Sự thật là hồi đáp đầy yêu thương nhất đối với những người chuyển giới
Khi còn học mẫu giáo, Erin Brewer là một bé gái, nhưng khi bắt đầu vào lớp một, cô đã coi mình là một đứa con trai.
“Tôi vẫn khăng khăng, kiên trì và kiên định rằng tôi là một cậu bé, khi tôi bắt đầu vào lớp một,” cô Brewer chia sẻ trong cuộc thảo luận có tiêu đề “Những người Đáng thương bị Ảnh hưởng bởi Tư tưởng Chuyển giới Từ Đầu Đến Cuối” (“Loving People Affected by Transgender Ideology From Beginning to End”) tại Hội nghị Thượng đỉnh Đứng lên Bỏ phiếu Cầu nguyện (Pray Vote Stand Summit), được tổ chức trong tuần này tại Nhà thờ First Baptist của Atlanta ở Georgia.
Hội nghị thượng đỉnh này đang được FRC Action, chi nhánh lập pháp của Hội đồng Nghiên cứu Gia đình (Family Research Council), tổ chức.
“Rất may, tôi đã sống vào thời điểm mà các giáo viên của tôi rất quan tâm đến những thay đổi xảy ra giữa lớp mẫu giáo và lớp một. Ở trường mẫu giáo, tôi là một đứa trẻ khá vui vẻ. Tôi vào lớp một, và tôi hung hăng. Tôi đã hành động như một cậu bé. Tôi đã khăng khăng muốn được gọi bằng cái tên Timothy. Tôi muốn vào phòng tắm của các bé trai.”
Giáo viên của cô đã sắp xếp cho Brewer gặp bác sĩ tâm lý học đường.
“Nếu ngày nay tôi là một đứa trẻ, các giáo viên của tôi có thể khẳng định điều đó và nói, ‘Đúng vậy, trên thực tế, em là một cậu bé.’ Và họ sẽ khuyến khích suy nghĩ đó,” cô Brewer nói. “Tôi vô cùng biết ơn giáo viên lớp một của mình vì đã giới thiệu tôi đến gặp bác sĩ tâm lý học đường. Bác sĩ này, thay vì khẳng định rằng tôi vốn không hoàn thiện, hay tôi sinh ra không đúng với giới tính của mình, đã giúp tôi hiểu rằng tôi có những nguyên nhân sâu xa khiến tôi cảm thấy thế này.”
Cô không phải được sinh ra không đúng với giới tính của mình. Cô Brewer từng là nạn nhân của một vụ tấn công tình dục mà cô cho biết rằng biến cố đó khiến cô quay lưng lại với chính mình.
Sự nhầm lẫn thay đổi cuộc đời
Cô Brewer, tác giả của cuốn sách “Nuôi dạy Con trong một Thế giới Chuyển giới” (“Parenting in a Transgender World”,) đã say mê chia sẻ kinh nghiệm của mình, vì biết rằng ngày nay, trẻ em bị nhầm lẫn giới tính có nhiều khả năng được khẳng định hơn.
“Nếu ngày nay tôi là một đứa trẻ, giáo viên của tôi có thể sẽ nói, ‘Em có thể vào phòng tắm nam, và nếu cha mẹ em không đồng ý, chúng tôi sẽ không nói cho họ biết đâu,” cô Brewer nói. “Bác sĩ tâm lý của trường tôi có thể sẽ nói, ‘Em là một cậu bé, và chúng tôi sẽ thúc đẩy cho em chuyển giới về mặt y tế. Chúng tôi sẽ cung cấp cho em các loại thuốc ức chế dậy thì sẽ làm chậm sự tăng trưởng và phát triển của em. Chúng tôi sẽ cho em sử dụng hormone giới tính chéo, kết hợp với thuốc ức chế dậy thì sẽ khiến em bị triệt sản vĩnh viễn. Và sau đó ở tuổi 12 hoặc 13, em có thể tiếp tục và cắt bỏ bộ ngực của mình.”
“Tôi rất biết ơn vì tôi đã có những giáo viên và bác sĩ trị liệu đã nói sự thật với tôi và giúp tôi hiểu rằng tôi có thể chấp nhận mình là một bé gái.”
Cô Brewer cho biết nếu không có sự thật này thì cô sẽ không thể trưởng thành và có những đứa con tuyệt vời của mình.
“Đây không chỉ là một việc vô thưởng vô phạt khi mọi người dùng những đại từ nhân xưng khác nhau và thay đổi tên của mình. Đây là thứ gây tổn hại cho mọi thành viên trong xã hội của chúng ta,” cô Brewer nói. “Những đứa trẻ này đang bị triệt sản vĩnh viễn. Chúng được bảo rằng chúng vốn đã không hoàn thiện, và chúng không nhận được sự trợ giúp đỡ mà chúng cần. Chúng ta cần phải chiến đấu lại, và đứng lên, không chỉ cho họ, mà cho cả những đứa trẻ trong lớp học, những người được bảo rằng bằng cách nào đó một đứa trẻ có thể từ một cậu bé chuyển thành một cô bé và rằng chúng phải chấp nhận để cho con trai ở trong phòng thay đồ của con gái.”
