Ngạc nhiên trước niềm hy vọng: Một buổi chiều cùng những người nông dân
Hãy bắt đầu bằng ánh nắng Tháng Mười rực rỡ và bầu trời trong xanh. Thêm gần 150 nhà bán lẻ và các sản phẩm của họ, 50 diễn giả, và hơn 5,000 người tham dự hội nghị, trong đó có hàng trăm trẻ em.
Thêm vào đó vài chú chó, vài chú gà và dê, những tình nguyện viên nhiệt tình, rất nhiều niềm vui và tiếng cười, hương thơm của bắp rang bơ, cà phê mới pha, và xà bông làm thủ công, vậy là bạn đã có một bức tranh toàn cảnh về Hội nghị Nông dân Hoa Kỳ (HOA) năm 2022, diễn ra tại Khu Hội chợ Hạt Warren ở thị trấn Front Royal, tiểu bang Virginia.
Khi bạn đi qua những khu vực đậu xe cỏ mọc um tùm, nơi đậu hàng trăm chiếc xe hơi, xe tải, và xe bán tải, bạn sẽ bước vào một khu đất rộng, bằng phẳng, phủ đầy những chiếc lều của các nhà bán lẻ, những lối đi chật cứng những người nông dân kỳ cựu và nghiệp dư, các gian hàng bày sẵn bàn dã ngoại để bạn ngồi nghỉ chân, ăn uống, trò chuyện cùng bạn bè và những người xa lạ.
Năm nay sẽ đánh dấu hội nghị lần thứ tư — những ai từng tham gia các hội nghị trước đó sẽ nối lại tình bạn, và những người mới đến sẽ thấy mình bị cuốn vào cuộc trò chuyện với những người hoàn toàn xa lạ. Tòa nhà rộng rãi dành cho các diễn giả của hội nghị chật kín người đang tìm kiếm lời khuyên về nhiều chủ đề, từ việc huấn luyện chó chăn gia súc đến lối sống không độc hại, cách cất trữ thực phẩm thiết thực, cách ủ phân bón, hay cách bắt một đàn ong mật. Và ngay từ đầu, những người mà bạn chưa từng gặp trong đời sẽ mỉm cười hoặc gật đầu với bạn, như thể hai người là bạn bè đi lướt qua nhau trên những con đường của thị trấn nhỏ.
Trong cuốn sách chỉ dẫn dày 52 trang đầy sắc màu dành cho hội nghị, nhà sáng lập Amy Fewell viết: “Mục tiêu của chúng tôi tại Hội nghị Nông dân Hoa Kỳ (HOA) là giúp các bạn về mọi mặt, nhưng cũng tạo nên ảnh hưởng đến quê hương của chúng tôi, và hơn thế nữa. [Chúng tôi muốn] trở thành tiếng nói và ánh sáng cho cộng đồng và lối sống này, ở nơi từng không có tiếng nói.”
Tin tôi đi, giờ đây đã có tiếng nói cho cộng đồng này, và các bạn có thể nghe thấy điều đó rất to và rõ ràng trong chiều hôm nay.
Chia sẻ và học tập
[Hội nghị này] giúp những người mới làm quen với khái niệm tự cung tự cấp, nâng cao kiến thức và kỹ năng cho những người kỳ cựu, và những người bán hàng đóng vai trò quan trọng. Một số người ở đây trực tiếp bán hàng hóa của họ, trong khi những người khác, đặc biệt là những người cung cấp các mặt hàng lớn hơn như hàng rào điện hay nông cụ, phát tài liệu quảng cáo về sản phẩm của mình hoặc nhận đơn đặt hàng để giao hàng. Tất cả những người này đều hiểu rõ các mặt hàng của mình.
Chẳng hạn như ở gian hàng Nhà cung cấp ong Bee Guy (Bee Guy Supplies), người phụ nữ điều hành ở quầy, bà Crow cho tôi biết lý do tại sao họ bán loại tổ ong đặc biệt dành cho ong thợ mộc (ong đục gỗ). Bà giải thích rằng, những con ong thợ mộc đó không làm mật nhưng chúng giúp một số loài hoa nhất định nở cho loài ong mật [lấy mật]. Chồng bà, ông Brian Crow sở hữu công ty có trụ sở ở Londonderry, tiểu bang Ohio này. Lần đầu tiên ông quan tâm đến nghề nuôi ong là cách đây 14 năm. Ông đã tham dự buổi thuyết trình về loài ong ở một câu lạc bộ làm vườn, rồi say mê với chủ đề này và kết bạn với diễn giả. Ông sở hữu một trang trại trong 8 năm qua và hiện có 40 tổ ong đang sinh trưởng ở đó. Ông và gia đình điều hành một gian hàng trong khu vực bán mật ong và các vật dụng nuôi ong. Thứ Năm của tuần thứ ba hàng tháng, Bee Guy sẽ tổ chức một buổi hội thảo để những người nuôi ong khác chia sẻ thông tin và hướng dẫn người khác về nghề nuôi ong. Tất cả mọi người đều được chào đón đến tham dự hội thảo này.
