Có phải con rồng bảo tồn truyền thống đang say ngủ cuối cùng cũng thức giấc?
Những người theo phái bảo tồn truyền thống thường bực dọc trước cuộc cách mạng văn hóa thức tỉnh đang diễn ra xung quanh họ.
Khi những điều đang xảy ra xung quanh chúng ta nhận được rất ít sự ủng hộ của công chúng thì làm sao mà Mỹ quốc có thể bị đảo lộn như thực trạng hiện nay được chứ?
Họ nhận thấy rằng có rất ít người ủng hộ chính sách biên giới hiện hành và tình trạng nhập cư bất hợp pháp, nhưng những điều này vẫn cứ tiếp diễn.
Những người theo phái bảo tồn truyền thống cảm thấy rằng hầu hết người dân Mỹ bác bỏ xu hướng những người nam về mặt sinh học chiếm ưu thế trong các sự kiện thể thao dành cho phái nữ.
Họ sợ hãi tình trạng khoa luật học của Mỹ hiện đã trở nên bị vũ khí hóa và bóp méo trên diện rộng.
Hẳn nhiên, cựu Tổng thống Donald Trump sẽ có nhiều khả năng bị một công tố viên bị chính trị hóa của thành phố New York truy tố vì được cho là đã định giá quá cao giá trị tài sản ròng của ông hơn một thập niên trước, hơn là một tên tội phạm bạo lực đường phố thực thụ gây rối loạn một tàu điện ngầm.
Hồi năm 2020, việc phóng hỏa một tòa án liên bang hoặc tập trung đông người tại khuôn viên Tòa Bạch Ốc, trong nỗ lực tiếp cận tổng thống, chỉ khiến một vài người bị bắt giữ, đồng thời ít có hoặc chẳng có án tù nào. Nhưng vào năm 2021, nếu một người bước vào Điện Capitol và diễn hành trái phép như một chú hề, anh ta có thể nhận bản án năm năm tù.
Những người theo chủ nghĩa truyền thống cảm thấy rằng giá năng lượng cao chót vót, tội phạm đô thị nằm ngoài tầm kiểm soát, nền kinh tế suy thoái, lãi suất cao, và FBI, CIA, Bộ Tư pháp và Ngũ Giác Đài bị chính trị hóa đều là những mớ hỗn độn được tự tạo ra một cách không cần thiết.
Sau đó, làm thế nào mà những chính sách cực đoan vốn ít được dân chúng ủng hộ này lại được thể chế hóa?
Phe Bảo tồn truyền thống, về bản chất và không như Cánh tả, có xu hướng chấp nhận các thể chế hiện có hơn là hoàn toàn thay đổi hoặc xóa bỏ chúng.
Họ như thể đã ngủ gà ngủ gật vào năm 2020, khi các vụ kiện do cánh tả viện trợ đã biến “Ngày Bầu cử” ở nhiều tiểu bang thành vở kịch được dựng lên mà thôi. Khoảng 70% cử tri ở các khu vực bầu cử trọng yếu đã bỏ phiếu qua thư hoặc bỏ phiếu sớm, với số lần kiểm tra hoặc xác thức phiếu bầu ít hơn rất nhiều.
Họ tập trung hơn vào việc đề cử các thẩm phán phe bảo tồn truyền thống, chứ không phải để tăng số lượng quan tòa. Họ hành động để giành lại Thượng viện, chứ không phải để chấm dứt tình trạng tranh luận không giới hạn (filibuster) hay đưa vào hai tiểu bang mới với bốn thượng nghị sĩ mới.
Những người theo chủ nghĩa truyền thống thường cảm thấy họ không ưa thích chính trị. Họ thích tập trung cho gia đình, công việc, cộng đồng, và nhà thờ. Cho đến gần đây, họ vẫn xa lánh các cuộc tẩy chay có tổ chức. Họ ghê tởm việc tụ tập đông người bên ngoài tư gia của các chính khách và thẩm phán cánh tả.
Họ nhún vai và thừa nhận rằng các trường đại học, giáo viên, nghiệp đoàn chính phủ, phòng họp của công ty, Wall Street, Silicon Valley, giới truyền thông, giải trí, và thể thao chuyên nghiệp là những nhà hoạt động vô vọng và phe cánh tả.
Các nghị trình về môi trường, xã hội, quản trị (ESG), đa dạng, công bằng và hòa nhập (DEI) và LGBQT+ là những từ viết tắt khó hiểu đối với giai tầng Trung lưu Mỹ và do đó hầu hết đều bị họ phớt lờ.
Vì vậy, những người bảo tồn truyền thống thường đã ngủ quên trong cuộc cách mạng tỉnh thức.
Tuy nhiên, đột nhiên họ nhận ra sự thờ ơ của mình đã cho phép quốc gia rơi vào tình trạng mà những tổ phụ lập quốc chưa bao giờ hình dung ra hoặc dự định tiến đến, và cũng hoàn toàn trái ngược với những gì được biết đến nhiều nhất về nước Mỹ trong vài thập niên trước.
