Những người thiên tả lo lắng khi ông RFK Jr trở thành ứng cử viên độc lập, nhưng họ có nên không?
Việc ông Kennedy trở thành ứng cử viên độc lập cuối cùng có thể là một món quà dành cho Đảng Dân Chủ, mặc dù có ít người thừa nhận hoặc thậm chí nhận ra điều đó.
Tin tức rằng ông Robert F. Kennedy Jr. dường như đã quay lưng lại với Đảng Dân Chủ và sẽ tuyên bố chiến dịch tranh cử tổng thống của ông với tư cách là một ứng cử viên độc lập hôm 09/10 tại Philadelphia đang khiến những người thiên tả và những người cấp tiến vô cùng lo lắng.
Tuy nhiên liệu có cần phải lo lắng cho việc này hay không thì vẫn chưa hoàn toàn rõ ràng.
Nếu quý vị tìm kiếm ông RFK Jr. trên Google — được cho là nơi có nguồn thông tin lớn nhất về chứng rối loạn tâm thần hàng loạt — liên kết đầu tiên của cụm từ tìm kiếm này là một bài báo của hãng truyền thông cánh tả Mediaite, mô tả ông Kennedy là “một nhà lý thuyết âm mưu chống vaccine khét tiếng” và sau đó tiếp tục viện dẫn một cuộc khảo sát của các thành viên Đảng Dân Chủ ở New Hampshire gọi ông Kennedy là kẻ “điên rồ,” “nguy hiểm” và “mất trí” cùng nhiều thuật ngữ khác.
Tôi đã dành phần lớn thời gian trong ngày với người đàn ông này, phỏng vấn ông ấy cho loạt phim Presidential Roller Coaster của chúng tôi, và không nhận thấy bất kỳ điều gì cho thấy những điều đó. Đối với tôi, ông ấy có dáng vẻ hoàn toàn tỉnh táo và khá thông minh với khả năng nắm bắt các vấn đề một cách vững chắc. Ông đã và đang là người tiên phong về vấn đề chăm sóc sức khỏe.
Tôi không đồng ý với ông ấy về một số vấn đề — đặc biệt là vấn đề nóng lên toàn cầu — nhưng ông ấy không hề tỏ ra bản thân là một nhà tư tưởng.
Tiếp theo trên danh sách tìm kiếm của Google là một bài của Vanity Fair, trong đó có bài “Tin tức: Ông Robert F. Kennedy Jr. dường như không quan tâm đến triển vọng giúp ông Trump tái đắc cử, dự trù tranh cử với tư cách ứng cử viên độc lập.”
Nếu tờ Vanity Fair có chút nhân văn nào đó để tiết chế tính chạy theo mốt đầy ám ảnh của họ, thì dòng tiêu đề của họ có thể đã là “Ông Joe Biden đã hai lần từ chối dịch vụ bảo vệ dân sự cho ông RFK Jr. Người có bác và cha đã bị ám sát.”
Nhưng liệu ứng cử viên độc lập Kennedy có thực sự giúp ông Trump thắng cử? Thoạt tiên, tôi đã nghĩ vậy, nhưng tác giả Sundance trên trang tin The Conservative Treehouse lại có suy nghĩ khác.
“Vậy ai sẽ bỏ phiếu cho ông RFK Jr?” ông tiếp tục viết:
“#1) Những người ủng hộ ông Ron DeSantis. Khi ông RdS rời cuộc đua, liên minh ủng hộ của ông, Đảng Cộng Hòa Không bao giờ ủng hộ Trump, sẽ chuyển sang ông RFK Jr.
“#2) Khoảng một phần ba số cử tri chưa ghi danh, không đứng về đảng nào hoặc những gì mà chúng ta gọi là cử tri ‘độc lập’. Khoảng một phần ba trong số họ.
“Những cử tri độc lập sẽ chia thành ba tập hợp nhỏ. Khoảng 1/3 những người này sẽ ủng hộ ông Gavin Newsom. Khoảng 1/3 ủng hộ ông Donald Trump. Khoảng 1/3 ủng hộ ông Robert Kennedy Jr.”
Ông kết luận, “ông RFK Jr. ra tranh cử với tư cách ứng cử viên độc lập sẽ khiến cuộc bầu cử nghiêng về phía ông Gavin Newsom.”
Tôi sẽ không đi xa đến thế. Trước hết, vì tôi còn hoài nghi, như tôi đã viết, rằng bà Michelle Obama cuối cùng sẽ là người thay thế Tổng thống (TT) Biden chứ không phải ông Newsom, và điều thứ hai, tôi tin rằng số lượng người trong Đảng Dân Chủ ủng hộ ông Kennedy (15% trong các cuộc thăm dò hiện tại) cuối cùng vẫn có thể giúp ích cho TT Trump nhiều hơn bất kỳ ai trong số những người được Đảng Dân Chủ đề cử.
Tuy nhiên, còn một khía cạnh khác trong việc ông Kennedy đứng ra với tư cách là ứng cử viên độc lập có thể mang lại nhiều lợi ích hơn cho quốc gia về lâu dài.
Trên thực tế, cuối cùng đó có thể là một món quà dành cho Đảng Dân Chủ, mặc dù có rất ít người thừa nhận hoặc thậm chí nhận ra điều đó.
