Cộng sản Trung Quốc cố tình leo thang cuộc chiến bản đồ đầy sát thương tại châu Á
Khi nào thì một tấm bản đồ lại trở thành một quả lựu đạn ngoại giao sẵn sàng nổ tung ở Ấn Độ Dương và Thái Bình Dương?
Câu trả lời: Khi sự phẫn nộ của Bắc Kinh và chế độ độc tài Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) với một chút đe dọa ra lệnh cho Bộ Tài nguyên Thiên nhiên phát hành — hãy sẵn sàng cho tiêu đề — “Ấn bản năm 2023 của Bản đồ Tiêu chuẩn Trung Quốc 2023” (SM2023) chỉ vài ngày trước khi Hội nghị kinh tế G20 (tổ chức tại Ấn Độ) mà hoàng đế Trung Quốc Tập Cận Bình cho biết ông ta sẽ không trực tiếp tham dự. Ông Tập cũng đang phải đối mặt với cuộc khủng hoảng kinh tế trong nước.
Được rồi, ông Tập được gọi là chủ tịch nước. Tuy nhiên, ông ta cai trị với nhu cầu và thái độ khinh thường của một đế quốc. Liệu ông Tập có mắc chứng hoang tưởng tự đại như Tổng thống Nga Vladimir Putin không? Tôi nghĩ là có; ông ấy không tuyệt vọng như ông Putin – vẫn chưa [đến mức như vậy]. Nhưng nên biết rằng vào năm 2004, ông Putin đã bắt đầu bày ra lý lẽ tuyên truyền ủng hộ việc xâm chiếm Ukraine và xây dựng Đế quốc Nga thế kỷ 21. Năm 2014, ông ta đã bắt đầu cuộc xâm lược của mình.
Tổng thống, sa hoàng, hay hoàng đế? Xin lỗi ngài Shakespeare, nhưng cái tên đó có ý nghĩa gì khi quyền lực và tranh giành lãnh thổ là trò chơi của kẻ mạnh?
Khi lãnh thổ là mục tiêu, thì một bản đồ với biên giới chính trị giả đóng vai trò rất quan trọng. Mặc dù ranh giới của bản đồ đó là dối trá và tuyên truyền, kẻ xâm lược đã sử dụng bản đồ giả của mình để làm một số việc: (1) gây nhầm lẫn cho bộ não ít am hiểu của những người không biết về địa lý và lịch sử; (2) tạo ra tiền đề cho những chiêu trò vi phạm luật pháp quốc tế và cuối cùng là vi phạm các thỏa thuận đã được thiết lập trong hiệp ước; và (3) để thử nghiệm phản ứng ngoại giao và quân sự của các nước láng giềng cũng như đồng minh của họ — trong trường hợp bản đồ SM2023, là phản ứng của Hoa Kỳ, Nhật Bản, và Úc.
Nhân tiện, SM2023 đã được phát hành trong thời điểm mà ĐCSTQ tuyên bố là “Tuần lễ Nâng cao Nhận thức cho Công chúng về Bản đồ Quốc gia.” Tuyên truyền dành cho công chúng và quý vị hiểu rồi đó.
Bản đồ đường chín đoạn năm 2012 của Trung Quốc ở Biển Đông (Trung Quốc gọi là Biển Hoa Nam) là một tội ác liên quan đến bản đồ và là tiền đề cho một cuộc chiến tranh khu vực khủng khiếp. Đây là nền tảng cần thiết. Với bản đồ năm 2012, Bắc Kinh đã cố gắng phô trương sức mạnh một cách bất hợp pháp bằng cách tuyên bố chủ quyền đến 85% trong tổng diện tích của Biển Đông. Đường chín đoạn xâm phạm lãnh thổ của Philippines, Việt Nam, Malaysia, và Brunei. Singapore cũng cảm thấy bị đe dọa. Năm 2016, tòa trọng tài tại La Hay, Hà Lan đã ủng hộ lời cáo buộc từ Philippines rằng Trung Quốc chiếm đoạt lãnh thổ và tài nguyên biển của Philippines. Tòa trọng tài chủ yếu dựa vào Công ước Liên Hiệp Quốc về Luật Biển (UNCLOS) mà Trung Quốc đã ký kết.
