Có phải các trường đại học đã đến hồi sụp đổ?
Trong một cuộc nói chuyện nổi tiếng trong tác phẩm “Mặt Trời Vẫn Mọc” (The Sun Also Rises), văn hào Ernest Hemingway đã viết: “‘Ông đã đi đến phá sản như thế nào vậy?’ Bill hỏi. ‘Hai cách,’ Mike nói. ‘Dần dần, rồi đột ngột.’”
“Dần dần” và “đột ngột” ứng nghiệm với sự bùng nổ của giáo dục đại học.
Trong “các cuộc chiến văn hóa” những năm 1990, người ta đã cảnh báo các trường đại học rằng việc tăng học phí thường xuyên trên mức lạm phát sẽ không bền vững.
Sự thao túng ngày càng tăng của họ đối với các khoản bảo đảm khoản vay sinh viên liên bang, các giảng viên bán thời gian và trợ giảng sau đại học luôn là hành động tự sát.
Truyền bá các tư tưởng tả khuynh; sự phồng lên của khối ngành quản trị; những nỗi ám ảnh với các ưu tiên về chủng tộc; nghiên cứu phức tạp, đầy các biệt ngữ; và sự không khoan dung trong toàn trường của những sinh viên bị lừa dối bằng tư duy đa dạng, và những điều khác nữa đã khiến công chúng xa lánh, và thường khiến các cựu sinh viên phẫn nộ.
Trong 30 năm qua, số lượng tuyển sinh vào các ngành nhân văn và lịch sử giảm mạnh. Các vị trí giảng viên theo ngạch bổ nhiệm chính thức cũng vậy. Khoảng 1.7 ngàn tỷ USD cho các khoản vay sinh viên được liên bang hậu thuẫn đã chỉ cho phép học phí tăng cao — và che đậy sự lây lan của các khóa học truyền bá chính trị và các khóa học thấp kém.
Nhưng hiện nay sự sụp đổ từ bên trong một cách “dần dần” đã trở nên “đột ngột.” Các khóa học qua nền tảng Zoom, số lượng sinh viên giảm, và các chi phí tăng cao, tất cả đều khiến công chúng đặt ra nghi vấn về trải nghiệm học đại học.
Chỉ trong một năm số lượng tuyển sinh đại học trên toàn quốc đã giảm hơn 650,000 sinh viên — tương đương hơn 4% chỉ tính riêng từ mùa xuân năm 2021 đến năm 2022 — và khoảng giảm 14% trong thập niên qua. Tuy nhiên, dân số Hoa Kỳ vẫn tăng khoảng 2 triệu người mỗi năm.
Nam giới chiếm khoảng 71% số lượng sinh viên thiếu hụt hiện nay. Nữ giới chiếm gần 60% tổng số sinh viên đại học — mức cao nhất mọi thời đại.
Các giáo sư đơn điệu nói với sinh viên về “sự nam tính độc hại” khi các nghiên cứu về “giới tính” ngày càng phổ biến. Nếu kế hoạch này nhằm để đẩy nam giới ra khỏi khuôn viên trường, thì các trường đại học đã thành công hơn hẳn các mong đợi mãnh liệt nhất của họ.
Số lượng sinh viên chuyên ngành lịch sử đã giảm 50% chỉ trong 20 năm qua. Các vị trí giảng dạy bộ môn lịch sử được bổ nhiệm đã giảm từ một phần ba đến một nửa tại các trường đại học lớn của tiểu bang.
Chỉ trong thập niên qua, các sinh viên chuyên ngành Anh ngữ trên khắp các trường đại học của đất nước đã giảm một phần ba.
Tại Đại học Yale, các vị trí giảng dạy về quản trị đã tăng hơn 150% trong hai thập niên qua. Tuy nhiên số giáo sư chỉ tăng 10%. Ở mức thấp/cao mới, gần đây Stanford đã tuyển sinh 16,937 sinh viên đại học và sau đại học nhưng liệt kê ra 15,750 giảng viên về quản trị — gần như theo kiểu một-thầy-một-trò.
Trong quá khứ, sự phình lên của lượng pháp quan một cách tốn kém như vậy sẽ châm ngòi cho một cuộc nổi loạn trong khoa. Nhưng không phải thời nay. Các ủy viên nhân dân mới về “đa dạng, công bằng, và hòa nhập” được trả lương sáu con số này thì đáng sợ và được miễn chỉ trích.
Kể từ năm 2020, hạn ngạch tuyển sinh đại diện theo tỷ lệ cũ đã mở rộng thành các đợt tuyển sinh “dự bị” kỳ lạ. Các nhóm dân số được cho là “bị thiệt thòi” thường được nhận vào ở mức độ lớn hơn tỷ lệ phần trăm trong dân số nói chung.