Ông Kennedy rõ ràng có ý định tấn công các chính sách đến từ Ủy ban Quốc gia của Đảng Dân Chủ, trong đó các siêu đại biểu của họ bí mật thao túng kết quả bầu cử và có khuynh hướng thay đổi các cuộc bầu cử sơ bộ và họp bầu theo ý muốn cho các ứng cử viên được ưu tiên, có thể nói một cách hoa mỹ là quyền ưu tiên nhưng chính xác hơn là chuyên quyền.
Bất chấp các hãng truyền thông thiên tả bôi nhọ và phớt lờ điều này, một cuộc tấn công từ một thành viên có tài ăn nói của gia đình Kennedy sẽ diễn ra trong một năm có thể làm lung lay nền tảng của đảng này và, khi bị tổn thất nghiêm trọng, sẽ đưa đảng này trở lại một điều gì đó gần gũi hơn với thực tế, một đảng mà nhiều người trong chúng ta có thể nhớ đến, chứ không phải xã hội của những người tuân thủ chủ nghĩa “thức tỉnh” như nó đã trở thành.
Tôi viết điều này với tư cách là một người mà từ nhiều thập niên trước, vào thế kỷ trước, đã bỏ phiếu cho Đảng Dân Chủ. Không phải tôi muốn quay lại và làm việc đó, mà là tôi muốn chứng kiến quốc gia của chúng ta có một hệ thống hai đảng tương đối lành mạnh, trong khi phải thừa nhận rằng những người thuộc Đảng Cộng Hòa ngày nay cũng có những vấn đề của họ.
Có lẽ vì một yếu tố hổ thẹn có ý thức/vô thức mà họ đã bỏ phiếu, và thực sự đưa ông Joe Biden có vấn đề về tinh thần vào ghế tổng thống, nhưng dù thế nào đi nữa, kết quả là như vậy rồi.
Gần như chỉ sau một đêm, về mặt lịch sử, chúng ta đã trở thành một quốc gia vượt khỏi tầm kiểm soát, không còn giữ được vị thế một nhà lãnh đạo nghiêm túc của cái mà chúng ta thường gọi là Thế giới Tự do, hầu hết mọi người đều phải chật vật kiếm sống, trong khi những người giàu có lái chiếc xe điện đời mới nhất về biệt thự của họ.
Đó chính là bức tường thành mà ông Kennedy phải đối diện trong chiến dịch tranh cử của mình. Không ai có thể đặt nghi vấn về bất cứ điều gì trong nghị trình của Đảng Dân Chủ, bất kể đó là gì và quý vị mô tả nó như thế nào.
Họ nói rằng các chính sách kinh tế của ông Biden (Bidenomics) thật tuyệt vời, sáng suốt, trong khi nền kinh tế tiếp tục rơi tự do, những người vô gia cư xếp hàng dài trên đường phố của chúng ta. Nhưng dường như không ai biết Bidenomics là gì vì nó không thực sự tồn tại. Đó là một thuật ngữ bịa đặt.
Mở cửa biên giới ư? Phát ngôn viên của tổng thống, bà Karine Jean-Pierre hỏi rằng biên giới mở nào, như thể chúng ta là một quốc gia của những người câm, điếc, và mù vậy.
Trong khi đó, ông Kennedy đã đến thăm biên giới phía Nam để có cái nhìn cá nhân và gọi biên giới, như hầu hết những người trung thực nhất, là một “một cơn ác mộng đen tối.”
Ông Kennedy cũng là người kiên định ủng hộ quyền tự do ngôn luận, nền tảng để xây dựng nên đất nước này. Nhiều thành viên Đảng Dân Chủ đã chối bỏ quyền này, họ ưa chuộng một hình thức chủ nghĩa phát xít công nghệ từ một tầng lớp bảo vệ “độc đoán.” Chúng ta đã thấy rõ việc này diễn ra như thế nào khi ông Elon Musk phơi bày nội bộ Twitter.
Đảng Dân Chủ khi tôi trưởng thành là những người ủng hộ mạnh mẽ cho quyền tự do ngôn luận. Hiện đã không còn như vậy nữa.
Đoạn video với lời chứng nhận của ông Kennedy trước Tiểu ban Tư pháp Hạ viện về việc Kiểm duyệt nội dung này rất đáng để xem, khi ông ấy đang ở điểm mang tính bước ngoặt để trở thành một ứng cử viên tổng thống thực sự. Đảng Dân Chủ trong ủy ban này không thể chịu đựng được ông ấy hoặc những gì ông đã nói.
Ông ấy hiểu tầm quan trọng của tự do, và có lẽ chính vì vậy mà cơ hội để ông giành được sự đề cử của Đảng Dân Chủ ngày nay là con số không. Họ sẽ không cho phép điều đó.
Vì vậy, tôi hoan nghênh việc ông ấy ra ứng cử, mặc dù tôi là người ủng hộ TT Trump và sẽ bỏ phiếu cho tổng thống thứ 45.
Bất chấp những gì ông Sundance kính mến đã nói, tôi sẽ mạo hiểm phán đoán rằng ông Kennedy sẽ thu hút được nhiều phiếu bầu từ Đảng Dân Chủ hơn TT Trump.
Ngày nay, chúng ta cần càng nhiều tiếng nói mạnh mẽ cho tự do càng tốt.
Quan điểm trong bài viết này hoàn toàn là của tác giả. Với tư cách là một tổ chức phi đảng phái, The Epoch Times không ủng hộ những tuyên bố này và không đưa ra quan điểm về các ứng cử viên chính trị.