Bình phẩm phim ‘Trường Xuân’: Một cảnh báo đáng lo ngại từ miền Viễn Đông
Chúng ta cần chú ý hơn đến những gì đã xảy ra ở tỉnh Cát Lâm xa xôi, cách đây hai thập kỷ. ĐCSTQ ngày càng tiến gần hơn đến mong muốn thống trị chúng ta.
Vào ngày 05/03/2002, các học viên của môn tu luyện tinh thần Pháp Luân Công đã chèn sóng đài truyền hình nhà nước Trung Quốc để phát các video phơi bày cuộc bức hại của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). ĐCSTQ chỉ trích hành động này như một không tặc bởi “kẻ thù của nhà nước.”
Môn tu luyện tinh thần kết hợp các bài tập thiền định khoan thai và bài giảng dựa trên nguyên lý chân, thiện, nhẫn, nhằm giúp các học viên thăng hoa về cảnh giới tinh thần. Pháp Luân Công khác xa “kẻ thù của nhà nước” như người ta có thể tưởng tượng.
Trong những năm đầu khi Pháp Luân Công được giới thiệu ra công chúng, ĐCSTQ thậm chí còn tích cực quảng bá do những tác động có lợi môn tập này đối với sức khỏe cộng đồng. Nhưng cuối những năm 90, ĐCSTQ đột nhiên thay đổi thái độ khi số thành viên của môn tập này tăng lên hơn 70 triệu người theo ước tính của chính quyền lúc bấy giờ.
Vào tháng 07/1999, ĐCSTQ đã phát động một cuộc đàn áp toàn diện đối với môn thực hành tâm linh này và chỉ thị cho đài truyền hình bắt đầu phát sóng tuyên truyền những thông tin tiêu cực, hoàn toàn sai sự thật về những gì nhóm người này đại diện với sứ mệnh là hòa bình và ôn hòa.
ĐCSTQ sẽ đi bao xa trong cuộc đàn áp Pháp Luân Công được trình bày chi tiết trong hành động mở đầu của bộ phim tài liệu, hoạt hình mang tên “Trường Xuân”.
Bản dịch được giữ nguyên
Với quyết tâm đưa ra thông tin chân thật, khoảng một chục học viên Pháp Luân Công bắt đầu gặp gỡ bí mật để tìm phương án tốt nhất có thể thực hiện điều đó. Cách “tốt nhất” ở đây là chủ quan vì tất cả những người tham gia đều biết rằng sẽ không có lựa chọn nào hoàn hảo cả và tất cả các học viên đều hiểu những hậu quả thảm khốc có thể xảy ra từ hành động này.
Địa phương hoạt động của họ là ở Trường Xuân – thủ phủ và thành phố lớn nhất ở tỉnh Cát Lâm, Đông Bắc. Trường Xuân (长春) cái tên [rất đặc biệt] của thành phố này theo tiếng Anh có nghĩa là “Mùa xuân vĩnh cửu”.
Một trong những người tham gia dự án phim là nghệ sĩ Đại Hùng (tên khai sinh là Quách Cạnh Hùng -Guo Jingxiong, nghệ danh Đại Hùng-Daxiong) quê gốc Trường Xuân và là một họa sĩ truyện tranh từng đoạt nhiều giải thưởng, các tác phẩm của [anh] cung cấp nền tảng cho phần hoạt hình của bộ phim, được sản xuất bởi các nhà làm phim hoạt hình Carl Beauchemin và Alex Smith.
Ngoài ra, nghệ sĩ Đại Hùng xuất hiện trong các phần cần diễn viên thật, kể cho chúng ta nghe về trải nghiệm của chính anh trong khi phỏng vấn Kim Học Triết – một trong những nhân chứng còn sống, người đã rời khỏi Trung Quốc và hiện đang sống ở Hàn Quốc. Nghệ sĩ Đại Hùng ghi lại câu trả lời của ông Kim dưới dạng hình ảnh minh họa, đóng vai trò như phần dẫn dắt bản phân cảnh trên màn hình cho các phân đoạn hoạt hình của bộ phim.
Lựa chọn tường thuật độc đáo này mất một khoảng thời gian để làm quen, nhưng được nhà quay phim John Tran từng hai lần đoạt Giải thưởng Màn ảnh Canada (“Người đàn ông của chúng ta ở Tehran”, “Borealis”) và biên tập viên David Schmidt đã thực hiện với độ hoàn hảo liền mạch.
Bạn biết rằng bạn đang được thưởng thức một chuỗi tiêu đề mở đầu kéo dài năm phút, trong đó một số người tham gia được nhận dạng thông qua các biểu tượng bức ảnh chỉ chụp phần đầu qua cửa sổ được bật lên trong một cảnh duy nhất không bị gián đoạn, gợi nhớ đến những biểu tượng được hiển thị trong phim “Touch of Evil” (Tạm dịch: Chạm vào điều ác) của Orson Welles và “The Player” (Tạm dịch: Người chơi) của Robert Altman.
Ngoài ra còn có các phần của bộ phim thường được đưa vào như các tính năng bổ sung trên các bản phát hành video gia đình bản cứng, chẳng hạn như cảnh Đại Hùng làm việc cùng với các kỹ thuật viên CGI và đưa ra lời khuyên về cách chỉnh sửa hình ảnh dựa trên những ký ức bằng xương bằng thịt của chính anh về các sự kiện, cũng như cảnh quay tin tức lưu trữ quốc tế.