Vì vậy, những người bảo tồn truyền thống đang thức dậy từ trong giấc ngủ. Và họ đang phát hiện ra rằng họ cũng có thể tẩy chay, kích động — và la hét.
Tập đoàn thức tỉnh Target đã bị thua lỗ hơn 10 tỷ dollar giá trị cổ phiếu chỉ trong vài ngày ngắn ngủi. Hàng triệu người mua sắm đã tránh xa 2,000 cửa hàng của họ sau khi chuỗi cửa hàng này trưng bày trang phục “tự hào” (pride). Các màn hình quảng cáo trình chiếu các “phụ kiện cố định” — những chiếc codpiece (túi hoặc nắp che phần trước quần của nam giới) thực sự — dùng để làm phụ kiện cho cơ quan sinh dục nam của “những người phụ nữ.”
Công ty Anheuser-Busch đã nảy ra ý tưởng sáng tạo rằng họ sẽ lăng xê Dylan Mulvaney, một nhà hoạt động trình diễn chuyển giới, để giúp quảng bá cho thương hiệu Bud Light của mình. Nhưng nỗi ám ảnh của Mulvaney-chỉ-quan-tâm-bản-thân về việc ủng hộ chủ nghĩa chuyển giới dường như chẳng liên quan gì đến bia. Do đó, sự ủng hộ công khai của Mulvaney đã khiến những người Mỹ thuộc tiểu bang đỏ, uống Bud Light xa lánh.
Một cuộc tẩy chay không chính thức nảy sinh sau đó đã khiến công ty này mất gần 16 tỷ dollar giá trị cổ phiếu. Số lượng bia Bud Light trị giá hàng trăm triệu dollar không bán được đã bị ứ đọng. Các cửa hàng thậm chí không thể cho đi loại bia này. Trong khi đó, các đối thủ cạnh tranh của Bud Light đã phải cuống lên để đáp ứng nhu cầu kỷ lục của người tiêu dùng trong Ngày lễ Chiến Sĩ Trận Vong (Memorial Day).
Tương tự như vậy, Tập đoàn Disney đã thức tỉnh một cách bướng bỉnh.
Tập đoàn giải trí hiện đang hoạt động chính trị này khăng khăng bắt những khán giả chỉ xem gia đình là tâm điểm phải chấp nhận các nghị trình thức tỉnh.
Kết quả là gì? Các dịch vụ giải trí trực tuyến của họ đang mất đi hàng triệu người ghi danh. Giá trị cổ phiếu Disney đã giảm 16 tỷ USD. Các công viên chủ đề đắt đỏ của họ không còn nằm trong danh sách những nơi có lượng người viếng thăm tiếp tục tăng.
Đôi khi những người theo chủ nghĩa truyền thống đơn giản là chọn bỏ mặc hơn là tẩy chay chủ nghĩa thức tỉnh. Một kết quả là khán giả truyền hình trước đây của các giải thưởng Emmy, Grammy, Oscar, và Tony hiện giờ chỉ còn lại một lượng ít ỏi.
Hồi năm 1998 — khi dân số của Hoa Kỳ là 275 triệu người — các trận chung kết NBA thu hút trung bình 29 triệu lượt người xem truyền hình. Năm nay NBA khoe rằng các trận chung kết của họ trung bình thu hút 4 triệu lượt xem thảm hại trong một nước Mỹ thời nay có dân số 335 triệu người.
Đội bóng chày Dodgers của Los Angeles đã lại mời nhóm Sisters of Perpetual Indulgence (Những nữ tu của Niềm đam mê Vĩnh hằng) — một nhóm nghệ thuật trình diễn tự nhận là “phi nhị nguyên giới” (queer) — để quảng bá cho “đêm tự hào” (pride night) của đội bóng.
Các “nữ tu” hoàn toàn là nam giới này thường trình diễn các tiểu phẩm khiêu dâm chống lại Công Giáo để phỉ báng Chúa Jesus và tình dục hóa các nghi lễ Cơ Đốc Giáo.
Sự mất trí đó của đội bóng Dodger không được lòng người hâm mộ, đặc biệt là hàng triệu người gốc Latinh theo Công Giáo của thành phố này.
Cánh tả thức tỉnh vẫn được hưởng những lợi thế to lớn hơn so với Cánh hữu. Giới thượng lưu dọc theo bờ Đông và bờ Tây có thêm nhiều tiền hơn, kiểm soát tất cả các tổ chức lớn của Mỹ, và thống trị việc phổ biến kiến thức thông qua các hãng truyền thông và cả Silicon Valley.
Tuy nhiên, Cánh tả không nhận được sự ủng hộ của đa số công chúng. Và giờ đây họ đã làm được điều không thể — đó là đánh thức con rồng bảo tồn truyền thống mà bình thường vẫn say ngủ.
Và con rồng này chỉ mới bắt đầu phun lửa.
Doanh Doanh biên dịch
Quý vị tham khảo bản gốc từ The Epoch Times