‘Một cuộc diệt chủng tiến triển chậm’: Luật sư nhân quyền làm nổi bật nạn thu hoạch nội tạng cưỡng bức ở Trung Quốc
Mỹ quốc đã trải qua một chặng đường dài để có một hành động lập pháp đối với nạn thu hoạch nội tạng cưỡng bức của Trung Quốc cộng sản đối với các tù nhân lương tâm — vấn nạn được The Epoch Times đưa tin lần đầu tiên hơn 15 năm trước.
Hôm 27/03, Quốc hội Hoa Kỳ đã thông qua một dự luật nhằm trừng phạt Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) vì đã thu hoạch nội tạng cưỡng bức các tù nhân lương tâm, đánh dấu biện pháp lập pháp phi tượng trưng đầu tiên ở Mỹ quốc nhằm chống lại sự tàn bạo này.
Có tên gọi Đạo luật Ngừng Thu hoạch Nội tạng Cưỡng bức năm 2023, đạo luật này nhằm trừng phạt bất kỳ ai tham gia vào hoạt động buôn bán nội tạng [được thu hoạch theo cách] cưỡng bức. Đạo luật này cũng yêu cầu chính phủ báo cáo hằng năm về các hoạt động như vậy ở mỗi quốc gia ngoại quốc. Những ai bị phát hiện có liên quan sẽ phải đối mặt với một án phạt hình sự lên tới 1 triệu USD và 20 năm tù, hoặc một hình phạt dân sự lên tới 250,000 USD. Nếu phiên bản đồng hành của dự luật này được Thượng viện thông qua, thì dự luật này sẽ sẵn sàng để chờ tổng thống Hoa Kỳ ký ban hành.
Luật sư nhân quyền quốc tế nổi tiếng David Matas và ông David Kilgour quá cố, một luật sư nhân quyền và cũng là một cựu nghị sĩ Canada, là hai người tiên phong điều tra vụ việc này. Những phát hiện của họ lần đầu tiên được công bố hồi tháng 07/2006.
Trong một cuộc phỏng vấn mới đây trên chương trình “American Thought Leaders” của EpochTV, ông Matas đã chia sẻ câu chuyện về cuộc điều tra của mình khi thế giới không biết hoặc không tin rằng có tồn tại chuyện sát nhân để lấy nội tạng. Ông cùng ông Kilgour đã bắt đầu công việc của họ vài tháng sau khi tin tức này được đưa ra.
Hồi tháng 03/2006, vợ của một bác sĩ Trung Quốc có bí danh là Annie đã tuyên bố công khai ở Hoa Thịnh Đốn rằng chồng cũ của bà đã thu hoạch giác mạc của các học viên Pháp Luân Công tại một bệnh viện ở đông bắc Trung Quốc. Pháp Luân Công, với các nguyên lý chân, thiện, và nhẫn, là một môn tu luyện tinh thần bị bức hại tàn bạo ở Trung Quốc kể từ tháng 07/1999.
Mong muốn có một cuộc điều tra độc lập, Liên minh Điều tra Cuộc đàn áp Pháp Luân Công, một tổ chức bất vụ lợi, đã tìm đến ông Matas — vốn là người đã quen với việc được mọi người tìm đến để giải quyết về các vi phạm nhân quyền khác nhau. Tuy nhiên, vì không thể giải quyết mọi yêu cầu nên ông đã cố gắng giúp đỡ bằng cách xác định một giải pháp khác.
Tuy vậy, đối với vấn đề này, ông đã nhận ra rằng không có cách nào dễ dàng hoặc giải pháp thay thế rõ ràng để giải quyết được.
“Họ nói thẳng với tôi như thế này, ‘Nếu điều này xảy ra, sẽ không có thi thể nào, và mọi người đều bị hỏa táng. Không có khám nghiệm tử thi, và không có nhân chứng ngoại trừ thủ phạm và nạn nhân. Mọi thứ diễn ra trong một môi trường khép kín,” ông Matas nói. “‘Không có tài liệu nào ngoại trừ bệnh viện Trung Quốc và hồ sơ nhà tù của chính quyền, vốn không thể truy cập được. Không có hiện trường vụ án. Phòng phẫu thuật được dọn dẹp ngay sau đó.’”
Ông đã nhận vụ này, và biết rằng sẽ có rất nhiều việc phải làm. Ông nói rằng ông không bắt đầu với việc tìm cách chứng minh rằng bà Annie đã nói sự thật. Thay vào đó, ông khoan đưa ra một quyết định vội vã, và nghĩ rằng ông có thể đi đến một kết luận chứ không chỉ dừng vụ việc này ở mức “ông ấy nói, bà ấy nói,” đề cập đến phía bà Annie và phía ĐCSTQ trong câu chuyện này.