Đạo diễn người Canada -Jason Loftus (cùng với bộ phim tài liệu đầu tay “Ask No Questions” ) – người biên kịch và đồng sản xuất bộ phim tài liệu đã làm việc trong vòng gần sáu năm để cho ra đời bộ phim Trường Xuân.
Thông thường, bất kỳ tác phẩm nghệ thuật nào được xem là “kiệt tác” phải cần đến thời gian dài và đôi khi mất nhiều năm đánh giá để được thừa nhận, nhưng “Trường xuân” chính xác và ngay lập tức đã gặt hái được điều đó.
Mặc dù không phải là bộ phim phi hư cấu đầu tiên kết hợp giữa hành động trực tiếp và hoạt hình, nhưng đây dường như là bộ phim táo bạo, cảm động và sáng tạo nhất từng được thực hiện.
“Trường xuân” nhận được rất nhiều các giải thưởng và danh hiệu. Cho đến nay, bộ phim đã được đề cử 15 lần tại 11 liên hoan phim, giành được 11 giải thưởng đáng kinh ngạc, trong đó có hai giải Hot Docs – Liên hoan phim tài liệu quốc tế Canada, Liên hoan phim quốc tế Lighthouse, Liên hoan Mammoth Lakes và Liên hoan Phim tài liệu Thessaloniki ở Hy Lạp.
Tháng trước, “Trường Xuân” là tác phẩm chính thức đã được Canada lựa chọn đề cử tranh giải Oscar 2022–2023 ở hạng mục Phim quốc tế hay nhất. Hoàn toàn có khả năng “Trường Xuân” cũng có thể được xem xét cho hạng mục Phim hoạt hình hay nhất và Phim tài liệu hay nhất, một thành tích chỉ có bộ phim “Flee”* mới đạt được năm 2021.
Năm nay lại một mùa bội thu của các bộ phim tài liệu hàng đầu, đến nỗi tôi sẽ đăng (lần đầu tiên sau 27 năm) 02 danh sách phim [lọt vào] Top 10 vào tháng cuối năm – tháng 12: một cho diễn viên và một danh sách khác dành riêng cho phim tài liệu. “Trường Xuân” hiện đang ở vị trí số một trong danh sách thứ hai và sẽ đạt được vị trí tương tự trong danh sách phim quốc tế và phim hoạt hình của tôi.
Một cảnh báo đáng ngại
Khi đề cập đến “Trường Xuân” như một câu chuyện cảnh báo sẽ là một cách nói quá phiến diện và thiển cận, làm giảm đi tầm quan trọng của bộ phim vừa là tác phẩm nghệ thuật vừa luận bàn về tác động một thực thể nhà nước áp bức đối với nhân quyền của con người.
Trong thế giới quan độc tài của ĐCSTQ vô thần, không khoan dung bất cứ điều gì thậm chí mơ hồ mà không nằm trong quyền kiểm soát [chính quyền], dù điều đó là ngoan ngoãn và phi chính trị đến đâu, đều bị coi là một mối đe dọa nổi bật và cần phải bị loại bỏ với thành kiến tàn nhẫn. Những người lên nắm quyền thống trị bằng nắm đấm sắt thể hiện sự hoang tưởng của họ giống như một kẻ hay bắt nạt ở trường trung học. Những kẻ săn mồi những người không gây ra đe dọa gì, dù cho họ là thiểu số và bị động.
Cái gọi là “kẻ thù” chỉ là giữ một quan điểm khác về cách họ nhận thức thế giới này. Pháp Luân Công sẽ không phải là vấn đề lớn đối với ĐCSTQ nếu nó thực sự tin rằng con đường của mình là tốt nhất. Việc thực hành tâm linh là chưa bao giờ tìm cách lật đổ ĐCSTQ và sẽ không bao giờ. Tất cả những gì các học viên muốn là quyền được bày tỏ niềm tin vào đạo đức và tâm linh của họ.
Điều đáng lo ngại nhất về những gì đã xảy ra ở Trung Quốc hơn 20 năm qua, thế giới nói chung và chúng ta với tư cách là người Mỹ, dường như đã học được rất ít từ bài học đó. Điều tương tự này đã từng diễn ra vào tháng 4/1775 khi một số ít những người yêu nước thuộc địa kiên định đủ [châm ngòi cho cuộc cách mạng].
Quyền tự do ngôn luận và niềm tin tín ngưỡng của chúng ta đang dần bị xói mòn và bị xóa bỏ bởi một chính quyền hứa hẹn sự đoàn kết, giống như một sự tử vong [gây ra bởi] một ngàn vết cắt.
Chúng ta cần chú ý hơn đến những gì đã xảy ra ở tỉnh Cát Lâm xa xôi, cách đây hai thập kỷ. ĐCSTQ ngày càng tiến gần hơn đến mong muốn thống trị chúng ta.
Được trình bày bằng tiếng Quan Thoại có phụ đề và tiếng Anh. Để biết các tùy chọn xem và sàng lọc, hãy truy cập EternalSpringFilm.com
“Trường Xuân”
Phim tài liệu
Đạo diễn: Jason Loftus
Thời gian: 1 giờ 25 phút
Xếp hạng của MPAA: Không được xếp hạng
Ngày phát hành: 14/10/2022
Đánh giá: 5 trên 5
Chú thích:
Bình An biên dịch
Quý vị tham khảo bài gốc tại The Epoch Times