Những niềm hứng khởi và những thú vui của tuổi già
Thú vui là từ hiếm khi liên quan đến tuổi già.
Rốt cuộc, phần lớn những người đã trải qua dấu mốc 70 năm cuộc đời đều đối mặt với cơ thể bệnh tật, trí lực suy giảm và theo lẽ tự nhiên họ đang đến gần hơn chặng cuối của cuộc đời.
Mặc dù là người mới đặt chân vào cột mốc này, tôi lại tự thấy như mình đã chính thức gia nhập đội ngũ của người cao niên. Cứ sau vài tháng hoặc lâu hơn, một số chấn thương mới và thường không rõ nguyên nhân làm tôi khổ sở. Ví dụ, tuần này, một cơn đau ở mắt cá chân không thể lý giải làm tôi phải lết đi quanh nhà suốt buổi sáng. Cơn đau biến mất vào buổi trưa, chỉ giảm mạnh khi tôi thức dậy vào sáng hôm sau. Về trí lực, tôi vẫn chưa bị ảnh hưởng, mặc dù tôi có thể mất vài phút để nhớ tên của nam diễn viên chính trong phim “Gladdiator” rồi nói ra miệng. Và tự nhiên tôi nhận ra mình đang tiến gần hơn với ông bà tổ tiên so với 20 năm trước đây.
Trong phần “Đánh giá của một bác sĩ lão khoa đối với tác phẩm “Về tuổi già” (On Old Age) của Cicero, Bác sĩ Jeffrey Levine tóm tắt bốn lý do mà nhà Triết học và hùng biện La Mã Cicero trích dẫn về việc tại sao “tuổi già xuất hiện cảm giác không hạnh phúc”: giảm vận động, cơ thể suy yếu, mất đi khoái lạc, và cái chết cận kề.
Nhưng như Triết gia Cicero tiết lộ trong bài luận “Về tuổi già” (De Senectute- tên tác phẩm tiếng La tinh),” và như bác sĩ Levine cho chúng ta thấy thì nhân vật Cato trong cuộc đối thoại của Cicero kết luận về giai đoạn cuối cuộc đời rằng “Tuổi già đã khai sáng cho tôi, tuổi già không còn là gánh nặng mà khiến tôi hạnh phúc.”
Nhân vật Cato có lý khi nói về những niềm an ủi và niềm vui mà chúng ta có thể tìm thấy lúc về già.
Còn dưới đây là một số lý do của tôi.
Trân trọng những vẻ đẹp đời thường
Cách đây nhiều năm, khi tôi hay đến thăm cha mình ở Florida, chúng tôi thường uống cà phê hoặc thưởng thức một ly rượu vang ở sân sau nhà, nơi cha thường bình luận suốt cuộc trò chuyện của chúng tôi về các con chim đến máng ăn mà ông đã sắp cho chúng, về những con sóc kiếm ăn dưới rặng thông, và về những loài hoa mẹ tôi trồng trong vườn non bộ mà cha tôi đã xây. Thành thật mà nói, những sở thích đó khá là buồn tẻ đối với tôi.
Nhưng giờ thì tôi đã hiểu.
Khi cơ thể hoạt động chậm chạp và khi không còn phải lo toan một số nghĩa vụ trong cuộc sống như việc nuôi dạy con cái, công việc nơi sở làm, những người già chúng ta sẽ có nhiều thời gian hơn để cảm nhận và tận hưởng toàn cảnh bức tranh cuộc sống hàng ngày đang diễn ra xung quanh. Cũng giống như cha mình, giờ đây tôi dành thời gian hàng ngày, kể cả hầu hết những ngày mùa đông, ngồi nơi hiên nhà ngắm nhìn thỏ và nai, ngắm diều hâu, chim ó và những loài chim khác. Những khoảng trời xanh và những đám mây cuốn trên những ngọn đồi, mưa rơi, gió thổi nhè nhẹ hay những cơn gió mạnh thổi bay đồ đạc ngoài trời vào trong sân, những lúc ấy, tôi hòa mình vào phong cảnh ngoạn mục của thiên nhiên.
Mọi người thường có niềm vui tương tự như tôi. Ví dụ, tôi thấy nhiều phụ nữ trẻ hơn mình, tầm 40 hoặc 50 tuổi, rất đẹp. Cô nhân viên pha cà phê đó có thể cần giảm cân một chút, nhưng đôi mắt của cô ấy lại tỏa sáng như ánh mặt trời; cô thủ thư chỗ tôi có thể trông nghiêm nghị khi đeo kính và búi tóc, nhưng nụ cười của cô ấy làm bừng sáng cả căn phòng; một người lạ trên vỉa hè mặc áo nỉ kết hợp với quần ngắn chạy bộ, nhưng cô ấy lướt qua tôi duyên dáng như một vũ công ba lê. Tôi thưởng thức những vẻ đẹp đó như thưởng thức những đóa hoa trong công viên vậy.
Bọn trẻ
Những đứa cháu luôn mang lại niềm vui cho tôi bất cứ khi nào bọn trẻ tới thăm hoặc khi nhớ về những ký ức mà tôi tích trữ về chúng trong những năm qua. Cho dù ở thực tại hay trong trí tưởng tượng, ngắm nhìn chúng trèo cây, vật lộn trong phòng khách, lướt ván quanh nhà, hay ngồi chăm chú đọc sách đều mang lại cho tôi cảm giác thích thú thực sự.
