Phân biệt RINO với CHINO nhân ngày 04/07
Hầu như tất cả chúng ta đều biết RINO là gì — thành viên Đảng Cộng Hòa chỉ trên danh nghĩa (“Republican in Name Only”) — kiểu thành viên Đảng Cộng Hòa cùng bỏ phiếu với Đảng Dân Chủ về các vấn đề trọng yếu như nhập cư và tính liêm chính trong bầu cử hoặc ra vẻ đạo đức bằng cách tuần hành ủng hộ những kẻ cơ hội trục lợi rõ ràng núp bóng dưới dạng các tổ chức dân quyền như Black Lives Matter.
Nhưng vào thời điểm thể hiện lòng yêu nước này trong năm, tôi nhận ra rằng có điều gì đó hoặc ai đó thậm chí còn tồi tệ hơn thế, những người mà tôi đặt cho một từ viết tắt rất không hoàn hảo là CHINO.
Chữ CH là viết tắt của China (Trung Quốc) — tất nhiên, nghĩa là Đảng Cộng sản Trung Quốc, chứ không phải người dân Trung Quốc — và chữ I là viết tắt của Iran (tôi sẽ nói về nó vào một ngày không xa). Có lẽ chữ N là Bắc Hàn (North Korea), mặc dù đó có thể là khá xa vời ngay cả đối với một số CHINO. (Quý vị có thể gọi chữ O là viết tắt của các biên giới mở (open borders), nhưng nói thế thì thật là RINO).
Tôi muốn nói rằng CHINO là những người, ngay cả trong ngày 04/07, có xu hướng đứng về phía Trung Quốc, một cách công khai hoặc ngấm ngầm, và/hoặc cho rằng Trung Quốc sẽ thắng thế trong cuộc đấu tranh toàn cầu và ủng hộ các lợi ích của Trung Quốc, nguyên nhân hầu như luôn luôn là do sự tham lam nhưng đôi khi cũng do nguyên nhân từ hệ tư tưởng.
Hiện tại, không phải tất cả RINO đều là CHINO, cũng không phải tất cả CHINO đều là RINO — điều đó là không thể vì ngay từ ban đầu đại đa số thành viên Đảng Dân Chủ đều là CHINO.
Như tờ New York Post vừa rồi lại nhắc nhở chúng ta một lần nữa rằng, ông Hunter Biden là một ví dụ điển hình về một thành viên CHINO của Đảng Dân Chủ. Cha của ông ta thậm chí có thể được gọi là Tổng thống CHINO, bởi, theo trí nhớ của nhiều người, ngay trước khi tuyên bố ra tranh cử tổng thống và phải tự đảo ngược [chính kiến của] bản thân, thì ông Joe Biden đã vô tình nói với những người dân nước Mỹ của mình rằng “Trung Quốc không phải là kẻ thù của chúng ta,” phớt lờ mọi hành động tàn bạo về nhân quyền của chế độ cộng sản này, từ các trại lao động diệt chủng đến việc cấy ghép nội tạng bị thu hoạch cưỡng bức, chưa kể đến các hành động mang tính đế quốc của Trung Quốc trên toàn thế giới, nhằm mang lợi cho công việc kinh doanh của gia đình ông ta.
Nhưng còn các thành viên Đảng Cộng Hòa thì sao? Làm thế nào để chúng ta phân biệt được RINO với CHINO?
Tất nhiên, nhiều người có cả hai xu hướng này, chẳng hạn như Lãnh đạo Thiểu số Thượng viện Mitch McConnell (Cộng Hòa-Kentucky), nhưng thực sự có một số người không phải đều theo cả hai xu hướng này. Một ví dụ điển hình có thể nói đến là Thượng nghị sĩ Bill Cassidy của Louisiana, người nằm trong nhóm thiểu số rất nhỏ các thượng nghị sĩ Đảng Cộng Hòa bỏ phiếu để kết tội cựu Tổng thống Trump trong phiên tòa đàn hặc lần thứ hai. Không có gì ngạc nhiên khi Đảng Cộng Hòa ở tiểu bang của ông ấy không ưa thích và khiển trách ông. Ông ấy chắc chắn là một RINO, nhưng vẫn chưa phải là một CHINO, dù sao cũng không hoàn toàn là như vậy.
Làm thế nào mà tôi biết được điều này? Hồi tháng Năm, Thượng nghị sĩ Marsha Blackburn (Cộng Hòa-Tennessee) đã giới thiệu Đạo luật Yêu cầu Iran Trung Quốc Chịu trách nhiệm (Iran China Accountability Act, số hiệu S.4290), bản tóm tắt đạo luật này trên trang web Congress.gov có nội dung như sau:
“Dự luật này cấm sử dụng ngân quỹ để tham gia vào bất kỳ cuộc đàm phán nào với Iran liên quan đến thỏa thuận hạt nhân của Iran cho đến khi Tổng thống đưa ra các xác nhận cụ thể liên quan đến các hành động của Trung Quốc và Iran.”
“Cụ thể, Tổng thống phải chứng nhận rằng Trung Quốc đã ngừng giam giữ các cá nhân người Duy Ngô Nhĩ ở khu vực Tân Cương. Ngoài ra, Tổng thống phải xác nhận rằng, trong số các hành động khác, Iran đã chấm dứt tất cả các thỏa thuận liên quan đến việc nhận tiền viện trợ từ Trung Quốc và tất cả các mối liên hệ và việc chuyển tiền mặt cho các lực lượng ủy nhiệm của Iran, kể cả Hamas.”
