Trải nghiệm cận tử: Nhìn thấy tương lai trên Thiên Đường, Sáng Thế Chủ đã tới thế gian?
Vào đêm ngày 17/9/1975, ở thành phố Aiken, Nam Carolina, Hoa Kỳ đã xảy ra một trận sấm sét.
Ông Dannion Brinkley lúc đó 25 tuổi, vừa trở về sau chuyến đi đến Nam Mỹ. Ông làm việc trong bộ phận an ninh của chính phủ và tự mình điều hành một doanh nghiệp nhỏ. Lúc trời đổ mưa cũng là lúc ông Dannion đang nói chuyện điện thoại với một đối tác.
Đột nhiên, có một tiếng nổ lớn, ông Dannion bị sét đánh trúng. Ông bị lực điện giật tung lên không trung, cảm giác toàn thân từ trong ra ngoài đang bị thiêu đốt, huyết mạch như muốn bốc cháy. Tiếp sau đó, ông lại bị ném uỳnh một cái trên giường.
Nhưng rất nhanh, cảm giác yên bình và tĩnh lặng đã giải cứu Dannion thoát khỏi sự đau đớn. Ông phát hiện ra rằng linh hồn của mình đã rời khỏi cơ thể, lơ lửng ở độ cao 15 feet (khoảng 4.5m), giống như đang xem tivi vậy. Ông nhìn thấy gia đình, bạn bè đang hoảng hốt sơ cứu cho ông, rồi thấy xe cấp cứu lao vào và nhanh chóng đưa thân thể của ông đến bệnh viện.
Cảnh này không phải là tiểu thuyết viễn tưởng, mà là một trải nghiệm cận tử mà ông Dannion đã tự mình trải qua. Sau trải nghiệm kỳ lạ này, ông Dannion đã có được một khả năng tiên tri đáng kinh ngạc, trong số 117 lời tiên tri mà ông đưa ra, đã có 95 cái ứng nghiệm.
Vào năm 1994, ông Dannion đã viết trải nghiệm kỳ lạ của mình trong cuốn sách “Saved by the Light” (Tạm dịch: “Được cứu bởi ánh sáng”). Cuốn sách đã thu hút lượng lớn độc giả từ khắp nơi trên thế giới và nhanh chóng trở thành cuốn sách bán chạy nhất của The New York Times.
Vậy sau khi linh hồn Dannion rời khỏi thể xác, ông đã đi đâu và trải qua những gì?
Sinh mệnh hiển hiện ra năng lượng cự đại
Mới đầu, Dannion đã đi theo xe cấp cứu và thấy các nhân viên y tế đang nỗ lực để cứu sống ông. Họ tiêm một thứ gì đó vào người ông, hy vọng rằng sẽ có chút tác dụng. Nhưng sau vài giây co giật đau đớn, thân thể ông đã ngừng cử động. Nhân viên y tế đặt ống nghe lên ngực ông rồi khẽ thở dài nói: “Anh ấy đi rồi… anh ấy đi rồi”. Tuy nhiên, xe cấp cứu vẫn không giảm tốc độ, nhân viên y tế ở phía trước vẫn liên lạc qua bộ đàm với bác sĩ bệnh viện, muốn biết bác sĩ có hướng dẫn nào khác không.
“Tôi đã chết!”, linh hồn Dannion nghĩ, “nhưng nói thật, tôi hoàn toàn không muốn quay lại bên trong thân thể”.
Ông nhìn về phía trước xe cứu thương và thấy một đường hầm đang hình thành. “Nó trông giống như một nơi thú vị”, ông nghĩ. Vì vậy, ông đã đi vào. Nhưng ông không hề di chuyển, mà là đường hầm tiến về phía ông.
Sau đó, Dannion không còn nghe thấy tiếng khóc của gia đình mình, không còn nhìn thấy sự tuyệt vọng của những nhân viên cấp cứu. Ông chỉ cảm thấy mình bị đường hầm bao quanh, nghe thấy âm thanh du dương của 7 chiếc chuông gió xung quanh và nhìn thấy phía xa có một tia sáng rực rỡ.
Ông bắt đầu tiếp cận vầng sáng với tốc độ nhanh nhất, vầng sáng trước mặt cũng càng lúc càng sáng. Đột nhiên, ánh sáng đã xua tan bóng tối, và ông thấy mình đang đứng trong một thiên đường lộng lẫy.
Ông Dannion nói: “Đó là ánh sáng rực rỡ nhất mà tôi từng thấy, nhưng nó không làm tôi đau mắt chút nào. Thay vì cảm giác chói mắt khi bước từ phòng tối ra ngoài nắng, ánh sáng rực rỡ này khiến mắt tôi cảm thấy vô cùng dễ chịu”.