Do đó, các bài kiểm tra tiêu chuẩn “có vấn đề” bị xem là thiên vị và đối chọi với “sự đa dạng.”
Để phù hợp với quá trình tái cấu trúc đa dạng cấp tiến, nhân khẩu học duy nhất được xem là có thể loại bỏ được là nam giới da trắng. Số lượng giảm mạnh của họ trong khuôn viên trường, đặc biệt là từ tầng lớp lao động, hiện ít hơn nhiều so với tỷ lệ phần trăm của họ trong dân số nói chung — bất kể điểm số hay điểm kiểm tra.
Tại Yale, khóa học năm 2026 được liệt kê là gồm 50% sinh viên da trắng và 55% nữ giới. 14% sinh viên được nhận vào học là “con nhà nòi.” Tóm lại, những nam giới da trắng đủ trình độ nhưng nghèo, không có đặc quyền hoặc mối quan hệ dường như hầu hết đều bị loại trừ.
Hồ sơ lớp học năm 2025 do Stanford phát hành tuyên bố trong một nhóm sinh viên sẽ có “23% là người da trắng.” Chưa tới một nửa sinh viên trong lớp học này là nam. Một cách bí ẩn, Stanford không công bố số lượng những người được tuyển sinh thành công mà không cần kiểm tra SAT, nhưng gần đây ngôi trường này đã thừa nhận rằng họ từ chối khoảng 70% những người có điểm SAT hoàn hảo.
Trên thực tế, các trường đại học đang âm thầm bãi bỏ yêu cầu về điểm thi. Trớ trêu thay, ban đầu, những bài kiểm tra tiêu chuẩn từng một thời được tôn vinh này được thiết kế để đem đến cho những học sinh có hoàn cảnh khó khăn hoặc đến từ các trường trung học ít cạnh tranh hơn một con đường theo chế độ nhân tài để được nhận vào các trường ưu tú.
Tại Đại học Cornell, các sinh viên chỉ cố gắng ở mức đạt/không đạt các khóa học và bãi bỏ mọi điểm số. Tại Đại học New School ở New York, sinh viên đòi hỏi ai cũng phải được cho điểm “A”. Danh sách của trưởng khoa cũng như thứ hạng của lớp và trường đều bị nghi ngờ là phản cách mạng. Ngay cả khi các khóa học được giảm nhẹ, thì các sinh viên có quyền vẫn cho rằng một khi họ nhập học thì họ phải tự động được bảo đảm sẽ tốt nghiệp — nếu không hãy coi chừng!
Để duy trì tính cạnh tranh toàn cầu, các nhà tuyển dụng Mỹ hoài nghi có thể sẽ sớm áp dụng các bài kiểm tra tuyển dụng của riêng họ. Họ đã nghi ngờ rằng các bằng đại học danh tiếng là rỗng tuếch và chẳng chứng nhận được gì cả.
Các trường cao đẳng truyền thống sẽ nắm bắt thời điểm này và mở rộng bằng cách tuân thủ các tiêu chí trọng dụng nhân tài như là bằng chứng về năng lực của những sinh viên tốt nghiệp được đánh giá cao của họ.
Các trường học tư nhân và trực tuyến cũng sẽ đáp ứng một nhu cầu quốc gia khi giảng dạy các khóa học về văn minh và nhân văn phương Tây — bởi các giảng viên “không thức tỉnh,” những người không đưa sự thiên vị vào thể chế.
Nhiều sinh viên sẽ tiếp tục tìm kiếm các lựa chọn đào tạo nghề thay thế. Một số sẽ lấy bằng trực tuyến với một khoản chi phí thấp.
Các cựu sinh viên sẽ hạn chế quyên tặng, đặt ra nhiều hạn chế hơn đối với việc tặng tiền cho trường cũ của họ, hoặc ngừng liên lạc với trường.
Cuối cùng, ngay cả những trường ưu tú cũng sẽ mất đi vẻ ngoài uy tín hiện tại. Các dấu ấn trên gia súc đắt tiền của họ sẽ đồng nghĩa với các buồng tạo tiếng vang nhằm truyền bá thuyết bình đẳng về kết quả được định giá quá cao, nơi liệu pháp thay thế sự nghiêm ngặt đơn nhất và những tấm bằng bị làm hoen ố của những trường này trở nên không còn phù hợp.
Thật trớ trêu khi các trường đại học đang gấp rút làm xói mòn các tiêu chuẩn về trọng dụng nhân tài — câu trả lời mang tính lịch sử đối với nguyên nhân suy sụp lâu đời, tiền văn minh của các định kiến và thành kiến về bộ tộc, chủng tộc, giai cấp, giới tinh hoa, và nội bộ mà cuối cùng dẫn đến nghèo đói và đổ nát cho tất cả mọi thứ.
Khánh Ngọc và Thanh Nguyên biên dịch
Quý vị tham khảo bản gốc từ The Epoch Times