Tự do tôn giáo ở Trung Quốc là một câu chuyện hoang đường của Trung Cộng
Sự kiểm soát chặt chẽ của Đảng Cộng sản Trung Quốc (Trung Cộng) đối với các biểu hiện tôn giáo kể từ năm 1949 đang thực sự gia tăng trong những năm gần đây.
Trung Cộng quản lý chặt chẽ các biểu hiện tôn giáo nhằm tuyên truyền các chính sách xã hội chủ nghĩa ủng hộ các mục tiêu của nhà cầm quyền.
Các phương tiện truyền thông nhà nước của Trung Cộng chưa bao giờ ngừng việc tuyên truyền cổ động, nhưng đôi khi những lời xảo ngôn lại trở nên lố bịch quá mức. Điều này đặc biệt đúng khi nó liên quan đến cuộc thảo luận về tôn giáo – hay đúng hơn là sự đàn áp tôn giáo. Ví dụ, đây là dòng nhan đề từ ấn bản Anh ngữ của tờ China Daily do Trung Cộng điều hành: “Tự do tôn giáo, đoàn kết dân tộc được nhấn mạnh”. Hãy chú ý câu đầu tiên trong bài báo rác rưởi đó (để nhấn mạnh thêm): “Tập Cận Bình, Tổng bí thư Ban Chấp hành Trung ương Đảng Cộng sản Trung Quốc, đã nhấn mạnh tầm quan trọng của việc thực hiện đầy đủ các lý thuyết và chính sách của Đảng liên quan đến các nhóm sắc tộc, để tiếp tục thúc đẩy bình đẳng, đoàn kết, tương trợ và hòa hợp giữa tất cả các nhóm này”. Thực tế là những mục tiêu vẻ vang đó được Trung Cộng xác định một cách tùy tiện, không phải thông qua biểu hiện tôn giáo tự do của một người dân tự do.
Chúng ta hãy xem xét thực tế về “tự do tôn giáo” ở Trung Quốc bởi vì bài báo đó của China Daily đã che giấu cuộc đàn áp tôn giáo của Trung Cộng kéo dài hàng thập niên ở nước này.
Giống như những người theo chủ nghĩa Marx ở khắp mọi nơi trong suốt lịch sử, kể từ khi thành lập vào năm 1921, Trung Cộng đã tiến hành kiểm soát tư tưởng bằng cách đàn áp tàn nhẫn những người có tín ngưỡng. Ngoại trừ năm tôn giáo được nhà nước công nhận, Trung Cộng thông qua Ban Tôn giáo (RAB) đã cấm thực hành các tôn giáo khác khi Đảng này giành chính quyền vào năm 1949. Các biện pháp của Ban Tôn giáo trong những năm qua bao gồm việc kiểm soát tư tưởng, đàn áp và đè bẹp bất kỳ tư tưởng tôn giáo nào mà không phù hợp với các chính sách của Trung Cộng.
Tất cả các tổ chức và thực hành tôn giáo đã bị siết chặt hơn nữa trong cuộc Cách mạng Văn hóa điên rồ của Mao Trạch Đông (1966-1976). Hàng triệu tín đồ tôn giáo của Trung Quốc đã bị đàn áp, bị tra tấn và sát hại trong thời kỳ này.
Kể từ năm 1949, có năm tôn giáo được những người Cộng sản Trung Quốc (ChiComs) chính thức công nhận, bao gồm: Phật giáo, Đạo giáo, Tin lành, Công giáo, và Hồi giáo. Sự công nhận chính thức đồng nghĩa với việc nhà cầm quyền cho phép các nhà thờ chính yếu hoạt động hợp pháp dưới sự giám sát của các sở công an thành phố địa phương và Ban Công tác Mặt trận Thống nhất.
Cuộc đàn áp tôn giáo ở Trung Quốc đã gia tăng sau khi lãnh đạo Trung Cộng Tập Cận Bình lên nắm quyền vào năm 2012. Một báo cáo năm 2016 của tổ chức từ thiện Cơ đốc giáo China Aid đã gọi cuộc đàn áp tôn giáo của Trung Cộng là “cuộc đàn áp tồi tệ nhất kể từ Cách mạng Văn hóa”.
Cuộc đàn áp tôn giáo của ông Tập ở Trung Quốc diễn ra toàn diện và rộng khắp. Theo một báo cáo vào năm 2020 của Freedom House:
- Tất cả các nhà lãnh đạo tôn giáo đều bị soi xét chặt chẽ về độ tin cậy chính trị, ví dụ như việc tuân thủ các chính sách của Trung Cộng.
- Đặt ra giới hạn về số lượng linh mục, mục sư, và các nhà lãnh đạo tôn giáo khác.
