Vì sao đàn ông không muốn về nhà?
Gần đây quả thực là chuyện vui đến liên tiếp, không chỉ “chàng trai vàng độc thân” lão Vương tháng trước đã đăng ký kết hôn với đối tượng hẹn hò do mẹ cậu ấy giới thiệu, mà A Kiệt cũng thu về hạnh phúc trọn vẹn, hai vợ chồng họ đã sinh được một đứa bé kháu khỉnh, đến nay đã gần 1 tuổi rồi. Còn tôi thì sao? Nhìn thấy bạn thân có chốn trở về an yên, tự nhiên tinh thần tôi cũng cảm thấy thoải mái.
Thời gian trôi qua thật nhanh, nếu không gặp nhau, e rằng con của lão Vương đến tuổi đi học mất. Tôi gom góp thời gian rảnh của cả ba người, hẹn gặp nhau ăn mừng và ôn chuyện cũ sau giờ làm việc ngày hôm nay. Lão Vương thật giống như đang đắm chìm trong bể hạnh phúc tân hôn, toàn thân toát ra hương vị hạnh phúc ngọt ngào, còn A Kiệt lại có chút hốc hác, chắc hẳn là mới làm bố lần đầu, chắc hẳn là vất vả.
“Này A Kiệt, làm ba có cảm giác gì?” Lão Vương xem ảnh chụp em bé trong điện thoại A Kiệt mà vẻ mặt tràn đầy hâm mộ.
“Đến lúc đó cậu sẽ biết thôi, dù sao đứa trẻ sinh ra rồi thì không thể nhét trở vào được, ôi, trách nhiệm lớn lao lắm đấy!” A Kiệt thở dài một hơi, dường như có chút bất đắc dĩ.
“Làm cha mẹ là một công việc có trách nhiệm nặng nề nhất trên thế giới này! Hãy cố gắng một đoạn thời gian, thời gian trôi qua nhanh lắm, vừa chớp mắt là con trẻ đã lớn rồi, đến lúc đó cậu muốn quay trở lại tìm lại thời gian này cũng tìm không được đâu!” Tôi lấy thân phận của một người cha có hai con vỗ vai động viên Kiệt.
Lúc này, điện thoại di động của Vương vang lên, chỉ thấy lão dùng tay ra hiệu cho chúng tôi nói nhỏ chút, tiếp đó nhận điện thoại và nói với một giọng rất dịu dàng mà từ trước đến giờ chúng tôi chưa từng nghe qua: “Em à, được, được, đợi chút nữa anh về liền, em có nấu cơm à? Không, không, anh chưa có ăn gì cả, đợi chút nữa về ăn cơm. Được, anh cũng yêu em! Bye bye.”
Sau khi cúp điện thoại, lão Vương nhìn vẻ mặt đầy thú vị của hai người chúng tôi, hào phóng cười nói: “Lát nữa tớ đi về trước, bà xã đang đợi tớ ở nhà!”
Bất ngờ, di động của A Kiệt cũng vang lên, cậu do dự vài giây nhưng vẫn trả lời: “Ừ, tối nay phải tăng ca, đúng vậy, sẽ về trễ một chút. Không còn cách nào cả, dạo này công ty khá bận, ừ, tạm biệt!” Kiệt hạ thấp giọng và nói nhanh.
“Làm thêm giờ à? Cậu không nói với vợ rằng cậu sẽ đi gặp chúng tớ sao?” Lão Vương tròn mắt hỏi.
“Không, không muốn nói, nói ra cô ấy nhất định sẽ có ý kiến, không nói thì hơn.” A Kiệt có chút không vui.
“Có điều, nói dối như thế này cũng không tốt lắm đâu. Chắc là con gái nhớ ba rồi hả, hay là hôm nay chúng ta kết thúc sớm chút, rồi về sớm đi!” Tôi nhìn xem đồng hồ, đã hơn 8 giờ.
“À, tớ chỉ không muốn về nhà thôi! Nếu lão Vương muốn về thì về trước đi. Tiểu Trần, cậu hàn huyên với tớ thêm chút.” A Kiệt nói xong liền nới lỏng cà vạt trên cổ rồi ngã người xuống trên ghế sofa trong quán cà phê thở dài một hơi.
“Làm ba mệt mỏi như vậy sao? Mệt đến không muốn về nhà?” Lão Vương nhìn A Kiệt rồi nhìn tôi, như thể cậu ấy muốn biết câu trả lời là gì.
“Tớ nghĩ, làm ba cho dù mệt, thì cũng là vui vẻ chịu mệt, có chăng là tình trạng sống chung cùng với vợ.” Sau khi nghe xong, Kiệt nhìn tôi vài giây, rồi nói ra nỗi khổ trong lòng.
