Một đêm thao thức sau khi xem bộ phim ‘Unsilenced’
“Unsilenced” (Không Thể Lặng Im) vừa được phát hành trên nền tảng điện toán sau thành công tại các rạp chiếu phim ở Bắc Mỹ. Được biết, bộ phim đề cập đến một chủ đề gần gũi với trái tim tôi — dũng khí đứng lên và bảo vệ sự thật khi đối mặt với sự đàn áp. Tôi đã thuê bộ phim vào tối thứ Sáu, và mãi đến tối Chủ nhật tôi mới có thời gian để xem.
Tôi thao thức suốt đêm hôm đó.
Tất cả những gì tôi có thể nghĩ là, liệu tôi có thể chịu đựng sự tra tấn dã man đó để bảo vệ sự thật, bảo vệ những người khác, bảo vệ tương lai của nhân loại, hay tôi sẽ chịu khuất phục trước áp lực to lớn đó?
Trong một môi trường thoải mái, ít ra là so với ở Trung Quốc, thật dễ dàng để người ta nói rằng họ sẽ không nhượng bộ trước áp lực như vậy nếu chuyện đó xảy ra với họ, nhưng chắc chắn là sẽ khác khi một người thực sự đối mặt với nỗi kinh hoàng đó.
Tôi nhận ra rằng tôi không thể có đủ nội lực và sự kiên định cần có nếu tôi phải đối mặt với sự tra tấn đau đớn mà tôi thấy trong phim. Tôi thử tưởng tượng bản thân trải qua những cuộc tra tấn đó. Những dòng suy nghĩ này khiến tôi trằn trọc mãi đến rạng sáng hôm sau.
Bối cảnh của bộ phim là cuộc đàn áp kinh hoàng mà các học viên Pháp Luân Công ở Trung Quốc phải đối mặt, những người dám giữ vững đức tin của mình và bảo vệ sự thật, ngay cả sau khi bị bắt và bị tra tấn bằng các hình thức và công cụ tàn ác — một biện pháp được Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) sử dụng để buộc các tù nhân lương tâm này phải từ bỏ đức tin của họ hoặc tiết lộ tên hoặc nơi ở của một bạn đồng tu.
“Unsilenced” là bộ phim mới nhất của đạo diễn Leon Lee từng đoạt giải thưởng Peabody. Bộ phim kể về một nhóm sinh viên trong sáng của Đại học Thanh Hoa ở Bắc Kinh, những người dám mạo hiểm đánh đổi mọi thứ để bảo vệ đức tin và bảo vệ sự thật. Nhận được sự giúp đỡ của một ký giả người Mỹ đáng mến và tận tâm đang làm việc tại Bắc Kinh, họ tìm cách bóc trần những lời nói dối và tuyên truyền kinh thiên động địa của ĐCSTQ chống lại Pháp Luân Công (hay còn gọi là Pháp Luân Đại Pháp) thông qua các hãng thông tấn quốc tế, thậm chí có nguy cơ bị bỏ tù, bị tra tấn và có thể là thiệt mạng.
Dựa trên những sự kiện có thật xảy ra ở Trung Quốc vào năm 1999 khi ĐCSTQ bắt đầu cuộc đàn áp đối với Pháp Luân Công, bộ phim kể về bốn sinh viên, ngay từ đầu, chúng ta thấy họ rất vui vẻ và vô tư, đi xe đạp và đua nhau bằng sự hồn nhiên của tuổi trẻ, chăm chỉ học tập ở trường đại học, và tận dụng thời gian rảnh rỗi đến công viên địa phương để luyện các bài công pháp an hòa của Pháp Luân Công.
Nhưng mọi thứ thay đổi khi ĐCSTQ phát động một chiến dịch đàn áp đột ngột nhằm mục đích xóa sổ môn tập ôn hòa này.
Bịa đặt và dàn dựng các sự kiện sai sự thật nhằm mục đích ấn sâu sự thù hận đối với Pháp Luân Công, ĐCSTQ tấn công bất kỳ học viên [Pháp Luân Công] nào dám phản bác lại tuyên truyền của chính quyền về môn tu luyện tâm linh này. Sau đó, chúng ta thấy nhân vật chính của bộ phim, sinh viên đại học họ Vương, và những người bạn của anh ấy bị cuốn vào một vòng xoáy truy đuổi hồi hộp bất ngờ ập đến khi họ quyết định làm theo lương tâm và nói lên sự thật thay vì im lặng trước những tội ác đang diễn ra bí mật.
Điều nổi bật nhất đối với tôi về bộ phim là dũng khí khác nhau mà mỗi người trong số bốn sinh viên có được từ trong sâu thẳm. Ba người trong số họ được mô tả là đã tỏ ra sợ hãi và dao động tại một số thời khắc nhất định trong suốt chuỗi diễn biến bi thương, trong khi anh Vương (do diễn viên Đình Vũ thủ vai), một trong những sinh viên kỹ thuật hàng đầu của Đại học Thanh Hoa, tỏ ra hết lòng kiên định với quyết tâm đưa sự thật ra thế giới và phục hồi thanh danh của Pháp Luân Công, từ đầu đến cuối; ngay cả trong khi chịu đựng sự tra tấn và nguy cơ sẽ không bao giờ gặp lại người vợ trẻ – một trong bốn sinh viên – và con gái mới chào đời của anh.
Tại một thời điểm, không chút do dự, anh Vương đã xả thân đánh lạc hướng công an để cứu vị ký giả đang hỗ trợ anh và một trong những sinh viên khác không bị bắt, dù biết rõ điều đó có nghĩa là bản thân có thể bị bắt và tra tấn. Những hành động quên mình của anh là một hiện thân của các nguyên lý chân, thiện và nhẫn của Pháp Luân Công.