Những đứa trẻ khác cũng mang lại cho tôi niềm vui như vậy. Chẳng hạn, ở nhà thờ lúc nào cũng chật ních những gia đình có rất nhiều con. Mặc dù một số giáo dân lớn tuổi nhíu mày khi một đứa trẻ khóc hoặc một đứa trẻ tầm tám tuổi đi vào nhà vệ sinh đến bốn lần, còn tôi lại cảm thấy hứng thú khi nhìn thấy tất cả những cơ thể đang ngọ nguậy này, những em bé sơ sinh và trẻ mới tập đi đang cho cha mẹ tập thể dục khi vận động liên tục trong vòng tay họ, hai anh em trai nói thì thầm với nhau cho đến khi cha bọn trẻ nhắc nhở chúng yên lặng. Ngày hội của những người trẻ tuổi và trẻ em – thế hệ đầy hứa hẹn và là hy vọng trong tương lai – luôn mang lại nụ cười cho tôi vào những ngày Chúa Nhật hàng tuần.
Hầu hết các vấn đề đều là chuyện nhỏ
Đây cũng là một trong những món quà tuyệt vời mà tôi được ban tặng theo năm tháng.
Cũng như việc diễn ra với rất nhiều người, khi tôi còn trẻ, cuộc sống thường giống như một quả bom hẹn giờ mà thi thoảng lại phát nổ vào những lúc tôi ít ngờ tới nhất, khiến tôi rất tức giận hoặc bị trầm cảm. Tôi đến trễ một cuộc hẹn, xe không nổ máy, tôi phải lao vào nhà để gọi điện thoại và hoãn lại cuộc họp. Hóa đơn thuế bất động sản được chuyển tới qua đường bưu điện, khiến tôi chìm đắm trong đống lộn xộn ấy nhiều ngày. Nhiệt độ mùa đông lạnh thấu xương làm vỡ đường ống trong tầng hầm, điều thường xuyên xảy ra trong ngôi nhà cũ của chúng tôi, và tôi phải mất vài giờ tiếp theo vừa càu nhàu vừa vá lại chỗ rò rỉ.
Tuổi già mang lại cho tôi một góc nhìn mới mà mình còn thiếu sót. Những ngày này, cụm từ “điều gì đến sẽ đến” đã trở thành khẩu hiệu của tôi. Những điều có ý nghĩa quan trọng trong cuộc sống của tôi như sức khỏe và sự an toàn của con, cháu, hạnh phúc của bạn bè, thậm chí tiến trình của đất nước trong những thời điểm không vui này – những vấn đề tưởng chừng rất lớn lại trở nên nên dễ dàng hơn rất nhiều. Chúng chỉ còn là những vấn đề cần giải quyết và không còn là nguồn cơn thịnh nộ hay phiền muộn.
Nói lời Tạ ơn mỗi ngày
Tôi hiếm khi nghĩ nhiều đến sự biết ơn cho đến khi bước vào tuổi 60, hoặc nếu có, những khoảnh khắc ấy đã biến mất khỏi tâm trí tôi.
Nhưng lòng biết ơn chắc chắn là một trong những đặc ân do tuổi già ban tặng.
Mỗi bình minh ngay sau khi thức dậy, tôi thường cầu nguyện rất đơn giản, “Con cảm ơn Chúa đã cho con thêm một ngày để sống.” Khi trải qua ngày hôm đó, tôi có thêm những sự trân trọng khác, tôi biết ơn mọi thứ, mọi điều từ những đứa cháu của mình mang lại cho tới một ly cà phê thơm ngon. Tôi thấy mình là người may mắn vì đã nhận ra, dù khá muộn, tôi ý thức sâu sắc hơn về những điều tốt đẹp trên thế giới. Tôi đã biết trân trọng những người, những nơi và những điều tốt đẹp đến với mình mà tôi từng coi đó là đương nhiên hoặc đã bỏ qua.
Gần đây, tôi vừa kết bạn với một cặp vợ chồng trẻ và chúng tôi cùng ăn tối với những đứa con của họ. Sau bữa ăn, theo phong tục của gia đình họ, chúng tôi cùng cầu nguyện trong một căn phòng. Hai cô con gái nhỏ đã cầu nguyện cho cha mẹ mình, cho một số người thân, cho cậu em trai, và thậm chí cho cả tôi. Khi đến lượt người mẹ, cô ấy đã cảm ơn Chúa vì tất cả những điều tốt đẹp trong cuộc sống đến với mình.
Cô ấy chưa tới 30 tuổi nhưng cô ấy đã có lòng biết ơn.
Và bây giờ tôi cũng có được điều này.
Tôi có thêm một điều nữa để bày tỏ lòng biết ơn.
Trở nên già đi khiến thời gian quý giá hơn và cũng thường giải phóng chúng ta để theo đuổi những đam mê của mình, và tôi biết rất nhiều người làm được điều đó. Một số người bạn lớn tuổi hơn của tôi chơi gôn hoặc quần vợt, một triệu phú và vợ đã nghỉ hưu dành thời gian du lịch khắp đất nước, còn một người quen biết khác không thích gì hơn ngoài làm vườn và đọc tiểu thuyết lịch sử.
Y Văn biên dịch
Quý vị tham khảo bản gốc từ The Epoch Times