Ông nhìn sang bên phải, ồ, ông nhìn thấy một sinh mệnh với năng lượng khổng lồ, giống như do vô số viên kim cương tổ thành, và đang phóng ra ánh sáng chói lọi. Sinh mệnh vĩ đại này toát lên sự thiện lương và bao dung tựa như có thể dung nạp mọi thứ, một lực lượng mạnh mẽ mà trước đây Dannion chưa từng cảm nhận được. Ông cảm thấy không ai trân trọng bản thân ông hơn sinh mệnh đó, cũng không ai có thể dành nhiều tình thương và sự quan tâm như thế dành cho ông.
Đồng thời, Dannion phát hiện rằng cơ thể của mình đã trở nên nhẹ nhàng hơn, không còn bất kỳ gánh nặng nào. Ông cúi xuống nhìn bàn tay của mình, ôi, bàn tay trong trong mờ mờ, hơi sáng, trên cánh tay có vài đốm sáng nhỏ nhảy lên. Ông lại nhìn vào lồng ngực của mình, cũng trong mờ, giống như tấm lụa bay trong gió.
Nhìn lại cuộc đời, trải nghiệm một chuỗi phản ứng cảm xúc
Rất nhanh, Dannion được sinh mệnh vĩ đại này bao bọc lại, và ông bắt đầu nhìn lại cuộc đời ngắn ngủi của mình dưới góc nhìn của một người ngoài cuộc, ngay cả những chi tiết nhỏ nhất cũng không bị bỏ sót. Tuy nhiên, quá trình này không mấy dễ chịu, vì những gì ông đối mặt là một sự thật đáng xấu hổ: ông đã từng làm không ít chuyện đáng khinh.
Ví dụ, ông là một kẻ bắt nạt từ khi còn nhỏ, thích đánh nhau và làm nhục học sinh khác, ăn cắp xe đạp của họ, đánh nhau ít nhất 6,000 lần từ lớp 5 đến lớp 12… Ở tuổi 17, Dannion đã trở thành một “cao thủ đánh đấm” nổi tiếng ở trường trung học. Để duy trì “danh tiếng” này, ông hầu như ngày nào cũng đánh nhau, nếu không thể tìm thấy đối tượng đánh nhau trong trường của mình, ông còn đến trường khác để thách đấu.
Nhìn lại đoạn thời gian này, Dannion ngạc nhiên khi thấy rằng ông có thể cảm nhận được nỗi đau, sự hoảng sợ và bất lực của nạn nhân khi sự cố xảy ra, cũng như cảm xúc của những người tiếp theo mà họ bị ảnh hưởng. Ông ở trong một chuỗi phản ứng của cảm xúc, nhận ra chúng ảnh hưởng sâu sắc đến đối phương như thế nào.
May mắn thay, không phải mọi thứ đều là xấu.
Ví như có một lần, ông thấy một người nông dân đánh một con dê bằng cành cây, con dê chạy xung quanh vì đau, kết quả đầu bị kẹt vào hàng rào, người nông dân vẫn tiếp tục đánh. Dannion đã không thể chịu được, nhảy xuống xe và lôi người nông dân đi. Khi cảnh này được chiếu lại, ông cảm nhận được sự xấu hổ của người nông dân, và con dê thực sự đã nói lời “cảm ơn” với ông theo cách của một con vật.
Dannion cũng học được rằng đôi khi điều thực sự quan trọng không phải là bạn đã làm bao nhiêu mà là lý do bạn làm điều đó. Ví dụ, tìm một ai đó để đánh nhau mà không có lý do sẽ đau đớn hơn nhiều so với đánh lại khi ai đó khiêu khích; Làm tổn thương người khác để mua vui thì nỗi đau thực sự sâu sắc, nhưng làm tổn thương người khác vì những gì bạn tin tưởng thì ít đau đớn hơn nhiều. Cảm giác này đặc biệt rõ nét khi ông nhìn lại những năm tháng làm công tác quân sự và tình báo.
Ông Dannion đã chiến đấu trong Chiến tranh Việt Nam, và trong một lần chấp hành nhiệm vụ, ông đã bắn vào đầu một thượng tá lục quân Việt Bắc. Lần này, thay vì cảm giác đau đớn về thể xác, ông cảm thấy sự bối rối của người thượng tá khi đầu bị nổ tung, và nỗi buồn vì không còn được đoàn tụ với gia đình. Sau đó là một chuỗi phản ứng dây chuyền, là sự đau buồn của gia đình người thượng tá.
