Nghệ sĩ tạo nên cuốn sách ‘Giọt nước mắt của Phật’ để làm sáng tỏ nạn thu hoạch nội tạng bất hợp pháp ở Trung Quốc
Hơn một thập niên qua, Trung Quốc đã trở thành trung tâm của một tội ác mới chống lại chính người dân của mình và tội ác chống lại nhân loại — tội ác thu hoạch nội tạng từ các học viên Pháp Luân Công ở Trung Quốc.
Giống như hầu hết các quốc gia trên thế giới, lịch sử Trung Quốc cũng có các giai đoạn chiến tranh, đổ máu, và bất ổn khi thay triều đổi đại. Nhưng không giống như các quốc gia thịnh vượng khác, lịch sử hiện đại [của Trung Quốc chỉ có tệ đi, chứ không tốt lên.
Hơn một thập niên qua, Trung Quốc đã trở thành trung tâm của một tội ác mới chống lại chính người dân của mình và là một tội ác chống lại nhân loại — tội ác thu hoạch nội tạng từ các học viên Pháp Luân Công ở Trung Quốc.
Nghệ sĩ Wei Jane Chir, sống và làm việc ở Thành phố Jersey và Đài Bắc, đã quyết định sử dụng ngôn ngữ nghệ thuật của riêng mình để tạo nên một cuốn sách nhằm vạch trần tội ác ghê tởm này cho nhiều người hơn.
Chữa lành và Mục đích
Bà Wei trở thành một học viên Pháp Luân Công khi đang tìm kiếm một phương pháp tự nhiên để chữa lành cơ thể. Là một thợ in, việc tiếp xúc với các hóa chất độc hại đã khiến gan của bà bị tổn thương. Năm 1998, khi đang ở New York, bà đã tìm thấy môn tu luyện tinh thần Pháp Luân Công và bắt đầu tập bộ năm bài công pháp thiền định [của pháp môn này.]
Việc tu luyện mang lại cho bà Wei một nhận thức mới về vị trí của mình trong thế giới này và một nhận thức mới về mục đích sống.
“Trước khi trở thành một học viên Pháp Luân Công, mọi thứ [trong cuộc sống] đều chỉ là vì [bản thân] tôi,” bà Wei hồi tưởng lại khi hướng ánh mắt đăm đăm xuống dưới và làm cử chỉ tưởng tượng như che mắt ở hai bên đầu. “Bây giờ, đầu tôi ngẩng lên và tôi thấy rất nhiều điều,” bà chia sẻ.
Một năm sau, chế độ cộng sản này bung ra bộ máy tuyên truyền và bắt đầu bắt bớ, bức hại các học viên Pháp Luân Công, số lượng học viên ở Trung Quốc khi đó ước tính lên tới 100 triệu người.
Những câu chuyện về dũng khí và cả sự tà ác tột cùng cũng bắt đầu xuất hiện.
Đảng Cộng sản Trung Quốc đã phát động một chiến dịch nhằm xóa sổ Pháp Luân Công và chỉ sau một đêm, những người tốt bụng thực hành theo môn tu luyện ôn hòa này đã bị nhắm làm mục tiêu, thường xuyên bị đe dọa, bắt giữ, và tra tấn khi họ không từ bỏ tu luyện.
Tội ác chống lại nhân loại
Bản thân là một học viên Pháp Luân Công, bà Wei quyết định tạo nên cuốn sách “Buddha’s Tears” (Giọt Nước Mắt của Phật) khi bà đọc được cuốn sách “The Slaughter” (Đại Thảm Sát) — của ký giả điều tra Ethan Gutmann từng đạt giải thưởng. Trong đó, ông ước tính rằng có khoảng 64,000 tù nhân tu luyện Pháp Luân Công tại Trung Quốc có thể đã bị sát hại để lấy nội tạng từ năm 2000 đến năm 2008.
