Mỗi khi trẻ buồn, truyện là người bạn đồng hành tốt (Phần 3)
“Xe lửa nhỏ màu vàng”
Thích hợp với những bé 4 tuổi
Tình trạng: Xây dựng lại mối quan hệ với anh trai
Câu chuyện này được viết cho một cô bé 4 tuổi, mục đích là giúp cô bé xây dựng lại mối quan hệ với anh trai lớn của mình. Đây là yêu cầu của một bà mẹ người Pakistan sống tại London, bà đã gặp rất nhiều khó khăn khi phải đối mặt với những hành vi nổi loạn của con gái.
Người anh trai này bị bại não, phải ngồi xe lăn, cô bé đã từng là người bạn tốt nhất của anh trai, nhưng bây giờ cô bé lại quyết định đoạn tuyệt quan hệ với anh trai mình. Sau khi đi học về đến nhà, cô sẽ không còn kể cho anh trai nghe những chuyện gì đã xảy ra trong ngày hôm đó, cũng không chơi cùng với anh trai, không thèm để ý đến anh trai. Cô bé còn giả vờ ốm để thu hút sự chú ý của người khác.
Người mẹ hy vọng có một câu chuyện có thể giúp con gái mình chấp nhận và cảm thông với khuyết tật của anh trai, đồng thời ngừng việc giả vờ bị bệnh. Tôi hỏi người mẹ một vài vấn đề có liên quan đến sở thích và hứng thú của cô bé. Người mẹ liệt kê ra một tờ danh sách đưa cho tôi, trong đó gồm có “chơi trò chơi xe lửa”, và màu thích nhất là màu vàng.
Năm trước, tôi và chồng đã đi du lịch đến dãy núi Pyrenees ở khu vực Địa Trung Hải, chúng tôi đã ngồi trên “xe lửa nhỏ màu vàng” (The little yellow train) nổi tiếng xuyên qua những ngọn núi. Trải nghiệm này đã cho tôi nguồn cảm hứng để xây dựng bối cảnh của câu chuyện, mượn sự tác động lẫn nhau giữa xe lửa màu vàng và xe lửa màu xanh, để cho ra kết quả như kỳ vọng.
Sau khi gửi câu chuyện đi được hai tuần, tôi nhận được một email, trong đó có bức hình một cô bé đang đẩy xe lăn của anh trai mình. Nội dung của email có đoạn: “Chúng tôi hiện đang rất tốt. Chỉ là muốn chia sẻ với chị bức hình này. Câu chuyện thực sự rất có ích….. Hiện giờ mối quan hệ giữa cô bé và anh trai đã rất tốt, cháu cũng rất sẵn lòng giúp đỡ anh trai mình. Tôi đã lấy một khối gỗ rồi giúp cô bé sơn màu vàng lên để làm xe lửa nhỏ màu vàng, dùng phương thức diễn rối để kể câu chuyện này rất nhiều lần. Cô bé còn có một khối gỗ màu xanh, chúng tôi xem đó là xe lửa lớn màu xanh, dùng một cái rương rỗng làm ga tàu, dùng tấm vải nệm xếp thành những ngọn núi, còn những mô hình nhà gỗ nhỏ là cửa hàng và nhà ở trong thị trấn. Sau đó tôi dùng tay mình làm con rối, kể lại câu chuyện cho cô bé nghe.”
Câu chuyện kể rằng:
Ở bên kia bờ biển rất xa, rất xa, có một đất nước, ở đó có một đoàn xe lửa nhỏ màu vàng mà ai ai cũng đều yêu thích. Đất nước đó có rất nhiều ngọn núi, địa hình dốc đứng, cho nên người dân ở đó muốn đi từ vùng này sang vùng khác, thì chỉ có một cách duy nhất – đó chính là lên xe lửa nhỏ màu vàng. Những gia đình ở thành phố sẽ đi xe lửa nhỏ màu vàng đến vùng núi nghỉ ngơi, những gia đình ở vùng núi sẽ đi xe lửa nhỏ màu vàng vào thành phố mua sắm.
Xe lửa nhỏ rất thích hành trình mỗi ngày, trong toa xe màu vàng rực rỡ chở rất nhiều hành khách với dáng vẻ khác nhau. Nó đặc biệt thích mạo hiểm, thích đi xuyên qua những đường hầm trong núi tối om râm mát, xuyên qua những cây cầu nối thật cao, còn đi qua những bụi hoa trên sườn núi. Lúc ấy nó sẽ kéo còi vang lanh lảnh, những bánh xe màu đen cùng nhau hướng về phía trước, còn hát ca vui vẻ….
“Xình xịch, xình xịch, dọc theo đường ray, chúng ta mỗi ngày chạy về phía trước, xình xịch, xình xịch, băng qua vùng đất rộng lớn này, tìm kiếm con đường chúng ta muốn đi.”
