ĐCSTQ thông báo Đại hội Đảng lần thứ 20 sẽ diễn ra vào ngày 16/10
Chế độ cộng sản của Trung Quốc thông báo rằng họ sẽ tổ chức Đại hội lần thứ 20 vào ngày 16/10. Cuộc họp dự kiến sẽ kết thúc với việc tôn vinh ông Tập Cận Bình lên vị trí lãnh đạo nhiệm kỳ thứ ba mang tính lịch sử.
Khoảng 2,300 thành viên Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) sẽ tề tựu tại Bắc Kinh, chủ yếu là sau những cánh cửa đóng kín. Sự kiện này diễn ra 5 năm một lần, thường diễn ra trong khoảng một tuần.
Có rất ít thay đổi được kỳ vọng trong đường lối chính sách rộng lớn của đảng. Các kết quả chính sẽ chủ yếu xoay quanh việc bố trí lại nhân sự trong toàn đảng, có khả năng sẽ củng cố thêm quyền lực của ông Tập.
Các đại biểu sẽ bầu khoảng 200 thành viên có quyền biểu quyết vào Ủy ban Trung ương Đảng và khoảng 170 người thay thế từ một nhóm được chọn trước.
Phiên họp toàn thể đầu tiên của Ủy ban Trung ương mới, được tổ chức một ngày sau khi Đại hội kết thúc, sẽ chọn từ hàng ngũ của họ ra 25 thành viên cho Bộ Chính trị có quyền ra quyết định.
Đáng chú ý là có ít nhất hai thành viên của Ủy ban Thường vụ Bộ Chính trị gồm bảy người đã đến tuổi về hưu theo truyền thống. Người thay thế Thủ tướng Lý Khắc Cường, người sẽ về hưu vào tháng Ba, cũng sẽ được quyết định.
Đại hội sẽ trao cho ông Tập thêm một cơ hội để củng cố quyền lực bằng cách bố trí các nhân vật thân thiết vào các vị trí giám sát chính sách kinh tế, ngoại giao, an ninh, và xã hội trong 5 năm tới.
Ông Tập là tâm điểm chú ý
Truyền thông nhà nước Trung Quốc mô tả Đại hội này là “một thời điểm quan trọng,” và có “ý nghĩa to lớn” đối với tương lai của đảng và, nói rộng ra là, Trung Quốc. Điều này có lẽ đúng đối với ông Tập hơn ai hết.
Ông Tập đã liên tục củng cố quyền lực cho mình kể từ khi trở thành người đứng đầu ĐCSTQ vào năm 2012.
Ông Tập đã thâu tóm quyền ra quyết định và quyền lực chính trị, củng cố vị trí của mình ở nơi được chính thức gọi là “cốt lõi” của ĐCSTQ.
Mặc dù sự tích lũy quyền lực của ông Tập và việc loại bỏ phe đối lập một cách có hệ thống đã khiến ông được so sánh với cựu độc tài Mao Trạch Đông, nhưng nhiệm kỳ thứ ba với tư cách là người đứng đầu ĐCSTQ sẽ phá vỡ quy tắc của những người tiền nhiệm trước ông là từ chức sau hai nhiệm kỳ trọn vẹn. Tuy nhiên, một sự phá vỡ như vậy đã được mong đợi kể từ năm 2018, khi ông Tập loại bỏ giới hạn hai nhiệm kỳ khỏi hiến pháp.
Do đó, ông Tập được cho là sẽ kiểm soát gần như hoàn toàn các cuộc bổ nhiệm quan trọng và các chỉ thị chính sách tại Đại hội, đồng thời tiếp tục thúc đẩy tầm nhìn của ông về cái gọi là “sự phục hưng đất nước Trung Quốc.”
Đáng chú ý, tầm nhìn đó cho đến nay đã cho thấy ông Tập tích cực thách thức, hủy hoại, và viết lại các hình thức chủ nghĩa Mao truyền thống hơn, quảng bá “Tư tưởng Tập Cận Bình” của riêng mình và thậm chí còn đi xa đến mức gán nhãn cho nghi vấn về những cải cách của ông như là một vấn đề đối với sự ổn định quốc gia.
“Đại hội sẽ giương cao ngọn cờ vĩ đại của chủ nghĩa xã hội đặc sắc Trung Quốc, giữ vững chủ nghĩa Marx – Lenin, tư tưởng Mao Trạch Đông … và triệt để thực hiện Tư tưởng Tập Cận Bình về Chủ nghĩa Xã hội Đặc sắc Trung Quốc cho một Kỷ nguyên Mới,” một thông báo của hãng thông tấn nhà nước Tân Hoa Xã của Trung Quốc cho biết.
Sự xâm lược của cộng sản có khả năng sẽ tiếp tục
Nếu ông Tập củng cố thành công quyền lực và có được nhiệm kỳ thứ ba của mình, thì sự hung hăng ngày càng gia tăng phát tiết ra từ chế độ này khó có thể bị kiềm chế.
Dưới thời ông Tập, Trung Quốc đã trở nên quyết đoán hơn trên thị trường toàn cầu, quảng bá Trung Quốc như một sự thay thế cho trật tự thế giới tự do do Hoa Kỳ dẫn đầu và tiến hành các chiến dịch đối ngoại ngày càng quyết liệt, bao gồm cả các hoạt động gián điệp lớn ở Hoa Kỳ.
Sau đại hội, Bắc Kinh sẽ phải đối mặt với một tình trạng suy thoái kinh tế kéo dài, phải làm gì với các chính sách COVID-19 đang diễn ra và mối bang giao đang xấu đi với phương Tây.
Cũng nằm trong tâm điểm của sự chú ý sẽ là vấn đề Đài Loan, mà ông Tập đã từng xác định là một vấn đề quan trọng mà ông quyết tâm giải quyết trong thời gian cầm quyền của mình.
Ông Tập đã thề sẽ thống nhất Đài Loan với Trung Quốc bằng bất kỳ cách nào cần thiết, và ông đã dập tắt bất đồng chính kiến ở Tây Tạng, Tân Cương, và Hồng Kông.