“Nếu quý vị định đến Trung Quốc để cấy ghép tạng ngay bây giờ, thì rất có thể, có một người hoàn toàn vô tội sẽ chết vì quý vị,” ông Gutmann nói trong đoạn giới thiệu chính thức về cuốn sách của mình được Liên Minh Quốc Tế Chấm dứt Lạm dụng Ghép tạng tại Trung Quốc đăng tải.
Tháng 07/2006, hai luật sư người Canada là ông David Kilgour và ông David Matas đã tổng hợp được một báo cáo độc lập. Báo cáo này có tên là “Bloody Harvest” (Thu Hoạch Đẫm Máu) nhấn mạnh rằng, các bằng chứng thu thập được chứng minh rõ ràng nạn buôn bán nội tạng các học viên Pháp Luân Công đã diễn ra từ năm 2001, và nạn thu hoạch nội tạng có hệ thống vẫn đang tiếp diễn ở Trung Quốc. Hai luật sư này gọi cuộc đàn áp do chính quyền hậu thuẫn lên các nạn nhân vô tội ở Trung Quốc là “một hình thức tội ác mới trên thế giới.”
Lời giải thích trực quan
Một ngày, bà Wei nhận được một gói hàng bọc nhiều lớp giấy và nilon. Bên trong bà thấy có ba bức ảnh chụp một học viên Pháp Luân Công — một chàng trai trẻ, đang giăng một biểu ngữ vàng trên Quảng trường Thiên An Môn với ba nguyên lý [của môn tu luyện này] bằng tiếng Trung: Chân, Thiện, Nhẫn. Đó là những hình ảnh cảm động đầu tiên còn sót lại cho đến nay như một minh chứng cho dũng khí của các học viên Pháp Luân Công ở Trung Quốc. Bà Wei quyết định công bố những hình ảnh này cho giới truyền thông, đồng thời tạo ra một loạt bản khắc bằng kim loại.
Kể từ đó, bà đã viết nhiều bài báo, sản xuất các bộ phim ngắn, và tạo ra các tác phẩm khác nhằm phản đối cuộc đàn áp đối với các học viên Pháp Luân Công [đang sống] dưới chế độ cộng sản Trung Quốc.
Trong tác phẩm “Buddha’s Tears” (Giọt Nước Mắt của Phật), bà Wei đưa ra các con số thống kê, đồ thị, ngày tháng, biểu đồ, và hình vẽ; bà kết nối nhiều sự kiện với một số sự thật trần trụi nhằm làm sáng tỏ [tình cảnh] bi thương [của các học viên Pháp Luân Công tại Trung Quốc] khi người xem lật giở từng trang giấy gấp của cuốn sách được in tay tỉ mỉ. Bà đã sử dụng kỹ thuật in lụa, in chữ, và in kỹ thuật số để truyền tải những dữ liệu này.
Các bước của tội ác thu hoạch những nội tạng này được mô tả bằng một chuỗi các bức vẽ gợi nhớ đến thứ tự phân cảnh được sử dụng trong [quy trình] làm phim, trong đó, cơ thể người xuất hiện như một tấm bản đồ hiển thị các nội tạng có thể được thu hoạch — không một chút nhân cách, nhân tình, hay nhân tính.
Đối lập là những bức ảnh và hình vẽ các học viên Pháp Luân Công đang ngồi thiền là lời nhắc nhở bất biến rằng, những tội ác này đang xảy ra với những người cố gắng sống theo các nguyên lý chân, thiện, và nhẫn — những nguyên lý cốt lõi của Pháp Luân Công.
Trong một trang của cuốn sách, có tấm bản đồ Trung Quốc đỏ như máu, bị cắt làm đôi bằng dao mổ chính xác, sau đó được khâu lại bằng đường may phẫu thuật tượng trưng cho một vết thương vĩnh viễn, nhưng cũng có thể lành lại. Câu hỏi đặt ra là, cuối cùng thì, Trung Quốc sẽ còn lại gì?
Chi Lan biên dịch
Quý vị tham khảo bản gốc từ The Epoch Times