Trong khi một sinh viên khác, ban đầu là một trong số những sinh viên can đảm nhất. Cô đã phải chịu đựng sự tra tấn tình dục cực độ bởi các cai ngục sau khi bị bắt vì treo biểu ngữ trên cầu bộ hành. Sau đó, cô hối hận vì đã tiết lộ danh tính của hai sinh viên còn lại có liên quan; tuy nhiên, cô đã tiếp tục tham gia các nỗ lực của nhóm ngay sau khi ra tù và có nguy cơ bị bỏ tù và bị tra tấn một lần nữa. Sau những gì cô ấy đã trải qua, thì điều đó thật phi thường!
Mặt khác, chúng ta thấy một trong số các sinh viên bắt đầu với sự sợ hãi và dè dặt về việc nói lên sự thật — sợ rằng cậu ấy bị đuổi khỏi trường đại học vì bảo vệ Pháp Luân Công, giống như ba người bạn của cậu ấy — nhưng sau đó cậu ấy đã thay đổi quyết định sau khi không thể nói dối trước một nhóm đông đảo các sinh viên và giáo sư tại trường đại học, nơi cậu đang bị buộc phải nói xấu Pháp Luân Công và những người bạn của mình vốn đã bị đuổi học. Sau đó, cùng ba sinh viên khác hành động dũng cảm để đưa sự thật ra ánh sáng, cậu bị bắt và bị tra tấn bằng ghế điện kéo dài và ngày càng gia tăng cường độ nhằm làm suy sụp tinh thần của cậu và khiến cậu ấy phải tiết lộ chi tiết chính xác về kế hoạch lớn của họ. Cậu đã không thỏa hiệp. Cậu mất mạng; nhưng không phải là vô ích.
Bộ phim cũng khiến người ta cảm thông phần nào — hoặc ít nhất là thực sự cảm nhận và hiểu được thực tế — tình thế cam go khủng khiếp mà nhiều người bất đắc dĩ phải đối mặt với cuộc đàn áp ở Trung Quốc, và thậm chí có thể ở bên ngoài Trung Quốc. Điều này được truyền tải qua nhân vật Tiểu Mẫn (do diễn viên Anastasia Lin thủ vai) ngọt ngào và dễ mến, một đặc vụ ngầm của ĐCSTQ bất đắc dĩ được giao nhiệm vụ theo dõi các hoạt động của ký giả người Mỹ Daniel Davis (do diễn viên Sam Trammell thủ vai), với tư cách là phụ tá của ông. Bản thân ông Daniel dường như hiểu được tình thế lúng túng mà Tiểu Mẫn đang gặp phải, chưa kể đến sự phức tạp trong tình trạng khó khăn của bản thân ông, khi vỏ bọc của cô ấy bị bóc trần. Và ông không tiết lộ rằng ông đã biết [thân phận của cô], để hòa hoãn nhằm thực hiện kế hoạch của ông và các sinh viên, nhưng có lẽ cũng để bảo vệ cô ấy khỏi cơn thịnh nộ của các bạo chúa ĐCSTQ nếu họ phát hiện ra ông biết cô ấy là một gián điệp.
Chúng ta cũng đồng cảm với giáo sư đại học Trương (do diễn viên Chen-Jun Cheng thủ vai) của anh Vương. Sau khi trải qua một mất mát khủng khiếp trong vụ thảm sát ở Quảng trường Thiên An Môn năm 1989, giáo sư Trương cảm thấy chua xót trước một cuộc đàn áp khác đối với những người vô tội. Ông thông cảm, ủng hộ anh Vương và Pháp Luân Công, bất chấp việc ĐCSTQ gây áp lực buộc ông và trường đại học phải tuân theo đường lối của đảng trong luận điệu tuyên truyền về Pháp Luân Công. Tuy nhiên, mặc dù ông biết các cuộc tấn công vào Pháp Luân Công là vô căn cứ và là một chiến thuật quen thuộc của ĐCSTQ để tiêu diệt bất cứ thứ gì có vẻ là một cừu địch đối với hệ tư tưởng của đảng, chúng ta thấy sự ủng hộ của ông đối với anh Vương và Pháp Luân Công chỉ hạn cuộc trong một sự thầm lặng, kín đáo.
Ngược lại, trong nhân vật phản diện, Bí thư Dương do diễn viên Vương Tự Cường thủ vai), chúng ta được nếm trải sự tàn nhẫn và hoàn toàn vô nhân tính của những kẻ đã hoàn toàn bị thu phục bởi quyền lực, lợi ích thiết thân, và hoàn toàn coi thường sự thật trong cuộc bức hại này — chẳng phải họ chỉ là những công cụ hoặc quân tốt cho ĐCSTQ, bị ràng buộc tự hủy hoại bản thân khi họ từ chối lấy lại chút lương tâm còn sót lại? Cứng rắn, lạnh lùng, và tàn nhẫn ngoài sức tưởng tượng, Bí thư Dương sẽ khiến khán giả rợn người khi ông ta lên kế hoạch xóa sổ Pháp Luân Công với sự khuyến khích và khen ngợi của các cấp trên của ĐCSTQ, sử dụng các thủ đoạn tra tấn thuộc loại tồi tệ nhất để làm suy sụp tinh thần của những học viên dũng cảm và can đảm nhất.
Nhưng chúng ta hãy chờ xem khi thời gian của ông ta đã hết và rốt cuộc ngày phán xét ông ta cũng sẽ đến.
Bộ phim Unsilenced hiện đang được công chiếu trên các nền tảng Vimeo, Amazon, iTunes, Google Play, và EpochTV.
Quan điểm trong bài viết này là ý kiến của tác giả và không nhất thiết phản ánh quan điểm của The Epoch Times.