ chấp nhận rằng toán học không phải là sở trường của tôi. Nhưng vào đầu mỗi năm học, ông sẽ tỉ mỉ giúp tôi bọc sách, đưa tôi đến cửa hàng để mua đồ dùng học tập và hướng dẫn tôi làm bài tập về nhà — đặc biệt là bất cứ điều gì liên quan đến các con số.
Tôi mang một nửa dòng máu Philippines (của cha) và một nửa dòng máu Tây Ban Nha (của mẹ). Khi tôi còn đi học, khoảng 7 tuổi, tôi biết rằng tôi không giống hầu hết những đứa trẻ khác. Điều này không khiến tôi thấy phiền lòng, nhưng tôi rất tò mò, vì vậy tôi đã hỏi cha mình: “Cha ơi, con là người nước nào vậy?” Ông nhìn tôi và nói: “Con là người Mỹ, đó là tất cả những gì con cần biết.”
Tôi cảm thấy ổn. Cha tôi đến đất nước này từ Philippines vào cuối những năm 1920, trở thành một công dân Mỹ, tốt nghiệp với vài tấm bằng kỹ sư, kết hôn với mẹ tôi, và trở thành chỉ huy trong Hải quân Hoa Kỳ, ông thích chơi golf, lái xe Cadillacs và điểm mấu chốt là ông rất chiều chuộng tôi.
Tôi nhớ một kỷ niệm rất đẹp vào ngày Lễ Tình yêu, ông về nhà với một chiếc hộp sôcôla rất lớn cho mẹ tôi và một hộp bé hơn cho tôi. Cả hai hộp đều có hình trái tim, màu đỏ, được buộc một chiếc nơ tuyệt đẹp và cực kỳ đặc biệt với một cô gái trẻ mà nhiều năm rồi mà vẫn chưa có bạn trai như tôi.
Và sau đó xuất hiện tiệm bánh Helen Bernhard Bakery. Nó vẫn còn ở đó với sự quyến rũ cổ điển và những sản phẩm tuyển chọn hảo hạng các loại bánh ngọt, bánh mì và bánh nướng. Khi tôi cảm thấy đặc biệt dũng cảm (và cần một điều ngọt ngào), tôi sẽ gọi điện cho ông tại văn phòng và yêu cầu ông dừng lại trên đường về nhà. Ông ấy sẽ luôn đồng ý.
Đôi khi, ông ấy sẽ bực tức trước sự bộc trực, bướng bỉnh hoặc cố chấp của tôi và sẽ thốt lên, “Con bị sao vậy… con bị điên hay bị sao đó vậy?” Chà, tôi biết mình không bị điên nên tôi phải trở thành “bị sao đó”.
Tôi theo học một trường Công giáo do những nữ tu Holy Child giảng dạy. Họ có thể rất khắc nghiệt. Đặc biệt, một người cao, gầy, yểu điệu với vẻ mặt như ma khiến tôi sợ chết khiếp. Thông thường, bố tôi nhờ mẹ tôi tham dự các cuộc họp phụ huynh của trường; nhưng lần đó, tôi đang học lớp Năm, ông đã đi cùng bà. Tôi sợ điều tồi tệ nhất sẽ diễn ra.
Chính cha tôi đã đến gặp tôi vào cuối buổi tối hôm đó.
“Có điều gì đó không ổn với người phụ nữ đó… Cha nghĩ cô ấy giống như một phù thủy. Đừng lo lắng về cô ấy, con sẽ ổn thôi.”
Tôi như bừng sáng. Mọi thứ trên thế giới giờ đã ổn. Tôi có tình yêu và sự ủng hộ vô điều kiện của cha tôi và đó là tất cả những gì quan trọng. Ông ấy là nhà vô địch trong lòng tôi.
Khi tôi vào đại học, tôi muốn theo học nghệ thuật. Ông không có suy nghĩ nào về điều này và nói với tôi rằng nghệ thuật chỉ là một sở thích, vì vậy tôi đã học chuyên ngành truyền thông, tập trung vào báo chí. Trong Giáng Sinh đầu tiên của tôi ở trường đại học, ông đã tặng tôi một chiếc hộp vẽ đầy những bút vẽ, màu vẽ các loại và dầu hạt lanh.
Cha tôi yêu thích lịch sử. Ông thích mày mò và chế tạo mọi thứ. Ông đã sở hữu một số bằng sáng chế cho các phát minh và nỗ lực sáng tạo của mình. Ông ấy có thể may vá. Ông có thể nấu ăn. Ông là một người yêu nước. Ông yêu mến đất nước này. Ông đã chu cấp đầy đủ cho gia đình mình.
Tôi rất biết ơn vì Ngày của Cha — với di sản gần 50 năm ở Hoa Kỳ — được tôn vinh. Tôi nợ cha tôi rất nhiều.
Tôi tin rằng, với một người con gái, cha chính là mối tình đầu tiên. Ông trao cho bạn đôi tay và trái tim mình. Khi ông ra đi, dù bạn bao nhiêu tuổi, trong một khoảng thời gian, bạn sẽ cảm thấy bị bỏ rơi và mất mát như một đứa trẻ mồ côi.
Một vài ngày sau khi cha tôi qua đời, đó là một buổi sáng và tôi chuẩn bị tỉnh dậy. Cửa sổ cạnh giường tôi có một vết nứt. Không có gió thổi bên ngoài nhưng tôi cảm thấy một luồng không khí đặt biệt phả vào khuôn mặt. Đó có phải Cha không, hay tôi điên rồi hoặc bị sao đó?
Chủ nhật là Ngày của Cha. Con rất nhớ cha.
Anita L. Sherman
Thiên An biên dịch
Tham khảo bản gốc từ The Epoch Times