Cuộc tranh biện lần thứ hai của Đảng Cộng Hòa là một thảm họa
Sau cuộc tranh biện ngớ ngẩn của Đảng Cộng Hòa diễn ra vào tối thứ Tư — như một kẻ ngốc, tôi đã thức khuya để xem chương trình đó — ông Ron DeSantis đã ngồi trò chuyện với ông Sean Hannity trên kênh Fox.
“Nếu tôi ở nhà xem,” ông DeSantis nói, “thì tôi chắc chắn đã chuyển sang kênh khác.”
Đúng vậy. Nếu chỉ một ứng cử viên nói những lời như sau, thì ứng cử viên đó hẳn sẽ là người chiến thắng.
“Trước khi cố gắng trả lời những câu hỏi rập khuôn và nông cạn của quý vị, hãy để cho tôi nói điều này. Mô thức này thật tệ hại. Những câu hỏi này đã được hỏi đi hỏi lại nhiều lần và được lên kịch bản. Giới hạn thời gian của chương trình dường như được thiết kế để tạo ra các đoạn video ngắn cho các kênh truyền thông xã hội chứ không gì hơn. Trò chơi với cái micro của quý vị thật là khó chịu. Đất nước vĩ đại này đang tan rã, và kênh Fox giống như đang mở rạp xiếc vậy. Tôi đùa chút. Đất nước của chúng ta đang ở trong tình trạng thực sự khẩn cấp. Người dân Mỹ quốc xứng đáng được hưởng những điều tốt đẹp hơn.”
Đây là điểm chính rút ra từ đêm nay. Đây cũng là điều mà mỗi khán giả cần suy nghĩ. Chẳng có ai dành ra hai tiếng đồng hồ xem mớ hỗn độn đó mà không cảm thấy như bị chiếm đoạt thời gian. Không có một điểm nào đáng chú ý trong chương trình. Kênh Fox đã đưa những mẩu quảng cáo của họ vào, may mắn thay không phải là quảng cáo dược phẩm, nhưng chỉ có như vậy. Đây có thể được xem như một sự lãng phí hoàn toàn.
Ông Trump là người chiến thắng duy nhất.
Chỉ riêng mô thức chương trình và nội dung câu hỏi đã gây ngạc nhiên, gần như khiến quý vị phải há hốc miệng. Mục đích ở đây dường như là để tiến hành một cuộc tranh biện theo kiểu cũ. Đây là lý do tại sao những câu hỏi có vẻ như là được lấy ra từ đống câu hỏi bị loại bỏ từ năm 2012. Một người điều phối thậm chí còn đóng vai trò là đại diện của cộng đồng người Latin — với chất giọng đặc sệt — và hầu như chỉ đặt tất cả những câu hỏi về chủ đề đó, điều này chỉ càng khiến cho nền chính trị căn tính gây chia rẽ đất nước.
Không có câu hỏi nào đề cập đến Trung tâm kiểm soát và phòng ngừa dịch bệnh (CDC), Cơ quan Tình báo Trung ương Hoa Kỳ (CIA), Cục Điều tra Liên bang (FBI), mức sống đang sa sút do sự quản lý yếu kém của Hoa Thịnh Đốn, sự kiểm duyệt, sự sụp đổ của các thành phố Mỹ, các đợt phong tỏa, hoặc bất cứ yếu tố thực tế cốt lõi nào khác. Đúng vậy, toàn bộ bảng câu hỏi có vẻ như được thiết kế để tránh né thực tế.
Chúng ta có một bộ máy hành chính mất kiểm soát, sự kiểm duyệt và gián điệp kỹ thuật số tràn lan, một bộ máy an ninh làm việc điên cuồng, và một dân tộc suy yếu bởi những lệnh phong tỏa và những lời dối trá, một cuộc chiến tranh ủy nhiệm hoàn toàn vô nghĩa đang diễn ra với Nga — nhưng chưa có một ai đề cập đến bất kỳ điều nào trong đó. Những người điều phối giả vờ như đất nước này là một nơi rất bình thường với những cuộc tranh biện cũ kỹ về bảo hiểm y tế hay gì đó. Không một ai trong số họ mảy may đề cập đến quy mô sâu rộng của vấn đề.
Đối với các câu trả lời của ứng cử viên, có vẻ như họ đều được huấn luyện quá kỹ càng. Nhân viên liên tục nhồi nhét các con số vào đầu các ứng cử viên, cho rằng bằng cách tung ra các con số sẽ khiến họ trở nên có vẻ nghiêm túc. Kết quả là, hai giờ đồng hồ trôi qua như một trận ba hoa. Là 20% cái này, là 70% cái kia, 54% cái này, 10 triệu cái kia, thêm vào đó bốn triệu cái này, 30% cái kia. Những chuyện tào lao này chẳng có bất cứ ý nghĩa gì với khán giả.
Và khi không tung ra những dữ liệu giả mạo, thì họ lại kể những giai thoại ngớ ngẩn về con người ngoài đời thực trong khi cố gắng giữ giới hạn trong 60 giây. Điều này chẳng có ý nghĩa gì. Cuộc đối đáp thậm chí còn nực cười hơn. Trong một khoảnh khắc nào đó, ông Tim Scott đã tố cáo bà Nikki Haley về việc sử dụng rèm cửa, chẳng hạn như những thứ quý vị dùng để che cửa sổ. Tôi không tài nào hiểu được điều này và không ai có thể.