Sau nhiệm vụ quân sự, Dannion trở về Hoa Kỳ và tiếp tục làm việc cho chính phủ, tham gia vào một số hoạt động bí mật. Nhiệm vụ cuối cùng của ông trước khi bị sét đánh là vận chuyển súng đến một quốc gia ở Nam Mỹ và sau đó trở lại Hoa Kỳ. Những khẩu súng đó về sau đã được sử dụng để bắn một số binh lính và thường dân vô tội. Và lúc này ông đang được chứng kiến hậu quả do chính mình tạo ra.
Lúc này, cảnh chiếu lại đã kết thúc. Dannion cảm thấy nỗi buồn và sự xấu hổ sâu sắc. Ông nghĩ: “Ngoài sự lên án, mình đáng bị gì nữa đây?”
Ông nhìn hướng về sinh mệnh vĩ đại phát ra ánh sáng chói lọi kia, lại cảm nhận thấy lòng bao dung và nhân ái khó tả. Dannion hiểu ra, để ông thấy những gì ông làm không phải là để trừng phạt, mà là để ông biết cách sửa chữa lỗi lầm và cải chính bản thân bằng sức mạnh của lòng nhân ái.
Ông được cho biết: Nhân loại nên mang lại cho địa cầu những điều tốt đẹp, mà những điều tốt đẹp đó, có thể bắt đầu từ những thiện ý nhỏ nhất.
Sinh mệnh vĩ đại đó còn nói một câu như thế này, “Con người các bạn là những anh hùng thực sự, những ai dám đến Trái Đất đều là những chiến binh, bởi vì các bạn đang làm những điều với lòng dũng cảm mà những sinh mệnh khác không có được. Các bạn và Sáng Thế Chủ đã đến Trái Đất để cùng nhau sáng tạo tương lai”.
Tiến vào Thánh thành thủy tinh, nhìn thấy những sự kiện lớn trong tương lai
Sau đó, sinh mệnh vĩ đại đã đưa Dannion đến một thành phố Thánh bằng pha lê. Đứng trước thánh địa hùng vĩ, Dannion cảm thấy mình thật bé nhỏ. Ông nghĩ: Đây chắc chắn là do các thiên thần làm ra rồi, để thể hiện sự uy nghiêm của Thượng Đế.
Sau khi vào thành Thánh, sinh mệnh vĩ đại đã biến mất. Dannion nhìn thấy thêm 13 linh hồn ánh sáng, mỗi linh hồn đều phát ra một lực lượng đặc biệt. Ví dụ, một trong những linh hồn ánh sáng là “trí tuệ”, linh hồn kia là “sức mạnh”, còn có những linh hồn khác như “khoan dung”, “trung thành”, v.v.
Mười ba linh hồn ánh sáng đứng thành một hàng và lần lượt tiếp cận Dannion. Khi đến gần, trên ngực của họ sẽ xuất hiện một chiếc hộp có kích thước bằng cuộn băng video, họ mở nó ra trước mắt Dannion để cho ông thấy một số sự kiện lớn mà trong tương lai sẽ phát sinh.
Một số người có thể sẽ cho rằng, những trải nghiệm này là do chính Dannion nói ra, ông ấy phải chăng bị sét đánh rồi sinh ra ảo giác, hoặc là bị kích thích tinh thần nên nói lời vô nghĩa? Ban đầu, có không ít người thực sự đã nghĩ như vậy. Tiến sĩ Raymond Moody, một triết gia và bác sĩ tâm thần người Mỹ chuyên nghiên cứu về “trải nghiệm cận tử”, cũng từng có nghi ngờ kiểu này.
Tiến sĩ Moody cho biết ông đã thực hiện một cuộc phỏng vấn với Dannion sau khi đọc được câu chuyện này trên báo. Về phần ông Dannion, ngoài việc cho biết linh hồn của mình đã đi đâu, ông còn tiết lộ cho Tiến sĩ Moody những lời tiên tri mà các linh hồn ánh sáng đã cho ông xem.
Ví dụ, ông Dannion nói rằng Liên Xô sẽ hoàn toàn sụp đổ vào năm 1989; Vào năm 1990, một cuộc chiến tranh quy mô lớn sẽ nổ ra trên các sa mạc ở Trung Đông vì một nước lớn xâm lược một nước nhỏ, quân đội của hai nước này sẽ phát sinh xung đột, và một trong hai đạo quân sẽ bị tiêu diệt. Điều ông nói chính là Chiến tranh vùng Vịnh Ba Tư.