Sự thật khiến cho cô được tự do
Cô Kathy Grace Duncan, một người tham gia hội nghị, là giám đốc vận động về giới tính thuộc tổ chức Changed Movement, chuyên làm việc với những người chọn rời bỏ cộng đồng LGBTQ và tìm đến một thế giới quan của Cơ Đốc Giáo.
Sinh ra vốn là nữ, ngay từ khi còn nhỏ, cô Duncan đã định đoạt rằng bản thân mình bí mật là một bé trai.
“Ba tôi bạo hành mẹ tôi bằng lời nói và cảm xúc, và ngay từ khi còn rất nhỏ, tôi đã không có kỹ năng để nhìn vào điều đó để nói rằng, ‘Ba tôi là một kẻ tệ bạc, mẹ tôi là một nạn nhân.’ Thay vào đó, tôi gạt bỏ những điều dối trá rằng phụ nữ thì yếu đuối, phụ nữ bị ghét bỏ, và phụ nữ dễ bị tổn thương.”
Cô Duncan cho biết điều này đã củng cố cho cô niềm tin rằng cô cần phải trở thành một người đàn ông, và ở tuổi 19, cô đã sống công khai như một nam thanh niên và uống thuốc hormone để làm cho cơ thể của mình nam tính hơn.
Khi sống như một người đàn ông, cô được mời đi lễ và trở thành một tín đồ Cơ Đốc Giáo tận tụy.
Cô đã bị chất vấn về giới tính của mình hai lần. Lần đầu tiên, cô trả lời, “Tôi là một người đàn ông vốn đã từng là một phụ nữ.” Nhưng một vài năm sau, cô trả lời, “Tôi là một phụ nữ sống như một người đàn ông,” vốn là sự thật mà cô đã nói.
“Và khi tôi [nói điều đó], Chúa Thánh Thần đã triển hiện trong tôi.” Vào thời điểm đó, cô Duncan biết rằng cô phải quay trở lại cuộc sống của một người phụ nữ.”
Nhưng việc chữa lành không diễn ra trong một sớm một chiều.
“Mất khoảng năm năm để tôi thực sự bước đi toàn diện và hiểu rằng trở thành một phụ nữ là tốt đẹp, và thoát khỏi những lời nói dối rằng tôi bị ghét bỏ, tôi yếu đuối, và dễ bị tổn thương,” cô Duncan nói.
“Đó không phải là vấn đề tính dục. Đó là một vấn đề về mối quan hệ.”
Khi cô bắt đầu có những mối quan hệ lành mạnh hơn và mạo hiểm mở lòng với mọi người, cô bắt đầu hàn gắn cảm xúc.
“Tôi học được rằng việc chuyển giới chỉ là một kết quả của một vấn đề sâu xa hơn,” cô Duncan nói. “Đã có những nhu cầu chính đáng, không được đáp ứng mà tôi đã cố gắng để được đáp ứng bằng cách trở thành một người đàn ông.”
Khi nhìn vào cộng đồng LGBTQ, cô Duncan nói, chúng ta cần hiểu rằng những hành vi đó là gốc rễ của một vết thương sâu hơn.
“Chúng ta cần nhìn xa hơn những gì họ đang làm và hãy hỏi, ‘Tại sao quý vị lại làm như vậy? Tại sao quý vị muốn trở thành một người đàn ông? Tại sao quý vị muốn sống như một người phụ nữ? Tại sao quý vị lại nghĩ rằng mình là người đồng tính nam?” Và hãy bắt đầu giải quyết những vấn đề đó, để tìm ra điều ẩn sâu hơn trong đó,” cô Duncan nói. “Điều này sẽ quay trở lại những vấn đề đó và giúp họ hiểu rằng có sự hàn gắn trong vấn đề này. Rằng quý vị có thể không đồng tình với những gì mà họ nghĩ là sự thật, mà là đem đến sự thật, đó là tình yêu của Chúa, và bước ra ngoài cùng với họ.”
Bà Jennifer Bauwens, Giám đốc Trung tâm Nghiên cứu Gia đình tại Hội đồng Nghiên cứu Gia đình, cho biết, đối với nhiều người bị nhầm lẫn giới tính, chấn thương là một phần quan trọng trong câu chuyện của họ.
“Rất nhiều điều về rối loạn giới tính thực sự là các triệu chứng của chấn thương, và nếu các vấn đề thực sự được chữa lành và giải quyết, thì một số vấn đề này sẽ biến mất,” bà Bauwens cho biết và nói thêm rằng chấn thương là một con đường dẫn đến chủ nghĩa chuyển giới, nhưng còn có những điều khác nữa.
Cô Duncan tin rằng Chúa chưa bao giờ xem cô là một người đàn ông, nhưng Ngài vẫn yêu cô như khi cô sống như một người đàn ông.
Khánh Ngọc biên dịch
Quý vị tham khảo bản gốc từ The Epoch Times