Tìm không thấy mái nhà đã từng ấm áp
“Đúng vậy, hai cậu biết hai vợ chồng tớ sau khi kết hôn đã có một thời gian thích ứng, thời gian đó khá tốt đẹp rồi phát hiện vợ mang thai, trong khoảng thời gian mang thai 10 tháng này hai vợ chồng chúng tớ đều rất ngọt ngào. Vợ tớ đã rất dũng cảm sinh ra cục cưng, tớ rất cảm động, biết là vợ mình chịu đựng rất nhiều, cho nên tớ gần như lo hết thảy việc nhà, nửa đêm cũng dậy cho con uống sữa, muốn để cho cô ấy có thể nghỉ ngơi đầy đủ. Nếu như có thể đổi được sự trưởng thành của con gái và vui vẻ của vợ, thì thân thể tớ mệt thêm chút nào có đáng là gì.”
“Làm tốt lắm!” Tôi gật đầu khẳng định.
“Chỉ là, qua thời kỳ vất vả nhất, con cũng đã hơn một tuổi, nhưng một tháng này, tớ cảm thấy mình càng ngày càng không thể giao tiếp với vợ. Nhiều khi cả ngày đi làm, về đến nhà là muốn thả lỏng, nhưng vợ vừa thấy tớ ngồi ở sofa thì bắt đầu lải nhải, sau đó ra rất nhiều mệnh lệnh cho tớ, muốn tớ mua bữa tối vì cô ấy hôm nay không có thời gian nấu cơm, muốn tớ đi thay tã cho con vì cô ấy mệt muốn nghỉ ngơi v.v.. Tớ biết cô ấy chăm sóc con nhỏ rất mệt mỏi, thế nhưng giọng điệu của cô ấy như là ra lệnh, biểu cảm rất nghiêm khắc, giống như về đến nhà lại phải đối mặt với một ông chủ khác, trong nhà giống như trở thành một chiến trường khác vậy.” Kiệt vừa nói vừa lắc đầu.
“Có khi, tớ muốn kể với cô ấy hôm nay có những chuyện gì xảy ra, hoặc chia sẻ những khó khăn gặp phải ở công ty, nhưng cô ấy liền nói bây giờ cô ấy đang bận nhiều việc, một lát nữa hãy nói. Dần dà, giữa chúng tớ càng ngày càng ít nói với nhau, ngoại trừ cô ấy muốn tớ làm việc gì đó ra, căn bản là không lời nào để nói. Lúc đầu tớ nghĩ có phải cô ấy mắc chứng trầm cảm sau sinh không? Nhưng con nhỏ đã hơn 1 tuổi rồi, bác sĩ khám qua cũng nói không phải. Tớ thật không hiểu, người vợ dịu dàng săn sóc trước kia chạy đi đâu mất rồi? Ngôi nhà tràn ngập tiếng cười trước kia đâu rồi? Bây giờ tớ căn bản là không muốn về nhà, có thể nán lại ở công ty được bao lâu thì nán lại bấy lâu.”
“Một mình ở công ty không cô đơn sao?” Lão Vương vốn thích náo nhiệt, không dám tin bèn hỏi.
“Đôi khi cũng có những đồng nghiệp khác, nhưng họ sẽ không quấy rầy. Tớ vẫn rất thích loại không gian một mình này, có thể tĩnh lặng xử lý cảm xúc trong lòng, từ trong tình trạng bức bối được thở ra một hơi. Ôi, đàn ông kết hôn rồi, có con rồi, mọi người bên ngoài cảm thấy rất viên mãn, nhưng loại dư vị này chỉ có chính mình mới biết được. Đàn ông trong xã hội này chịu trách nhiệm kiếm tiền nuôi gia đình. Chỉ kiếm tiền đã không dễ, rất nhiều nỗi khổ và uất ức đều là tự mình im lặng mà nuốt xuống. Còn nuôi gia đình ư? Nếu gia đình có sức mạnh làm cho tớ tiếp tục cố gắng, thì có khổ nữa cũng không sao…” Kiệt nói đến chỗ buồn lòng, trong hốc mắt còn có ngấn nước mắt.
“Thật sự là khó cho cậu! Đợi chút nữa tớ sẽ nói chuyện với vợ, ở lại cùng với cậu.” Lão Vương nghĩa khí nói.
“Không cần đâu, cậu nhanh về nhà đi, tớ hiểu có một ngôi nhà khiến cho lòng người ta chỉ muốn quay về là cảm giác gì!” A Kiệt vỗ vai lão Vương, bảo cậu ấy nhanh sớm trở về nhà.
“Hay là hãy nói chuyện rõ ràng với vợ xem sao? Nói không chừng cô ấy có điều khó xử mà chúng ta không biết?” Sau khi lão Vương rời đi, tôi hỏi Kiệt.