Tiến sĩ Moody nhớ lại, vào những năm 70 đó, ông đã cho rằng những dự đoán này căn bản là nói xằng nói bậy. Ông chỉ gật gật hời hợt và viết lại những gì Dannion nói. Trong suốt vài năm, ông luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn trong não của người này do sự cố tai nạn.
Nhưng bắt đầu từ năm 1978, những điều Dannion nói với ông đã lần lượt xảy ra! Lần này, đến lượt Tiến sĩ Moody như bị sét đánh. “Điều này sao có thể? Thật khiến người ta kinh hãi. Làm thế nào mà trải nghiệm cận tử lại cho một người khả năng nhìn thấy tương lai?”, Tiến sĩ Moody hoàn toàn tìm không ra câu trả lời.
Về những lời tiên tri, ông Dannion còn nói đến một số chuyện khác, bao gồm sự suy tàn của tinh thần Mỹ; tổng thống Hoa Kỳ là một cao bồi miền Tây (tức là Tổng thống Reagan); sự cố Chernobyl, v.v.
Dannion còn nhìn thấy rất nhiều thiên tai, đất đai phì nhiêu do hạn hán mà biến thành sa mạc, những nơi từng trồng lúa mì và ngũ cốc bị nứt nẻ và biến thành đất cháy xém. Có một số nơi, trời mưa dữ dội khiến lớp đất bề mặt bị cuốn trôi, nước sông biến thành bùn đen đặc quánh. Người ta cầm chén, bát, thậm chí tay không đi ăn xin dọc đường, có người không còn sức lực để van xin, nằm co quắp trên mặt đất chỉ mong chờ chết.
Ông Dannion đã nhìn thấy tổng cộng 117 lời tiên tri, và vào thời điểm cuốn sách được xuất bản vào năm 1994, đã có 95 lời tiên tri đã được ứng nghiệm. Ông nói trong cuốn sách rằng, “Chính vào ngày này, ngày 17 tháng 9 năm 1975, tương lai đã được triển hiện với tôi từng cái từng cái một thông qua hình ảnh trong một chiếc hộp”.
Đồng thời, các linh hồn ánh sáng còn sử dụng thần giao cách cảm để nói với ông rằng: Tương lai không phải là không thể thay đổi. Ông Dannion thực sự cảm nhận được thiện ý tỏa ra từ các linh hồn ánh sáng.
Sau khi nhìn thấy hơn một trăm cảnh, linh hồn ánh sáng nói với Dannion rằng: Bạn nên quay lại Trái Đất rồi. “Nhưng tôi không muốn quay lại chút nào, tôi yêu nơi này vô cùng. Ở đây tôi có thể tự do dạo chơi mà không bị ràng buộc”, ông Dannion nói. Tuy nhiên, ông không có lựa chọn nào khác.
Linh hồn trở lại cơ thể, dùng thiện sửa đổi bản thân
Sau đó, linh hồn của Dannion trở lại Trái Đất, nhìn thấy thi thể của mình nằm trên bàn mổ và được phủ một tấm khăn trắng. Có hai hộ lý đang đi về phía bàn mổ để kéo thi thể về nhà xác.
Trong tích tắc, linh hồn của Dannion đã nhập vào thể xác, và cơn đau lại trở lại. Ông muốn nói với mọi người rằng ông chưa chết, nhưng lại không thể cử động. Ông liền hít một hơi thật sâu và khịt mũi vào khăn trải giường. Cuối cùng cũng có người phát hiện ra rằng ông đã sống lại một cách kỳ diệu! Sau đó, Dannion mới biết rằng tim mình đã ngừng đập trong 28 phút.
Dannion đã phải mất gần 2 năm để có thể tự đi lại và ăn uống bình thường. Sau khi hồi phục, ông đã làm theo lời dạy của sinh mệnh vĩ đại, tự sửa đổi bản thân bằng sức mạnh của cái thiện, và nỗ lực hết mình để giúp đỡ người khác.
Ông Dannion đã trở thành một Tình nguyện viên Hospice, đồng hành và chăm sóc những người già cô đơn sắp qua đời trong bệnh viện và viện dưỡng lão. Ông đã phục vụ trong hơn 30 năm, trong đó bao gồm hơn 30,000 giờ chăm sóc 375 cựu chiến binh cô đơn cho đến phút cuối cùng của cuộc đời họ.
Lý Mai biên tập
Xuân Hoàng biên dịch
Quý vị tham khảo bản gốc từ Epoch Times Hoa ngữ