Điều gì đã xảy ra với Đảng Dân Chủ?
Nhan đề của tôi cũng chính là chủ đề của tôi: Điều gì đã xảy ra với Đảng Dân Chủ?
Chà, chẳng có gì tốt đẹp cả.
Đó không phải là một câu trả lời đầy đủ, nhưng lại là một câu trả lời chính xác.
Có thể nói đảng của cố Thượng nghị sĩ Scoop Jackson, của các cựu Tổng thống JFK (John F. Kennedy) và FDR (Franklin D. Roosevelt), hay Harry Truman, những người vốn có lòng ái quốc và sự chân thành mà không một ai có thể tranh cãi được, đã không còn nữa rồi.
Vào khoảng những năm 1960, khi đạt được mục tiêu của mình đối với tổ hợp công nghiệp phúc lợi và các nghiệp đoàn khác nhau trong khu vực công, đảng này đã trở thành đảng cai trị.
Dần dà, những mối bận tâm duy nhất của đảng này là những lợi ích đặc biệt.
Sau đó, trong những năm dưới thời cựu Tổng thống Obama và hậu Obama, đảng này đã trở nên mất kiểm soát.
Đảng Dân Chủ không còn là một đảng chính trị nữa.
Đảng này đã được chuyển đổi thành một đảng chính trị bản sắc.
Những lời nguyền rủa của “Bộ Tứ” (The Squad) — gồm Alexandria Ocasio-Cortez, Ilhan Omar, Rashida Tlaib, và những người khác — đã lên khắp mặt báo, giống như mấy lời lẩm bẩm của bộ ba phù thủy trong vở bi kịch “Macbeth”, chỉ báo điềm hỗn loạn và tai ương.
Theo lý lẽ dường như không thể thay đổi mà Karl Marx đã mô tả trong “Đảo chính ngày 18 tháng Sương mù của Louis Napoléon,” những gì từng là một đảng chính trị đã trở thành một đảng chính trị bản sắc: Bi kịch đã biến thành một thể loại kịch vui nhộn.
Màn cuối cùng mở ra với sự xuất hiện của ông Donald Trump trên sân khấu chính trị.
Vì những lý do mà tôi hoàn toàn không hiểu, chủ nghĩa dân túy đơn độc, đổ nát này đã bùng nổ như một cuộc tấn công xung điện từ (EMP), phá vỡ sự đồng thuận cộng sinh vốn đã từng kết nối đảng cai trị này với những kẻ ăn bám thành một khối thống nhất.
Kể từ năm 2016, người ta không ngừng ca thán về các Biện lý Đặc biệt, rồi ảo tưởng về đàn hặc, cáo trạng, và hủy diệt.
Như bất kỳ ai có thể thốt ra âm tiết “Liz Cheney” đều biết, bệnh lý này đã lây nhiễm đến cánh hữu GOP (Grand Old Party, Đảng Cộng Hòa) của nhóm thực thi quyền lực nhiều như nó đã lây nhiễm cho Đảng Dân Chủ.
Nhưng việc giải thích phần đó của cơn ác mộng quốc gia chúng ta là một nhiệm vụ dành cho một ngày khác.
Hiện tại, tôi muốn trình bày chi tiết một số điều đã xảy ra với Đảng Dân Chủ.
Nhân tiện, tôi viết, không phải với tư cách một người theo đảng phái, mà như một người viết tài liệu.
Để hỗ trợ cho lập luận của mình, tôi sẽ dẫn chứng bà Tulsi Gabbard, Trung tá trong lực lượng trừ bị của Lục quân Hoa Kỳ, cựu Dân biểu tiểu bang Hawaii, cựu ứng cử viên tổng thống, và, vài ngày trước, từng là cựu thành viên Đảng Dân Chủ.
Bà Gabbard luôn là một người ngoại lệ trong Đảng Dân Chủ đương thời.