“Hơn nữa, bất kỳ thỏa thuận hạt nhân nào của Iran mà Hoa Kỳ tham gia phải chứng nhận được việc hủy đi bất kỳ cũng như tất cả các năng lực hạt nhân và hỏa tiễn của Iran, vũ khí, cơ sở hạ tầng, vũ khí hóa học, và các hoạt động tấn công mạng. Thỏa thuận như vậy sẽ được coi là một hiệp ước cần có sự cố vấn và đồng tình của Thượng viện.”
Bà Blackburn đã đưa ra tuyên bố sau đây với The Epoch Times về đề xướng của mình:
“Thỏa thuận Iran-Biden Obama luôn là một thất bại. Chính phủ ông Biden không nên tái tham gia một thỏa thuận hợp pháp hóa chính quyền Iran — đặc biệt là trong khi họ tiếp tục viện trợ cho chủ nghĩa khủng bố, tán thành chính quyền nguy hiểm của Trung Cộng, và tạo điều kiện cho nạn diệt chủng. Đạo luật này sẽ ngăn chặn Tòa Bạch Ốc của ông Biden sử dụng tiền của người đóng thuế để hỗ trợ chế độ hủ bại này.”
Khá khen cho bà Blackburn, mặc dù đạo luật như vậy chủ yếu mang tính biểu tượng vào thời điểm này, như tôi chắc rằng vị thượng nghị sĩ này biết điều đó. Dự luật này sẽ không bao giờ được chính phủ đương nhiệm này ký thành luật.
Tuy nhiên, quý vị chắc sẽ nghĩ rằng hầu hết, nếu không muốn nói là tất cả, các thành viên Đảng Cộng Hòa sẽ đứng ra ký ủng hộ.
Thật đáng tiếc, họ đã không ký. Những người đã làm điều đó là các Thượng nghị sĩ Rick Scott (Cộng Hòa-Florida), Marco Rubio (Cộng Hòa-Florida), Thom Tillis (Cộng Hòa-North Carolina), Mike Braun (Cộng Hòa-Indiana), và Ted Cruz (Cộng Hòa-Texas), Dân biểu Bob Good (Cộng Hòa-Virginia) và — giờ đây quý vị sẽ ngạc nhiên đấy — ông Cassidy.
Nhiều người đã — và tôi đoán là vẫn — còn thiếu trong danh sách này. Điều đó có nghĩa họ là những CHINO, một cách bí mật hay theo cách khác? Thật khó để nói, nhưng tất cả chúng ta nên mở to mắt và tai của mình. Sẽ có hại gì khi đứng ra để ký ủng hộ một dự luật như vậy, mặc dù dự luật này có thể chỉ mang tính biểu tượng? (Hầu hết những dự luật mà Đảng Cộng Hòa đề nghị tại Thượng viện chỉ mang tính biểu tượng cho đến khi cuộc bầu cử diễn ra).
Đối với ông Cassidy, việc ông ta không phải là một CHINO, hoặc ít nhất là giả vờ như ông ta không phải như vậy, gần như không giúp gì nhiều cho lập trường nực cười và rỗng tuếch của ông ta về vụ đàn hặc — ít nhất là đối với tôi. Tôi sẽ không mơ tưởng đến việc bỏ phiếu cho ông này nếu tôi là một công dân của tiểu bang của ông ta.
Nhưng đáng chú ý là hôm 04/07, nếu quý vị là một người yêu nước, có sự hiểu biết, thực sự sáng suốt, thì việc ai phải hay không phải là CHINO là thông tin quan trọng để biết và có hành động tương ứng. Tương lai của chúng ta phụ thuộc vào điều đó, cũng giống như việc biết ai là hoặc không phải là RINO, mà có thể còn phụ thuộc hơn thế nữa.
Chúng ta nên ghi nhớ và làm theo lời khuyên được biến tấu của đại văn hào vĩ đại nhất mọi thời đại (viết tắt là WS) là, “Đừng chọn RINO, mà cũng đừng chọn CHINO.” (Tôi không thể tìm được cách nào để viết lại thật hay cho câu “Cho bạn mượn tiền thì chẳng khác nào mất luôn cả bạn lẫn tiền.” Nhưng điều đó cũng đúng).
Và, nói về các CHINO, chúng ta không nên quên thời khắc mà chúng ta nhìn lên vào bầu trời đêm ngày mùng Bốn tháng Bảy, thưởng thức màn trình diễn với màu đỏ, trắng và xanh dương, lá quốc kỳ đầy vinh quang của Hoa Kỳ đang mở tung phía trên đầu chúng ta, như chúng ta đã biết trong bao nhiêu năm, thì những tràng pháo hoa thể hiện lòng yêu nước nhất của chúng ta lại thường được sản xuất tại Trung Quốc.
Nói thế là đủ rồi. Bà Blackburn đang đi đúng hướng.
Quan điểm trong bài viết này là của tác giả và không nhất thiết phản ánh quan điểm của The Epoch Times.
Ông Roger L. Simon là một tiểu thuyết gia từng đạt giải thưởng, nhà biên kịch được đề cử giải Oscar, người đồng sáng lập PJMedia, và hiện là biên tập viên chính cho The Epoch Times. Những cuốn sách gần đây nhất của ông là tiểu thuyết viễn tưởng “The GOAT” (“Con DÊ”) và sách phi hư cấu “I Know Best: How Moral Narcissism Is Destroying Our Republic, If It Hasn’t Already” (“Tôi Biết Rõ Nhất: Sự Ích Kỷ về Đạo Đức Đang Phá Hủy Nền Cộng Hòa của Chúng Ta Như Thế Nào, Nếu Điều Đó còn Chưa Xảy Ra”). Quý vị có thể tìm thấy ông trên GETTR và Parler tại @rogerlsimon.