Thêm vào đó, gia đình này còn nuôi chim cút, gà lấy thịt, lấy trứng, và thỏ.
“Ai cũng chia sẻ cả,” bà Crow nói. “Và họ mong muốn người khác học hỏi.”
Điều này đúng với tất cả các nhà cung cấp mà tôi đã nói chuyện ngày hôm đó.
Các bài viết
Những người khác thì chia sẻ theo nhiều cách khác nhau.
Ông Jeremy Kroening là trợ lý biên tập cho Tạp chí Homestead Living trực tuyến. “Khoảng 80% các bài viết trên tạp chí của chúng tôi là những bài viết ‘hướng dẫn,’ ông nói, “và các bài viết còn lại là về lối sống tự cung tự cấp.”
Ông cho biết lượng lớn độc giả truy cập vào trang web này tăng vọt trong vài năm qua do dịch bệnh COVID-19. Có nhiều người quan tâm đặc biệt tới lối sống lành mạnh hơn và tự trồng lương thực cho mình. Mặc dù cả ông, vợ ông Amanda (một thợ dệt lành nghề), và 3 cô con gái của họ, 9 tuổi, 7 tuổi, và 6 tuổi, sống ở thành phố Saint Paul, tiểu bang Minnesota, nhưng ông Jeremy làm nhiều việc hơn là chỉ biên tập cho tạp chí nông nghiệp. Gia đình ông mua một mảnh đất trống ngay cạnh địa sản của họ trong thành phố, nơi họ xây dựng một vườn rau rộng 6.1 x 6.1 mét. Một ngày nào đó, họ hy vọng sẽ trồng thêm cây ăn trái và dựng một chiếc chuồng gà.
“Điều thú vị nhất của việc tự cung tự cấp đối với hầu hết mọi người là sự kết nối với thế giới tự nhiên,” ông nói với tôi. “Đối với tôi, tôi nghĩ điều quan trọng là chúng ta hiểu hơn việc chăm sóc lẫn nhau và cả thế giới mà chúng ta đang sống.”
Cũng như ông Jeremy Kroening, các nhà cung cấp khác đều đang quảng bá các trang web, tạp chí, và bán sách về đủ loại chủ đề, gồm cả hướng dẫn về những thảm họa lớn.
Cộng đồng
Phần lớn những người đến tham gia hội nghị để tìm kiếm kiến thức và kỹ năng kỹ thuật mà họ có thể mang về nhà, nhưng bà Angie và ông Steve Helton ở thành phố Paintsville, tiểu bang Kentucky, lại đến đây vì một lý do khác.
Lâu nay, cả hai vợ chồng đều thích thú với việc làm nông, phần vì họ lớn lên ở nông trại, phần vì “chất lượng thực phẩm và tự chủ lương thực,” ông Steve nói. Ba người con của họ, hai người con gái và một người con trai, đều là y tá đã ra trường và đang làm việc, [vì vậy] vợ chồng ông bà bắt đầu ấp ủ dự định mua một trang trại của riêng mình.
Thế rồi, giống như trường hợp của rất nhiều người, COVID-19 tấn công và khiến những dự định của ông bà bị ảnh hưởng. Ông Steve bị nhiễm virus, và dù ông cảm thấy mình không bị ảnh hưởng nhiều nhưng sau đó ông đã bị viêm phổi. Cuối cùng ông phải nhập viện từ tháng 9/2021 đến tháng 3/2022, và dành phần lớn thời gian để thở bằng ống khí quản. Lúc đầu, ông không mong đợi mình sẽ sống nhưng rồi ông đã vượt qua được, và giờ ông đã cảm thấy khỏe lại nhưng ước mơ về một lối sống tự cung tự cấp của họ giờ phải tạm gác lại.
Nếu đúng như vậy, thì tôi tự hỏi rằng điều gì đã đưa họ đến với thị trấn Front Royal này?
“Chúng tôi đến để trải nghiệm cùng cộng đồng,” bà Angie cho biết. Họ đã tham dự nhiều hội nghị khác — họ miêu tả đây là hội nghị lớn nhất từ trước tới nay, với nhiều gian hàng của các nhà cung cấp và nhiều người tham dự hơn. Họ đã lái xe từ Kentucky tới để kết nối với những người bạn mà họ đã làm quen trước đó.
“Mọi người ở đây đều có một mối liên kết chung,” ông Steve nói.
