Hóa giải chuyện mẹ chồng-nàng dâu, đàn ông không nên là ‘nhân bánh kẹp’
Sau lần hẹn gặp A Kiệt, suốt mấy tháng không thấy có điện thoại của cậu ấy. Tôi biết Kiệt đã vượt qua được thời kỳ khủng hoảng sau hôn nhân, ổn định cuộc sống chung với vợ. Không ngờ sáng nay nhận điện thoại của cậu ấy gọi tới, thế là anh em chúng tôi lại hẹn gặp nhau lần nữa ở chỗ cũ.
A Kiệt cau mày đi tới, nặng nề ngồi dựa vào ghế sofa, không nói một lời. Tôi và lão Vương nhìn nhau, không biết lại xảy ra chuyện gì?
“Này, làm sao vậy? Lại cãi nhau với vợ sao?” Lão Vương đi thẳng vào vấn đề.
A Kiệt thở dài một hơi, dường như không biết nên nói như thế nào: “Ài, lần này vấn đề lớn hơn, là chiến tranh giữa hai người phụ nữ.”
“Cái gì? Cậu ngoại tình!” Lão Vương vừa nghe xong, giật mình vội hỏi.
“Không, làm ơn, sao tớ có thể làm chuyện như vậy, đó là vợ và mẹ tớ! Tớ rất buồn bực, trước khi kết hôn chẳng phải hai người họ rất tốt sao? Kết quả, sau khi mẹ tớ chuyển tới ở cách đây vài ngày, thì mọi chuyện đảo lộn. Khi giặt quần áo nên hay không nên cho vào túi giặt, khi xào rau thì cho muối vào lúc nào, rửa chén xong cần phải sấy khô hay không, quần áo phơi giống như dưa muối khô v.v.. Toàn là những chuyện nhỏ nhặt không đáng kể, vậy mà hai người sao có thể không hợp nhau vậy chứ?”
“Ôi, vấn đề này đủ lớn rồi, một bên là mẹ, một bên là vợ, cả hai đều là người yêu thương nhất, chuyện lần này thật sự là khó giải quyết!” Lão Vương giống như đích thân trải qua tình cảnh này vậy, cảm thấy được sự khó xử của “nhân bánh kẹp”.
“Vậy cậu đã làm gì? Không phải chỉ biết khoanh tay đứng nhìn chứ?” Tôi hỏi A Kiệt.
“Tất nhiên, tớ làm sao có thể xen vào, tớ không chỉ không làm gì, mà còn không nói bất cứ điều gì, lại càng tránh xa hai người họ. Các cậu nghĩ xem, tớ với vợ thật vất vả mới khôi phục lại tình cảm ngọt ngào, bây giờ chỉ vì vấn đề mẹ chồng-nàng dâu, không biết nên thế nào. Nói bênh vợ, thì mẹ sẽ tức giận, nói bênh mẹ thì vợ cũng tức giận. Tớ tất nhiên chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn thôi.”
“Xem ra cậu không muốn đắc tội với hai bên, nhưng cậu đã đắc tội rồi!” Tôi chỉ ra điểm mấu chốt của vấn đề cho A Kiệt.
“Nhưng mà tớ thật sự không biết xử trí như thế nào? Tiểu Trần, cậu có biện pháp gì hay không?” Có thể nhận thấy Kiệt thực sự không biết phải giải quyết làm sao.
“Tớ hỏi cậu, mẹ cậu không muốn sấy khô chén bát sao? Mẹ cậu chê vợ cậu phơi áo quần giống dưa muối khô sao?”
“Đúng vậy, mẹ tớ là một người vốn rất hay cằn nhằn, lại có cách làm việc của riêng mình. Vợ tớ trước mặt không dám nổi giận, nhưng vào phòng riêng liền trút cơn tức giận lên người tớ. Tớ cũng chỉ có thể làm người vô tội gánh chịu tất cả.”
“Cậu như vậy tất nhiên sẽ không thể dập tắt cơn giận của cả hai bên. Cậu nói mẹ cậu không muốn sấy khô chén bát, vậy thì cậu hãy chủ động đi sấy khô, sau đó nói rằng bản thân cảm thấy sấy khô như vậy có thể khử trùng, làm cho nấm mốc khó có thể phát triển. Dù sao nếu dùng ý kiến của cậu, chứ không phải là do yêu cầu của vợ cậu, thì mẹ cậu sẽ cảm thấy lọt tai, dẫu cho phản đối thế nào thì vẫn có thể chấp nhận được.”
“Đúng đó, làm đàn ông phải biết gánh vác, đây chính là gánh vác!” Lão Vương ở bên cạnh sôi nổi đệm vào.
“Nếu mẹ cậu chê áo quần phơi không được ngay ngắn, vậy thì cậu hãy chủ động cầm quần áo giũ mấy cái, phơi cho phẳng phiu, rồi cười nói với mẹ rằng, dạo này vợ cậu bận nhiều việc nên mệt mỏi, đã đi làm về nhà còn làm việc nhà, mấy việc nhỏ này để con thuận tay làm một loáng là được. Dù sao cậu phải thông cảm cho tình cảnh của vợ mình, đi làm đã bận rộn nhiều việc, nếu về nhà làm việc nhà còn bị chê bai, tâm trạng tự nhiên sẽ không được tốt cho lắm. Gia đình hài hòa là dựa vào mọi thành viên trong đó cùng nhau giữ gìn, chỗ nào cần phải chú ý, cậu hãy chủ động làm nhiều một chút, lặng lẽ bổ sung. Mẹ cậu nhìn thấy vợ chồng cậu cùng nhau gánh vác, thông cảm lẫn nhau, tự nhiên cũng sẽ không chỉ trích gì nữa!”