‘Góp nhặt mọi bằng chứng’
“Kết luận mà ông Kilgour và tôi đạt được không phải là kết quả của một bằng chứng nổi bật cụ thể; mà đó là sự góp nhặt của tất cả các bằng chứng đã được tập hợp lại,” ông Matas nói.
Đối với họ, có một số điều đã nổi bật lên trong quá trình điều tra.
Đầu tiên, một nhóm đông đảo các học viên Pháp Luân Công đã không tiết lộ danh tính của họ để tránh liên lụy đến gia đình và nơi làm việc. Theo ông Matas, “Đó là một nhóm dân cư vô cùng dễ bị tổn thương.”
Đảng Cộng sản Trung Quốc đã ca ngợi Pháp Luân Công vì những lợi ích sức khỏe sau khi môn tập này được giới thiệu ra công chúng hồi năm 1992. Tuy nhiên, vào năm 1999, số người theo tập Pháp Luân Công đã vượt qua số lượng đảng viên của ĐCSTQ từ 10 đến 40 triệu người. Ông nói thêm: “Đảng chỉ lo lắng về sự phổ biến của riêng họ khi đối mặt với sự phổ biến của Pháp Luân Công, vốn không có tính chất chống cộng sản, mà là phi cộng sản vào thời điểm đó.” Sự bất an của ĐCSTQ đã dẫn đến một cuộc đàn áp toàn quốc được phát động hồi tháng 07/1999.
Theo quan điểm của ông Matas, cuộc phản kháng ôn hòa của Pháp Luân Công đã bắt đầu với niềm tin rằng bằng cách nào đó đã xảy ra một chuyện hiểu lầm. “Đã có một sự hiểu lầm bởi vì hầu hết mọi người không quen thuộc với các động cơ nội bộ của Đảng Cộng sản. Quý vị thấy những cuộc biểu tình nói rằng Pháp Luân Công là tốt, như thể Đảng đã hiểu lầm và cho rằng môn này là xấu.
“Trên thực tế lại trái lại, Pháp Luân Công là tốt, lại là vấn đề của Đảng đối với môn này.”
Ban đầu, nhiều người biểu tình Pháp Luân Công đã được thả ra sau khi bị bắt vì số lượng quá đông đến nổi các cơ sở giam giữ của ĐCSTQ không đủ chỗ. Tuy nhiên, sau đó những học viên này đã nhận ra rằng chính vì những cuộc biểu tình của họ mà môi trường gia đình của họ đã bị đối xử tàn nhẫn. Các thân nhân và nơi làm việc của họ bị sách nhiễu và thậm chí bị phạt tài chính. Do đó, khi đi biểu tình một lần nữa, họ đã che giấu danh tính. Do đó, gia đình của họ không biết tung tích của họ.
Thứ hai, ông Matas và ông Kilgour đã nhận thấy một mô hình xét nghiệm máu và khám nội tạng hầu như chỉ dành cho các học viên Pháp Luân Công. Ông Matas nói rằng khi ông bắt đầu điều tra, hầu hết những học viên Pháp Luân Công mà ông phỏng vấn đều không biết về nạn thu hoạch nội tạng cưỡng bức; thay vào đó, họ muốn nói về tra tấn và lạm dụng trong các trại lao động và nhà tù ở Trung Quốc.
Mặc dù các học viên không tự nguyện cung cấp thông tin xét nghiệm máu, nhưng ông Matas có thể trích xuất thông tin đó và nhận thấy một mô hình.
Thứ ba, các nhà điều tra có thể gọi cho các bệnh viện Trung Quốc và giả vờ là người thân của bệnh nhân cần cấy ghép nội tạng. Họ sẽ đặc biệt yêu cầu “nội tạng [của học viên] Pháp Luân Công” bởi vì các học viên vốn thực hành thiền định thường khỏe mạnh hơn so với các nguồn nội tạng khác, chẳng hạn như các tử tù. Và câu trả lời từ các bác sĩ là khẳng định.
Ông Matas cho biết ông đã sẵn sàng nói rằng, “Có lẽ [các bác sĩ] chỉ đang tìm cách bán buôn. Ai biết được chứ?” Đó là một cách giải thích khả dĩ cho câu trả lời của các bác sĩ này trong bản ghi âm năm 2006.
Tuy nhiên, ngay sau đó, một bộ phim tài liệu năm 2008 của một đài truyền hình mà ĐCSTQ sở hữu đa số đã loại trừ khả năng đó đối với ông Matas.
Trong chương trình của đài truyền hình Phoenix TV, bản ghi chép (pdf) của một đoạn ghi âm đã được trình bày cho một bác sĩ Trung Quốc. Người này thừa nhận đã nhận cuộc gọi và tất cả nội dung trong bản ghi chép ngoại trừ mọi thứ liên quan đến Pháp Luân Công.