- Ít nhất 100 triệu người theo đạo Tin lành, Phật tử Tây Tạng, người Hồi giáo Duy Ngô Nhĩ, và các học viên Pháp Luân Công phải đối mặt với sự đàn áp dưới một số hình thức.
- Bị nhắm mục tiêu đặc biệt là những người Hồi giáo ở Tân Cương, nơi mà họ bị ngăn cấm mặc trang phục tôn giáo truyền thống, tham dự nhà thờ Hồi giáo, và thậm chí là chọn tên cho trẻ sơ sinh.
- Các trại cải tạo do nhà nước điều hành ở Tân Cương, sử dụng một hệ thống tính điểm để đo lường hiệu quả của các nỗ lực “cải tạo” hệ tư tưởng và xác định xem những người bị giam giữ có đủ điều kiện để được thả tự do hay không.
Vào đầu năm 2020, áp lực đối với các tôn giáo ở Trung Quốc đã tăng lên đáng kể qua việc thực thi các quy định mới dành cho các nhóm tôn giáo. Có 6 chương và 41 điều khoản quy định chi tiết các biện pháp hành chính mới để chỉ đạo “cách tổ chức, các chức năng, giám sát và quản lý các nhóm tôn giáo.” Điều 3 quy định rằng giới tu sĩ tôn giáo phải “yêu Tổ quốc, ủng hộ sự lãnh đạo của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), và ủng hộ chế độ xã hội chủ nghĩa.” Một trong những mục tiêu của các biện pháp mới này là phải diễn giải lại lời răn dạy của Cơ đốc giáo theo học thuyết xã hội chủ nghĩa mà Trung Cộng đã diễn giải. Tất cả các tôn giáo đều bị ép buộc phải nêu bật văn hóa Trung Quốc và ủng hộ sự lãnh đạo của Trung Cộng trong các hoạt động tôn giáo của mình.
Tờ Chinascope đưa tin, áp lực đối với cái gọi là “các tôn giáo bất hợp pháp” đã đang gia tăng vào năm 2021. Theo tờ báo này, các tôn giáo bất hợp pháp là ám chỉ đến “các nhà thờ Cơ đốc giáo tại gia, các nhà thờ Công giáo ngầm, hoặc một số tổ chức Phật giáo, Đạo giáo, Hồi giáo hoặc các tổ chức tôn giáo khác không tham gia vào các hoạt động tôn giáo chính quy.” Chỉ có năm tôn giáo bị nhà nước kiểm soát chặt chẽ và bị biến chất mới được phép thực hành các hoạt động tôn giáo biến thái của họ ở Trung Quốc. Đơn giản là người dân không được phép tự do bày tỏ đức tin tôn giáo của mình trong nước.
Mục đích của đàn áp tôn giáo là để kiểm soát những suy nghĩ và niềm tin rất riêng tư của người dân Trung Quốc: Đó là kiểm soát tất cả các hoạt động và biểu hiện tôn giáo để bảo đảm toàn dân đều tuân theo tư tưởng được nhà nước chấp thuận. Đây cũng là một hình thức chiến tranh tâm lý đối với các công dân Trung Quốc – một áp lực liên tục để buộc phải tuân thủ các chính sách của Trung Cộng trong tư tưởng, lời nói và hành động. Việc trao đổi tự do các quan điểm tôn giáo, đặc biệt là những quan điểm về một đấng quyền lực tinh thần cao hơn chính quyền, là đối lập với chế độ Trung Cộng và không thể được dung thứ, vì những quan niệm đó làm suy yếu quyền kiểm soát và quyền lực của Trung Cộng.
“Các hoạt động tôn giáo chính thức” là một cách nói điển hình của chủ nghĩa Marx, dùng để chỉ các nhà thờ có tổ chức, có thể dễ dàng bị giám sát và kiểm soát bởi chính quyền và những cơ quan cung cấp thông tin của họ, đặc biệt là Ban Công tác Mặt trận Thống nhất của Bắc Kinh. Theo báo cáo của Chinascope, dựa trên kinh nghiệm trực tiếp của cá nhân, mục sư Lưu Di (Liu Yi), người đã chạy trốn khỏi cuộc đàn áp của Trung Cộng để thành lập Hiệp hội Chính nghĩa Cơ đốc Trung Hoa ở California, đã đưa ra tuyên bố sau: “[Trung Cộng] đã biến bục giảng kinh của nhà thờ thành nơi để phát ra những lời tuyên truyền cho các chính sách của Đảng Cộng sản Trung Quốc. Chẳng hạn như, ‘những bài giảng đạo’ của một nhà thờ ở tỉnh Chiết Giang đang được lưu hành trên mạng, là rất đáng chú ý. Họ không thuyết giảng Kinh thánh, mà đúng hơn là, rao giảng những lời tuyên truyền của Đảng Cộng sản”.