Tất cả những chuyện huấn luyện và chỉnh sửa này rốt cuộc chỉ khiến tất cả bọn họ trở nên không chân thực, như thể kỹ năng của họ chính là ghi nhớ những điệp khúc mà người quản lý dạy cho họ. Điều này chắc chắn không mang lại cho người ta sự đáng tin cậy. Đúng vậy, toàn bộ màn diễn này chỉ làm tăng thêm cảm giác mà phần lớn mọi người đều có đó là các ứng cử viên chỉ đơn giản là những con rối đang nói dối để có được phiếu bầu và sau đó thì làm bất cứ điều gì họ muốn.
Hãy nghĩ lại cách ông Trump đánh bại sân chơi lớn gồm các ứng cử viên vào năm 2016 không phải là nhờ vào những buổi tranh biện kéo dài với những câu hỏi đóng khung sẵn, mà là nhờ vào tính cách lôi cuốn và chân thực, cùng với việc luân phiên pha trò, chỉ trích, làm rõ, bác bỏ, và phá bỏ các quy tắc. Ông Trump thống trị sân khấu bằng cách bỏ qua tất cả các nghi thức. Lời hứa ‘tát cạn đầm lầy’ và buộc các chính trị gia và quan chức phải có trách nhiệm đã đưa ông lên vị trí dẫn đầu. Ông vụng về lóng ngóng và dễ làm mất lòng người khác.
Ngược lại, những người trên sân khấu lại quá sẵn lòng để cho cấu trúc vô lý của chương trình và chủ đề ngăn cản họ bình luận. Hết lần này đến lần khác sau những câu hỏi ngớ ngẩn, chúng ta lại hy vọng rằng các ứng cử viên sẽ bỏ qua các điều khoản dịch vụ. Nhưng thay vào đó, mỗi lần như vậy, họ lại như những con cá chạy theo mồi, bị cắn câu và bị kéo ra ngoài.
Tôi không biết liệu Fox có cố gắng biến ông Donald Trump thành người chiến thắng nhờ vào sự vắng mặt của ông ấy hay không nhưng đó là hiệu ứng thực sự.
Không một ai chỉ ra trò lừa đảo này cho đến phút cuối cùng khi người điều phối yêu cầu tất cả mọi người viết ra tên của người trên sân khấu mà họ muốn loại khỏi cuộc chơi nhất. Việc này vượt quá sức chịu đựng của ông DeSantis. Cuối cùng ông đã lý trí và nói thẳng rằng ông sẽ không tham gia. Điều này làm hỏng toàn bộ ý tưởng và người điều phối ngay lập tức nhượng bộ.
Đáng lẽ việc này nên xảy ra từ 100 phút trước. Cấu trúc chương trình, các câu hỏi, những người điều phối, ánh sáng, và màn diễn này — tất cả những điều này nên được những người trên sân khấu chỉ ra. Họ đã tham gia vào trò chơi này quá lâu, và họ đều bị xem thường qua trò chơi này. Mạng truyền hình phải chịu quá nhiều tổn thất khi Fox cho chương trình này lên sóng.
Lưu ý cuối cùng dành cho các ứng cử viên và những người quản lý của họ: cách tiếp cận của quý vị không hiệu quả. Mỗi một ứng cử viên cần phải thoát khỏi vòng kiểm soát của những người cố vấn, để tự đứng trên đôi chân của mình. Sự khác biệt giữa thật và giả là điều vô cùng rõ ràng đối với khán giả. Mọi diễn giả thành công trước công chúng đều hiểu rõ điều này. Quý vị không thể cho phép ai đó tham gia chương trình bằng cách học thuộc các câu diễn thuyết và câu trả lời đã soạn sẵn. Cách duy nhất để tham gia chương trình là hãy là một con người thực sự, và điều đó cũng có nghĩa là đặt dấu chấm hết cho những màn thể hiện giả tạo của bộ phim hoạt hình “giới lãnh đạo” và thay vào đó hãy nói ra suy nghĩ của đông đảo cử tri.
Người dân trên đất nước chúng ta ngày nay đang lo sợ về tương lai của mình. Chúng ta không còn là những công dân ngây thơ nữa. Chúng ta ý thức rõ ràng hơn bao giờ hết đất nước từng một thời vĩ đại của chúng ta đang bị cướp bóc bởi một giai cấp thống trị cố thủ đang cố gắng chiếm đoạt bất cứ thứ gì không khuất phục, và họ chẳng hề quan tâm đến tương lai. Đây dường như là thời kỳ kết thúc, người dân đang yêu cầu những lời giải thích và câu trả lời.
Cách đây vài năm, The Epoch Times đã tổ chức một cuộc tranh biện trong một cuộc đua vào Quốc hội với sự tham gia của các chuyên gia thực sự—chứ không phải là các nam nữ diễn viên đứng trước máy quay và đọc kịch bản—đặt những câu hỏi đầy am hiểu cho các ứng cử viên, những người được cho thời gian suy nghĩ để đưa ra câu trả lời một cách rõ ràng và trí tuệ. Đó mới là thực sự hiệu quả.
Những chương trình như vậy có thể sẽ vẫn mang lại hiệu quả. Bất kể thế nào, những gì xảy ra tại cuộc tranh biện lần thứ hai của Đảng Cộng Hòa không bao giờ nên lặp lại. Fox nên xin lỗi khán giả và thực sự đối đãi nghiêm túc, hoặc ngưng trò giả vờ đóng góp cho đời sống cộng đồng.
Tuệ Chân biên dịch
Quý vị tham khảo bản gốc từ The Epoch Times