“Cậu nói rất có lý! Không làm gì như tớ có vẻ là quá tệ.” A Kiệt gãi gãi đầu và ngượng ngùng nói.
“Không hẳn vậy, có một việc cậu làm rất khá, đó là không đem lời cằn nhằn của hai bên nói cho đối phương biết.” Tôi cười nói.
“Haha, đạo lý đơn giản như vậy, tớ đương nhiên hiểu, nếu để vợ tớ biết những gì mẹ nói với tớ, thì khác gì tớ tự chuốc lấy rắc rối chứ!”
“Có điều, cũng không phải là cái gì cũng không nên nói cho đối phương biết, mà là phải chọn đúng vấn đề trọng điểm để nói, và nhẹ nhàng thiện ý truyền đạt lại. Cậu phải biết, đàn ông có thể là cầu nối giao tiếp quan trọng nhất giữa mẹ chồng và nàng dâu!”
“Cậu có thể đưa ra một số ví dụ không?” Lão Vương đặt câu hỏi.
“Ví dụ như mẹ có ý kiến đối với việc vợ xào rau, có thể mẹ cậu sẽ còn nói một số lời phê bình, như là rau xào thành như vậy làm sao ăn, nấu bữa cơm mà lâu vậy, xem ra chỉ có thể làm trứng chiên v.v.. Những câu nói này không giải quyết được vấn đề thực tế, hoặc từ ngữ cảm xúc là không cần phải nói, chúng ta chỉ cần lựa ra những lời hữu ích để nói cho vợ nghe, ví như: mẹ nói em chiên trứng không tệ đó! Sau đó cậu cũng động viên vợ, cảm ơn cô ấy đã vất vả vì gia đình. Lúc này vợ cậu nghe được như thế thì tâm tình vui vẻ, tự nhiên sẽ muốn làm tốt hơn. Cậu cũng có thể nói với mẹ những lời của vợ, rằng vợ con nói là sẽ cố gắng hơn. Tớ nghĩ, nghe được những lời như vậy, hai bên chẳng phải đều vui vẻ cả sao?”
“Oa, Tiểu Trần, cậu thật sự quá lợi hại, tớ phải nhớ kỹ mới được!” A Kiệt giống như nghe được điều gì quá hữu ích, bèn vội vàng ghi vào bản ghi nhớ trong điện thoại.
“Còn có bí quyết khác không?” Lão Vương cũng rất lấy làm hứng thú hỏi.
“Còn có một bí quyết quan trọng nhất, đó chính là ‘Tôn trọng’! Giữa người thân với nhau nhiều khi vì quá mức gần gũi mà dễ cãi nhau, bởi vì cái gọi là ‘thân cận sinh ra hẹp hòi’. Cho nên mặc kệ là con trai đối với mẹ, chồng đối với vợ, hay là giữa mẹ chồng-nàng dâu với nhau, không cần loại tình cảm ngọt ngào thân mật kia, mà là sự tôn trọng phát ra từ nội tâm.”
“Tôn trọng như thế nào?” A Kiệt hỏi.
“Thực ra rất đơn giản, chính là thành tâm đứng ở lập trường của đối phương và tổng thể mà suy nghĩ. Mẹ là trưởng bối, thái độ làm con dâu đương nhiên phải cung kính lễ phép, tôn trọng ý kiến của mẹ từ trong tâm. Nhưng những ý kiến của mẹ, chúng ta có thể lựa chọn cái nào tốt cho gia đình thì làm, không tốt thì không làm theo. Vợ là người bạn đồng hành mà chúng ta muốn nắm tay cả đời, đương nhiên cũng phải thật lòng lắng nghe nhu cầu và tôn trọng ý kiến của cô ấy. Khi cô ấy mệt mỏi buồn phiền, cậu cần bao dung nhiều hơn, an ủi nhiều hơn, nếu vợ có thể cố gắng làm được bao nhiêu thì được, làm không được chí ít chúng ta cũng rộng rãi thoải mái, để cô ấy cảm thấy chồng của mình là nơi dựa vào đáng tin cậy nhất.”
“Nhưng tớ tôn trọng mẹ, tôn trọng vợ mình, vậy họ có thể không tôn trọng tớ không? Tớ cũng có chỗ khó xử của tớ, cũng có nỗi khổ tâm riêng chứ!” A Kiệt lo lắng nói.
“Vậy cậu cảm thấy mẹ của cậu, vợ cậu có yêu cậu không?”
“Đây là điều đương nhiên rồi.”
“Đã như vậy thì không cần lo nữa. Biết yêu thì nhất định cũng sẽ biết tôn trọng, nếu cậu thực lòng suy nghĩ vì hai người họ, tôn trọng họ, thì tự nhiên hai người họ cũng sẽ cảm nhận được và sẽ cảm kích, đồng thời sẽ tôn trọng gấp đôi để đáp lại cậu! Đương nhiên, điều kiện quan trọng là cậu thực hiện cho tốt trước mới được.”
“Điều này không thành vấn đề. Tiểu Trần, thật là cảm ơn cậu rất nhiều! Trước đây là do tớ quá vụng, chỉ biết trốn tránh, kết quả khiến cho cả hai bên đều bị tổn thương càng sâu hơn. Hôm nay trở về nhà, tớ đã biết nên làm như thế nào rồi!”
“Ôi, hôn nhân đúng là nơi chốn để rèn luyện tâm tính.” Lão Vương đầy cảm khái nói.
“Thực ra, ở bất kỳ giai đoạn nào của cuộc đời đều giống nhau, độc thân hay kết hôn, mỗi một kiểu đều có muộn phiền, đều là một cái lò lớn để tôi luyện tâm tính, chỉ có thể xem cậu có muốn làm cho bản thân trở nên tốt hơn không mà thôi!” Tôi cười nói với Lão Vương.