“Tớ đã thử nói chuyện rồi, có điều thật sự là nói chẳng được, tớ nói thỉnh thoảng muốn ở một mình thả lỏng một lát, cô ấy liền hỏi vậy còn cô ấy thì sao? Chẳng lẽ cô ấy không mệt mỏi sao? Không muốn nghỉ ngơi sao? Kỳ thực chỉ cần cô ấy có thể thông cảm, nói một câu chồng vất vả rồi, thì tinh thần tớ liền phấn chấn ngay, có thể bắt tay vào việc nhà ngay. Có khi tớ nói hay là đi ra ngoài ăn đi, cô ấy liền nói anh kiếm được chút tiền kia thì có thể ăn cái gì chứ, tớ hiểu là cô ấy muốn tiết kiệm, nhưng sao lại dùng lời khó nghe như thế chứ?”
Muốn thay đổi thì luôn luôn phải bắt đầu từ chính mình
“Chăm sóc con nhỏ cả ngày quả là rất vất vả, không có thời gian nghỉ ngơi. Người ta nói đàn ông rộng lượng mà, còn phụ nữ có chút cảm xúc là nhiều lời, cứ tạm thời nghe như không đi! Tớ hiểu được những áp lực mà cậu gánh chịu! Đàn ông đơn giản là hy vọng có thể nhận được sự khen ngợi và thông cảm bao dung của vợ, nếu như sau khi tan làm được vợ nở nụ cười ấm áp đón chúng ta, cùng với con trẻ chạy vội tới ôm chầm lấy, có người đàn ông nào mà không mong muốn trở về nhà đâu?” Tôi an ủi A Kiệt.
“Vậy cậu nói tớ nên làm gì bây giờ? Tiếp tục như vậy nữa cũng không phải là biện pháp.” Kiệt buồn rầu hỏi tôi.
“Con đường nhân sinh sẽ không một mạch trôi chảy, đương nhiên cũng sẽ không gập ghềnh mãi, trước hết không nên mất đi niềm tin vào gia đình. Nếu đã từng ấm áp, thì có thể lại tỏa sáng lần nữa, chỉ là ánh lửa tạm thời tắt mà thôi. Tớ đề nghị cậu có thể hỏi những người thân thích và bạn bè bên cạnh của vợ, xem phải chăng có điều gì khó khăn mà chúng ta không biết. Còn nữa, đừng để những lời nói tổn thương của vợ ở trong lòng, cậu càng để ý, thì khó chịu chính là bản thân cậu. Ngoài ra, hy vọng vợ thay đổi, chi bằng trước tiên hãy thay đổi chính mình.”
“Thay đổi thế nào?”
“Cảm xúc của người thân thế nào cũng sẽ lây nhiễm lẫn nhau, cậu không muốn nhìn thấy vợ lạnh lùng như băng, cô ấy tự nhiên cũng không muốn tỏ vẻ mặt u buồn của cậu. Về đến nhà trước hết hãy ôm vợ một cái hoặc mỉm cười, cô ấy không nói được một câu anh vất vả rồi, vậy thì cậu chủ động nói em vất vả rồi! Muốn vợ dịu dàng với mình, không bằng chủ động làm cho vợ cảm thấy ấm lòng. Đàn ông ở bên ngoài thường sĩ diện, về đến nhà hãy vứt bỏ vấn đề thể diện đi!”
“Ừm, muốn làm được không dễ dàng, nhưng tớ thử xem.”
“Cuộc sống rất nhiều chuyện đều là có hai mặt, khổ vui cùng làm bạn, thời điểm độc thân rất tự do, nhưng luôn có chút cô đơn; sau khi kết hôn sinh con rất hạnh phúc, nhưng trách nhiệm gánh vác cũng khá nặng nề, sinh mệnh vốn chính là có được tất có mất, có mất tất sẽ được. Muốn cố gắng truy cầu hạnh phúc trong lý tưởng, không bằng thà thản nhiên chấp nhận mọi thứ không hoàn mỹ. Cậu nghĩ xem, có một số người muốn có vợ lại lấy không được, còn có nhiều người hơn muốn sinh con nhưng sinh không được. Cậu đã có vợ lại có con, chẳng qua vợ hiện giờ đang giận dỗi chút thôi. Vậy không bằng chúng ta trước tiên hãy thay đổi bản thân, khiêm tốn cảm tạ những gì Trời cao ban cho, cũng cảm tạ vợ mình đã hy sinh vì gia đình và con cái. Có lẽ sau khi hồi tâm chuyển ý, thái độ của vợ sẽ không gay gắt nữa, gia đình cũng khôi phục lại không khí thuở ban đầu!”
Sau khi nói xong, A Kiệt mỉm cười, nâng ly uống hết cốc nước đắng chát, cùng tôi rời khỏi quán cà phê. Nhìn theo bóng lưng của Kiệt đi về nhà, tôi chỉ có thể chân thành chúc phúc cho cậu ấy và gia đình của cậu!