Mỗi khi trời tối, xe lửa nhỏ màu vàng đều sẽ quay trở lại nhà ga để được vệ sinh, đánh bóng, rồi nằm nghỉ ở đó cho đến sáng hôm sau.
Trong sân ga còn có một đầu xe lửa lớn màu xanh. Xe lửa màu xanh này chạy không tốt lắm, vì vậy nó không thể rời khỏi đường ray nơi nó đang đậu. Tuy nhiên, những người thợ vẫn luôn sửa chữa linh kiện cho chiếc xe lửa màu xanh. Có khi trẻ con trong vùng cũng sẽ đến sân ga hoặc leo lên mui xe lửa chơi đùa. Xe lửa lớn màu xanh này từ đầu đến cuối vẫn rất kiên nhẫn, cũng rất thích những em bé này đến chơi. Đến đêm, nó đặc biệt thích nghe chiếc xe lửa nhỏ màu vàng kể về những câu chuyện phiêu lưu của mình.
Xe lửa lớn màu xanh thực sự hy vọng rằng một ngày nào đó, bản thân cũng có thể có những chuyến phiêu lưu như vậy… xuyên qua những đường hầm trong núi tối om râm mát, xuyên qua những cây cầu nối thật cao, còn đi qua những bụi hoa trên sườn núi.
Một tối nọ, xe lửa nhỏ màu vàng nảy ra một ý tưởng. Nó đã phải giữ bí mật này cả đêm, cho đến sáng hôm sau khi người lái tàu đến làm việc. Ngay khi người lái tàu vừa leo lên toa tàu, chiếc xe lửa nhỏ màu vàng phấn khích thì thầm ý tưởng của mình với người lái tàu. Vài phút sau, người lái tàu tươi cười lái chiếc xe lửa nhỏ màu vàng ra phía sau đầu máy xe lửa lớn màu xanh. Sau đó, rất chậm, rất chậm, đẩy chiếc xe lửa lớn màu xanh ra khỏi sân ga.
Cảnh tượng này đẹp đẽ biết chừng nào! Khi chiếc xe lửa nhỏ màu vàng đẩy đầu máy xe lửa lớn màu xanh theo đường ray ra khỏi thành phố, bắt đầu đi vào vùng nông thôn. Mọi người xung quanh đều hò reo, vẫy tay chào đón. Xe lửa lớn màu xanh vui mừng quá đỗi, chiếc còi của nó từ trước đến giờ chưa một lần dùng qua, nay bắt đầu cất tiếng rè rè nho nhỏ, bánh xe vang lên những tiếng kêu ken két, cũng liều mình hòa giọng cùng với chiếc xe lửa nhỏ màu vàng hát ca ….
“Xình xịch, xình xịch, dọc theo đường ray, chúng ta mỗi ngày chạy về phía trước,
Xình xịch, xình xịch, băng qua vùng đất rộng lớn này, tìm kiếm con đường chúng ta muốn đi.”
Chuyến đi đầu tiên cũng không quá xa. Chiếc xe lửa nhỏ màu vàng muốn đẩy một đầu tàu lớn màu xanh như thế, đó là cả một nhiệm vụ vất vả! Ngày hôm đó, vì xe lửa nhỏ màu vàng còn có hành trình khác cần chạy, thế nên sau khi đẩy xe lửa lớn màu xanh chạy qua một đường hầm ngắn, một cây cầu nối rất cao, và một đám bụi hoa tươi đẹp rực rỡ, người lái tàu đã quay đầu tàu ở trạm dừng tiếp đó, xe lửa nhỏ màu vàng từ từ đẩy xe lửa lớn màu xanh quay trở về sân ga.
Từ lúc sinh ra tới nay, hôm đó là một ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời xe lửa lớn màu xanh. Xe lửa nhỏ màu vàng cũng rất vui vì có thể chia sẻ chuyến phiêu lưu của mình với người bạn. Từ đó, chỉ cần xe lửa nhỏ màu vàng có thời gian rảnh, thì sẽ đẩy xe lửa lớn màu xanh ra khỏi sân ga, thực hiện một chuyến hành trình phiêu lưu khám phá. Nơi nào họ chạy qua, mọi người ở đó lại có thể nghe thấy tiếng bánh xe ca hát…….
“Xình xịch, xình xịch, dọc theo đường ray, chúng ta mỗi ngày chạy về phía trước,
Xình xịch, xình xịch, băng qua vùng đất rộng lớn này, tìm kiếm con đường chúng ta muốn đi.”
(Bài viết được trích từ cuốn “Mỗi khi trẻ đau buồn, truyện là người bạn tốt nhất” của tác giả Susan Perrow, do Nhà xuất bản Tiểu Thụ Văn Hóa cung cấp).
Lê Vi biên tập
Lam Yên biên dịch
Quý vị tham khảo bản gốc từ Epoch Times Hoa ngữ