Chẳng còn gì đáng để nói đến “các hoạt động tôn giáo chính quy” được những người cộng sản chấp thuận này nữa! Các nhà thờ chính quy ở Trung Quốc bị vô hiệu hóa giống như Nhà thờ Chính thống của Nga trong thời Xô Viết (và kể từ đó).
Trung Cộng cũng đàn áp dã man các học viên Pháp Luân Công, những người bị coi là mối đe dọa trực tiếp đối với tính hợp pháp của Trung Cộng, vì đây là một phong trào tín ngưỡng bản địa, nằm ngoài sự kiểm soát của chính quyền, so với năm tôn giáo nước ngoài “chính thức” bị quản lý chặt chẽ. Ba nguyên lý của Pháp Luân Công là Chân, Thiện, Nhẫn, vốn hoàn toàn toàn trái ngược với ChiComs. Trung Cộng thường tận dụng tư tưởng bài ngoại trong văn hóa truyền thống của Trung Quốc, để kiểm soát dân chúng và kích động sự thù địch đối với các môn thực hành tôn giáo ngoại quốc.
Trong các xã hội cộng sản ‘đã phát triển’, nơi đảng cộng sản đã duy trì quyền kiểm soát trong nhiều thập niên, cuộc đàn áp tôn giáo thường ‘lúc mạnh lúc suy’ tùy theo mức độ an toàn nhiều hay ít mà những người cộng sản cảm nhận được dưới sự kiểm soát chính trị của mình. Bất chấp bài báo tuyên truyền ‘đầy phấn khích’ đó của China Daily, cuộc đàn áp tôn giáo ở Trung Quốc — đặc biệt là đối với người dân tộc Duy Ngô Nhĩ, người Tây Tạng, và Pháp Luân Công – vẫn đang gia tăng. Đây chỉ có thể là một dấu hiệu cho thấy ông Tập và Ủy ban Trung ương cảm thấy bị đe dọa bởi các sự kiện trên thế giới, và tìm cách bảo đảm “sự thanh bình ở trong nước” để tập trung tốt hơn vào các vấn đề ngoại giao. Toàn thể người dân đều ngoan ngoãn vâng lời đóng vai trò rất quan trọng trong việc Trung Cộng theo đuổi các lợi ích của mình bên ngoài đại lục, đặc biệt trong đó có Hồng Kông, Đài Loan, và Afghanistan.
Kết luận
Tự do tôn giáo ở Trung Quốc – giống như hầu hết tất cả các câu chuyện được tuyên truyền bởi các phương tiện truyền thông nhà nước Trung Quốc – là một chuyện hoang đường. Trên thực tế, điều ngược lại mới là đúng. Trung Cộng tăng cường đàn áp tôn giáo bất cứ khi nào mà họ cho rằng quyền kiểm soát của mình đang bị đe dọa. Khi thế giới cuối cùng phát hiện ra nguồn gốc thực sự của virus Trung Cộng (thường được gọi là virus corona mới), cũng như các biện pháp cực đoan mà nhà cầm quyền Trung Cộng thực hiện nhằm phá hủy và che giấu dữ liệu y tế trước các quốc gia khác, thì áp lực đòi hỏi [Trung Cộng] phải chịu trách nhiệm và bồi thường sẽ tiếp tục tăng lên.
Bất chấp những nỗ lực điên cuồng của các phương tiện truyền thông nhà nước do Trung Cộng kiểm soát để đổ vấy trách nhiệm cho người khác, sự gia tăng đàn áp tôn giáo ở Trung Quốc cộng sản rất có thể là điềm báo cho thời kỳ nghiệt ngã phía trước — cho chính người dân Trung Quốc và rất có thể cũng là cho phần còn lại của thế giới, khi nhà cầm quyền Trung Cộng phải đối mặt với áp lực ngày càng lớn.
Quan điểm trong bài viết này là của tác giả và không nhất thiết phản ánh quan điểm của The Epoch Times.
Ông Stu Cvrk đã nghỉ hưu với cương vị là thuyền trưởng sau 30 năm phục vụ trong Hải quân Hoa Kỳ với nhiều vị trí chính quy và dự bị khác nhau, có kinh nghiệm hoạt động đáng kể ở Trung Đông và Tây Thái Bình Dương. Thông qua kiến thức và kinh nghiệm của một nhà phân tích hệ thống và nhà hải dương học, ông Cvrk tốt nghiệp Học viện Hải quân Hoa Kỳ, nơi ông nhận được một nền giáo dục tự do chính thống, đóng vai trò là nền tảng quan trọng cho bài bình luận chính trị của mình.
Yến Nhi biên dịch
Quý vị tham khảo bản gốc từ The Epoch Times
Xem thêm: