Hậu Báo cáo Durham: Phải chăng đã đến lúc các ứng cử viên Đảng Cộng Hòa ngừng vận động tranh cử và ủng hộ ông Trump?
Tôi đã bày tỏ sự không bằng lòng của mình với Báo cáo Durham — rằng nó không tiến được đủ xa và không chủ trương việc trừng phạt (dưới dạng các cáo trạng) đối với những kẻ thủ ác rành rành đứng trên đỉnh — mặc dù bản báo cáo thực hiện một công việc chuyên môn là trình bày chi tiết sự phản bội mang tính phản nghịch đối với ông Donald Trump trước và trong nhiệm kỳ tổng thống của ông ấy và, còn đáng ngại hơn nữa, là sự phản bội tương tự đối với đất nước này, đối với Hiến Pháp, và công dân của đất nước này.
Những gì đã và đang xảy ra trong chính phủ của chúng ta kể từ năm 2016 là một thảm họa đối với không chỉ riêng Hoa Kỳ, mà còn là cả thế giới. Đó là bởi vì — dù muốn hay không — nếu không có chúng ta, thì nền văn minh này sẽ sụp đổ và hành tinh này sẽ bị chiếm lĩnh bởi một dạng chủ nghĩa cộng sản toàn cầu nào đó.
Lenin không phải là người duy nhất đặt câu hỏi, “Phải làm gì đây?” Nhiều người trong chúng ta giờ đang hỏi từ phía bên kia.
Tôi đang bắt đầu nghĩ rằng thời điểm này có thể không phải là lúc để Đảng Cộng Hòa đắm mình trong thú vui xa xỉ về một cuộc chiến sơ bộ nội bộ mà thường có thể gây tổn hại.
Có thể đã đến thời điểm các đối thủ cạnh tranh của ông Donald Trump đình chỉ các chiến dịch tranh cử của họ để ủng hộ cựu tổng thống.
Khi tôi nói đình chỉ, thì đó chính xác là điều tôi muốn nói — hãy tạm dừng, dựa trên mức độ nghiêm trọng của tình hình. Họ có thể tiếp tục các chiến dịch tranh cử của mình nếu mọi thứ thay đổi.
Tính biểu tượng của việc đình chỉ sẽ có tác động mạnh đến công chúng Mỹ. Sự chung tay sẽ gây ấn tượng sâu sắc.
Điều này đặc biệt đúng khi xét đến Báo cáo Durham và tiết lộ từ Ủy ban Giám sát Hạ viện rằng chín thành viên của gia đình ông Biden dường như đã nhận không (tính đến thời điểm hiện tại) tổng cộng 10 triệu USD từ Trung Quốc và Romania mà chẳng cần làm gì hết.
Lý lẽ của các ứng cử viên khác để phản đối ông Trump là các chính sách của ông ấy tốt, nhưng họ có thể theo đuổi các chính sách đó tốt hơn mà không có “điều tiếng” của ông ấy. Nhưng như bản báo cáo này cho thấy, điều tiếng đó tồn tại gần như hoàn toàn là do một âm mưu khủng khiếp nhất trong lịch sử Hoa Kỳ.
Tổng thống đương thời Barack Obama, Phó Tổng thống đương thời Joe Biden, cố vấn an ninh quốc gia đương thời Susan Rice, và những người còn lại trong băng đảng của họ đã được Giám đốc CIA đương thời John Brennan báo cho biết về âm mưu của chiến dịch vận động tranh cử của bà Hillary Clinton nhằm mà lừa dối FBI, giới truyền thông, và công chúng về sự thông đồng không tồn tại giữa ông Trump và Nga thông qua hồ sơ giả mạo Steele.
Ông Brennan đã thông báo cho họ về điều này trong khi âm mưu đó đang được tiến hành, mà băng đảng này (chúng ta còn có thể gọi nó là gì nữa đây?) đã ngầm chấp thuận, như ông John Durham đã làm rõ.
Bản báo cáo cho thấy FBI và một số phương tiện truyền thông đã móc ngoặc với nhau để thực hiện âm mưu này, vốn đã tạo ra nhiều năm gián đoạn ở đất nước chúng ta và cố tình phá hoại ngầm nhiệm kỳ tổng thống của ông Trump.
Nói vụ việc này tệ hại hơn vụ Watergate là một cách nói giảm. Vụ việc này gần giống hơn với những gì đã diễn ra trong các phiên tòa trá hình của ông Stalin.
Ít nhất thì nó khiến cho luận điểm về “điều tiếng” trở nên yếu đi. Những lời phàn nàn liên tục của ông Trump về trò lừa bịp Nga đã được chứng minh là thỏa đáng một trăm phần trăm cũng như, không còn nghi ngờ gì nữa, là cả những lời phàn nàn của ông ấy về các vụ truy tố bị chính trị hóa cao độ của Biện lý Quận Manhattan Alvin Bragg và những người khác.
Ngoài ra, ông Trump đang dẫn trước rất xa trong các cuộc thăm dò, sự ủng hộ vốn đã mạnh mẽ dành cho ông ấy đang ngày càng tăng lên nhờ việc vô số lời nói dối này bị phơi bày, nên việc đình chỉ công khai hoặc xem như là đình chỉ từ phía các đối thủ cạnh tranh với chiến dịch tranh cử của ông ấy đang bắt đầu trở nên hợp lý.
Trên thực tế, việc đình chỉ có thể là một sự nhẹ nhõm cho các ứng cử viên, ít nhất là với một số người trong số họ. Nó có thể cũng là một sự giải vây cho các nhà tài trợ của một số ứng cử viên, những người cần phải lo lắng về việc chi thêm tiền cho các dự án không hiệu quả.
Trong cuộc thăm dò mới nhất của Rasmussen, ông Trump dẫn trước 35 điểm (52-17) so với Thống đốc Florida Ron DeSantis và kết quả đó thậm chí cũng không bất thường đến mức ấy. Trong các cuộc thăm dò gần đây khác, từ Emerson và đài thiên tả kinh niên CBS, ông ấy dẫn trước lần lượt 46 và 36 điểm. Khoảng cách chênh lệch này đã và đang diễn ra được một thời gian.
Còn về các ứng cử viên tiềm năng khác, họ hầu như không ghi danh ngay từ đầu. Họ tiếp tục không, ngoại trừ doanh nhân công nghệ sinh học Vivek Ramaswamy, người đã không biết từ đâu vươn lên ngang hàng với ông Mike Pence và bà Nikki Haley, hai vị này đều đã là một phần trong đời sống chính trị của chúng ta kể từ khi hầu hết chúng ta có thể nhớ được.
Tôi đã dành nhiều thời gian với ông Ramaswamy ở South Carolina và New Hampshire, và có thể chứng thực rằng người đàn ông này không chỉ thông minh — không tin tôi ư, vậy thì quý vị hãy đọc cuốn “Woke, Inc.” (tạm dịch: Doanh nghiệp Thức tỉnh) của ông ấy nhé — mà ông ấy còn là một diễn giả ưu tú kết nối rất tốt với cử tri.
Tôi biết sẽ vô cùng khó khăn để ông ấy và những người khác chấp nhận đề nghị đình chỉ của tôi, nhưng tôi nghĩ rằng họ nên coi đó là một hành động ái quốc. Và nếu họ quyết định đình chỉ, thì họ nên làm như vậy với càng nhiều tiếng vang càng tốt.
Chúng ta không còn thời gian để rảnh rỗi. Lãnh đạo Trung Quốc Tập Cận Bình đã sẵn sàng hành động, như chuyên gia chính sách ngoại giao Gordon Chang đã cảnh báo, không chỉ ở Đài Loan mà ngay tại đây trên đất nước chúng ta, nơi biên giới rộng mở đã cho phép không biết bao nhiêu đặc vụ Trung Quốc tự do du nhập.
May mắn thay, hiện tại, hồ sơ của ông Trump đang nổi lên vì mọi người đang ngày càng ít phản đối việc công nhận chân tướng của những gì đã xảy ra hơn. Sự thật đã bị che đậy bởi các phương tiện truyền thông, nhưng bây giờ bằng chứng đang rò rỉ khắp nơi. Ngay cả ông Jake Tapper của CNN cũng đã lầm bầm điều gì đó về việc ông Trump được minh oan. (Có lẽ ông ấy bối rối khi thấy tên mình trong danh sách “61 Người đã Kháo chuyện trong Vụ thông đồng Nga và Không bao giờ Nên được Tin tưởng Nữa” của The Federalist).
Đồng nghiệp cũ của tôi trong chương trình “Poliwood” của PJTV, nhà biên kịch và đạo diễn Lionel Chetwynd, đã nhắc nhở tôi trong một tin nhắn văn bản về những điểm tương đồng đáng chú ý giữa ông Trump ngày nay và ông Churchill trong những ngày đầu của Đệ nhị Thế chiến.
“Thời điểm thật hoàn hảo!” ông Lionel viết. “Thật kỳ lạ, điều này tương tự với sự nổi lên của ông Churchill trong hai tuần đầu tiên của tháng 05/1940. Bị hầu hết mọi người trong Đảng Bảo Thủ không ưa hoặc không tin tưởng, người ta ngày càng chắc chắn là chỉ có ông ấy đã nói sự thật trong suốt những năm 1930.”
Nhờ ông Durham, chưa kể đến mấy năm đưa tin ở đây tại The Epoch Times, chúng ta chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Cuốn sách thứ 14 của ông Roger L. Simon—“American Refugees: Tales of the Mass Migration from Blue States to Red” (tạm dịch: “Người tị nạn Mỹ: Những câu chuyện về cuộc di cư hàng loạt từ các tiểu bang xanh sang tiểu bang đỏ”)—sẽ được Encounter phát hành vào tháng Chín.
Cẩm An biên dịch
Quý vị tham khảo bản gốc từ The Epoch Times