“Chúng tôi có một đoạn ghi âm, đan xen liền mạch giọng nói của chính ông ấy, những điều ông ấy phủ nhận đã nói và những điều ông ấy thừa nhận đã nói. Tôi thậm chí không biết liệu đoạn ghi âm đó có khả dĩ về mặt công nghệ hay không, nhưng tôi biết rất rõ rằng chúng tôi đã không làm điều đó,” ông Matas nói, đồng thời cho biết thêm rằng ĐCSTQ có thể đã phủ nhận toàn bộ cuộc trò chuyện qua điện thoại đó và cho rằng người bác sĩ đó đã nói bất cứ thứ gì để mà kinh doanh thôi.”
Tuy nhiên, theo ông Matas, ĐCSTQ đã không làm như vậy, vì vấn đề kép của họ là họ có hai mục tiêu mâu thuẫn với nhau: thúc đẩy kinh doanh cấy ghép nội tạng và phủ nhận nạn thu hoạch nội tạng cưỡng bức.
“Rất khó để tiến hành cả hai việc này cùng một lúc; nói về những gì họ đang làm một cách công khai, xúc tiến việc này một cách công khai, quảng cáo một cách công khai, và sau đó nói rằng chuyện này không xảy ra,” ông cho biết thêm. “Họ để lại những dấu vết bằng chứng này ở khắp nơi. Chỉ khi họ nhận ra cách thức mà chúng tôi đang xem xét chuyện này như thế nào và điều đó cho thấy họ đang làm gì, thì những dấu vết đó mới biến mất.”
‘Cuộc diệt chủng tiến triển chậm’
Ông Matas gọi nạn thu hoạch nội tạng cưỡng bức các học viên Pháp Luân Công là một “nạn diệt chủng tiến triển chậm.”
“Không phải tất cả mọi người đều bị sát hại cùng một lúc hoặc trong một khoảng thời gian ngắn. Vấn nạn này đã kéo dài qua nhiều thập niên. Chuyện này đã bắt đầu hồi năm 2001, và hiện giờ là năm 2023. Chuyện này đã diễn ra được 22 năm rồi.” Ông nói thêm rằng trong những năm gần đây, người Duy Ngô Nhĩ đã trở thành nguồn cung cấp nội tạng ngày càng tăng.
Đối với ông, việc các học viên Pháp Luân Công có thể từ bỏ môn tu luyện này để tước bỏ danh hiệu là học viên Pháp Luân Công của mình mà từ đó không bị sát hại lấy nội tạng không làm thay đổi bản chất diệt chủng của nạn thảm sát đó. Ông nói điều này là bởi vì thủ phạm này kiểm soát định nghĩa về nhóm người này hoặc những mục tiêu của tội ác diệt chủng.
Ông cũng cho biết việc kiếm được lợi nhuận là một trong những động cơ nhưng đó không phải động lực chính.
Ông nói thêm, “Những gì thúc đẩy điều này [nạn thu hoạch nội tạng cưỡng bức học viên Pháp Luân Công] không phải là tiền. Đảng Cộng sản không đàn áp Pháp Luân Công vì tiền. Họ đàn áp Pháp Luân Công vì môn này quá phổ biến. Theo quan điểm của họ, điều đó đe dọa quyền lãnh đạo của Đảng Cộng sản ở Trung Quốc.”
‘Vẫn còn một chặng đường dài phía trước’
Nhiều quốc gia và các chính trị gia đã hiểu rõ về vấn đề này nhờ những nỗ lực không mệt mỏi của ông Matas, ông Kilgour, và những học viên Pháp Luân Công.
Khi ông Matas và ông Kilgour lần đầu tiên bắt đầu công việc của họ, vẫn chưa có điều luật ngoài lãnh thổ nào được áp dụng để chống lại nạn lạm dụng cấy ghép nội tạng.
Theo ông Matas, hiện nay, 19 quốc gia, trong đó có Hoa Kỳ và Canada, đã thông qua điều luật ngoài lãnh thổ rằng những người liên quan đến sát nhân để lấy nội tạng ở ngoại quốc có thể bị truy tố trong nước. Ông nói, “Nhưng ở đây chỉ có 19 quốc gia. Có 194 quốc gia, và vẫn còn một chặng đường dài phía trước.”
Hội đồng Âu Châu cũng có Công ước Chống Buôn bán Nội tạng Người, kêu gọi các chính phủ xem việc thu hoạch nội tạng người trái phép là một tội hình sự.
Thanh Nhã biên dịch
Quý vị tham khảo bản gốc từ The Epoch Times