Nhận lấy trách nhiệm cá nhân
Trong chuyến đi của mình, tôi có may mắn được tham dự một phần bài thuyết trình của cô Jill Winger, cư dân của tiểu bang Wyoming. Cô đã sáng lập trang trực tuyến The Prairie Homestead với hơn một triệu lượt truy cập mỗi tháng. Cô nói với khán giả của mình rằng, chúng ta đang sống trong thời đại và ở một nơi mà nhiều người đang tìm kiếm những con đường dễ dàng, và rằng “nền văn hoá của chúng ta có những thành kiến chống lại sự nỗ lực … điều này đồng nghĩa với những khó khăn và tồi tệ.” Cô chia sẻ rằng những trách nhiệm đi kèm với lối sống tự cung tự cấp sẽ là liều thuốc giải độc cho thái độ đó.
Sau khi giải thích rằng “việc lãnh trách nhiệm mang lại ý nghĩa cho cuộc sống,” cô Winger cũng nhắc nhở thính giả của mình rằng, những người nông dân “thực hiện các hoạt động đó đang tạo nên sự khác biệt lớn,” và họ có “phạm vi ảnh hưởng lớn hơn những gì họ có thể nhận thấy.” Cô nói rằng những người khác thấy điều chúng tôi đang làm và họ muốn tham gia cùng chúng tôi.
Trong một bài viết có trong chương trình, cô Winger cũng đề cập đến những ý tưởng “nhàn hạ” trong văn hoá của chúng ta.” Cô viết: “Khi bạn là một người nông dân, là bậc cha mẹ dạy con tại gia, hoặc một chủ doanh nghiệp, thì trách nhiệm đó sẽ thuộc về bạn. Việc thoái thác trách nhiệm có vẻ hấp dẫn đấy, nhưng đó không phải là câu trả lời. Việc đó không dành cho tôi và cũng không dành cho bạn.” Cô kết thúc bài luận ngắn gọn của mình rằng, “Vì vậy, nếu lần tới bạn thấy mình nói những câu như, ‘Tôi ước rằng ai đó sẽ làm điều gì đó …’ thì bạn ơi, hãy suy xét rằng ai đó chỉ có thể là bạn mà thôi.”
Quy tắc tự lực và thái độ tự tin mình có thể làm được này, có lẽ là một bản tóm tắt hay về triết lý tự cung tự cấp mà chúng ta có thể tìm thấy.
Không kể tôi … Nhưng hãy tính tôi vào
Không giống như tất cả những người nông dân này, tôi không có mong muốn nuôi gà, trồng các khu vườn rộng lớn, hay nuôi bò sữa, mặc dù tôi rất tán thành với những nhận định của cô Winger về trách nhiệm. Vợ tôi và tôi dạy con học tại gia, và trong phần lớn cuộc đời mình, tôi điều hành những công việc kinh doanh nhỏ — làm những công việc nhỏ đó.
Nhưng dù tôi không quan tâm nhiều đến việc trở thành một chủ nông trại, tôi vẫn sẽ quay lại hội nghị này vào năm tới mà không chút do dự. Dưới đây là lý do tại sao.
Khi tôi lang thang qua ngôi làng có những chiếc lều bán hàng này, tôi nhìn thấy một vài phụ nữ đeo dây chuyền mặt thánh giá trên cổ. Hai nữ sinh tiểu học đội khăn trùm đầu đang nhảy chân sáo về phía quầy kem. Những cậu bé người Mỹ gốc Phi Châu và những cậu bé da trắng đang chơi bóng bầu dục trên cánh đồng gần đó. Người già lẫn người trẻ hòa vào nhau, và tôi thấy một số đàn ông và phụ nữ ngồi trong lều, rõ ràng họ là những người xa lạ nhưng đang trên đường trở thành những người bạn.
Trong suốt buổi chiều hôm đó, đề cập duy nhất về chính trị mà tôi nghe được là từ một nhà cung cấp thịt gà trẻ tuổi, anh để râu và buộc tóc đuôi ngựa. Tôi đã bỏ lỡ phần đầu cuộc trò chuyện giữa anh với một vị khách hàng, nhưng khi tôi đi ngang qua, anh đã chỉ vào một chiếc áo T-shirt treo bán trên tường lều và nói, “Đó chính là triết lý chính trị của tôi.” Chiếc áo T-shirt có dòng chữ: “Chăn thả tự nhiên” (Free Range).
Suốt thời gian dạo quanh các khu hội chợ đó, tôi cảm thấy rất thoải mái. Ở đây có đàn ông, phụ nữ, và trẻ em đến từ mọi nơi và mọi giai tầng xã hội, họ đang học tập, chia sẻ và tận hưởng niềm vui. Những sự chia rẽ đắng cay mà chúng ta đọc hàng ngày trên mạng không hề xuất hiện trong đám đông này. Họ gắn kết với nhau vì lợi ích và mục đích chung, mong muốn làm cho mọi thứ phát triển và phồn vinh.
Trên đường ra xe, tôi tự nghĩ Mỹ quốc đây lẽ ra phải như vậy.
Y Văn biên dịch
Quý vị tham khảo bản gốc từ The Epoch Times