Chế độ độc tài của ĐCSTQ đã phớt lờ phán quyết này.
Với SM2023, Bắc Kinh bổ sung thêm đường mười đoạn đầy nguy hiểm. Đường 10 đoạn tạo thành vết sẹo trên vùng biển phía đông Đài Loan. Hôm 31/08 vừa qua, Đường 10 đoạn đã dẫn đến phản ứng của một phát ngôn viên của Bộ Ngoại giao Đài Loan (được trích dẫn trong tạp chí Maritime Executive ngày 01/09): “Dù chính quyền Trung Quốc có bóp méo quan điểm của mình về chủ quyền của Đài Loan ra sao, họ cũng không thể thay đổi thực tế khách quan về sự tồn tại của đất nước chúng tôi.”
Một nguồn tin từ Úc được trang Breaking Defense trích dẫn cho biết Đường 10 đoạn cho thấy Trung Quốc tuyên bố chủ quyền đối với các đảo của Nhật Bản thuộc quần đảo Ryukyu. Quần đảo Okinawa cũng nằm trong quần đảo Ryukyu. Để cho chính xác, Philippines, Malaysia, Đài Loan, và Việt Nam đã bác bỏ SM2023 vì cho rằng bản đồ này vô căn cứ. Trên thực tế, một luật gia Philippines đã cảnh báo đồng hương của mình rằng Trung Quốc coi đường 10 đoạn là “biên giới quốc tế.” Điều đó đồng nghĩa với một cuộc xâm lược và thôn tính rất rõ ràng — ít nhất là trên bản đồ.
Trong khi đó, trên dãy Himalaya: Ấn Độ cũng bác bỏ bản đồ của Bắc Kinh. SM2023 mô tả toàn bộ bang Arunachal Pradesh của Ấn Độ và cao nguyên Aksai Chin đang tranh chấp (phía tây Ấn Độ) là lãnh thổ có chủ quyền của Trung Quốc. Quân đội Trung Quốc đã chiếm một phần của khu vực này khi họ xâm chiếm Tây Tạng vào năm 1950. Trong Chiến tranh Trung-Ấn năm 1962, Trung Quốc đã chiếm hơn 80% cao nguyên này. Tuy nhiên, Ấn Độ nhấn mạnh rằng không có bản đồ nào của Trung Quốc trước những năm 1920 cho thấy Aksai Chin là lãnh thổ của Trung Quốc.
Trò chơi của ĐCSTQ ở Thái Bình Dương và dãy Himalaya là hình thức cổ điển của chủ nghĩa đế quốc quyền lực. Hệ thống quốc gia dân tộc hiện đại bắt nguồn từ Hiệp ước Westphalia (1648) từng chấm dứt Chiến tranh Ba Mươi Năm. Những đường biên giới xác định rõ ràng sẽ mang lại hòa bình giữa các vị vua và hoàng tử.
ĐCSTQ không công nhận các quy tắc quốc tế. Trong tâm trí của ông Tập, Trung Quốc [có nghĩa] là Vương quốc Trung tâm của Trái đất. Các bộ tộc, quốc gia, thể chế khác — họ hoặc là đối tác giao thương hoặc chư hầu (phải triều cống cho hoàng đế).
Những kẻ toàn trị của ĐCSTQ kiên quyết chống lại mọi sự can thiệp chính trị và kinh tế — từ đối ngoại lẫn đối nội.
Trong hai thập niên, Bắc Kinh đã coi thường biên giới hợp pháp và chiếm giữ lãnh thổ mà không nhận lấy hậu quả gì. Để Bắc Kinh tiếp tục thoát khỏi điều này sẽ dẫn đến thảm họa toàn cầu.
Tuệ Minh biên dịch
Quý vị tham khảo bản gốc từ The Epoch Times