Không phải vì bà ấy theo phái bảo tồn truyền thống. Không phải như vậy.
Nhưng bà ấy ôn hòa. Và trong bối cảnh bệnh học tâm lý tràn lan trong nền chính trị của chúng ta, điều đó mang lại cho bà ấy sự nổi bật, nếu không phải là của chủ nghĩa bảo tồn truyền thống thì chí ít cũng là của sự hợp lý.
Hôm 11/10, trong một video trên Twitter bà Gabbard thông báo rằng bà ấy sẽ rời khỏi Đảng Dân Chủ và từ đó sẽ trở thành một người độc lập.
Nếu tôi là một chiến lược gia của Đảng Dân Chủ, thì thành tích và những cáo buộc về bà ấy sẽ khiến tôi lo lắng.
Nhưng là một công dân đang băn khoăn về hướng đi của đất nước chúng ta hơn bao giờ hết, tôi bị ấn tượng bởi lời buộc tội hết sức chính xác của bà Gabbard đối với Đảng Dân Chủ.
Sự chính xác đó cũng cho tôi hy vọng, vì bước đầu tiên trên con đường phục hồi là một sự thừa nhận thẳng thắn rằng mình đã lạc hướng.
Bà Gabbard cho thấy Đảng Dân Chủ đã trở nên mất phương hướng như thế nào.
Bà ấy nói, và nói rất đúng là giờ đây đảng này đang “nằm dưới sự kiểm soát hoàn toàn của bè đảng tinh hoa đầy những kẻ hiếu chiến do chủ nghĩa thức tỉnh hèn nhát giật dây.” Có ai có thể nghiêm túc tranh luận điều này không?
Hơn nữa, bà còn nói, bè đảng này chia rẽ chúng ta bằng cách phân biệt chủng tộc hóa mọi vấn đề và kích động phân biệt chủng tộc chống lại người da trắng, những kẻ năng nổ làm việc để phá hoại các quyền tự do mà Chúa ban cho chúng ta, và những kẻ thù hận những người có đức tin và tâm linh.”
Có ai phản đối không?
Sau đó, có một số chi tiết đặc biệt. Bè đảng Đảng Dân Chủ mà bà Gabbard nhấn mạnh “bôi xấu cảnh sát, bảo vệ tội phạm trong khi làm tổn hại những người dân Mỹ tuân thủ luật pháp, tin vào biên giới mở, … vũ khí hóa cơ quan an ninh quốc gia để truy đuổi các đối thủ chính trị của họ, và trên hết, … đang đẩy chúng ta lại gần hơn với chiến tranh hạt nhân.”
Đúng, tất cả đều đúng.
Bà nói, không những không ủng hộ tầm nhìn của Tổng thống Abraham Lincoln (và của các Tổ phụ Lập quốc) về chính phủ “của dân, do dân, và vì dân,” mỗi ngày Đảng Dân Chủ cho thấy rằng họ ủng hộ chính phủ “của, do, và vì giới tinh hoa đầy quyền lực.”
Bà Gabbard kết thúc bằng cách kêu gọi những “thành viên Đảng Dân Chủ nào có tư tưởng độc lập thông thường” cùng bà rời khỏi đảng vốn đã trở thành một bức tranh biếm họa xấu xa về bản thân đảng này trước đây.
Chứng nghiện quyền lực thâm căn cố đế có thể sẽ cản trở dòng người mới đi theo cuộc ly khai của bà Gabbard.
Nhưng điều đó không có nghĩa là những người theo chủ nghĩa đảng phái thông thường không nên hoan nghênh thông điệp của bà Gabbard.
Đối với bản thân tôi, tôi đáp lại lời chứng can đảm và chân thành của bà ấy bằng một từ “Amen” nhiệt thành, phiên bản tiếng Do Thái của chúng tôi có nghĩa là “Hãy cứ như vậy.”
Khánh Ngọc biên dịch
Quý vị tham khảo bản gốc từ The Epoch Times