Cậu bé cầu xin Chúa hãy lấy đi sinh mệnh của mình, nhận hồi đáp lớn lao ngay tức thì
Khi còn bé, giấc ngủ của chúng ta đến thật dễ dàng. Sau khi chúng ta ngả đầu xuống gối và trước khi chìm vào giấc ngủ, những khoảnh khắc quý báu khi ấy thường chứa đầy những hình ảnh vui vẻ và viễn cảnh tươi sáng — “Ngày mai sẽ có những chuyện vui nào mới nhỉ?”
Thế nhưng, đối với một cậu bé 8 tuổi nọ, mỗi đêm chỉ là khởi đầu cho một buổi sáng khủng khiếp khác sắp đến. Một đêm nọ, khi đang học lớp hai, cậu đã cầu xin Chúa lấy đi sinh mệnh của mình.
Thiên đường là có thật
Khi chào đời, nghệ sĩ Russell Ricks bị mắc chứng bất sản thể chai (CACC) — một chứng rối loạn thần kinh trong đó bó dây thần kinh kết nối bán cầu não trái và bán cầu não phải bị thiếu hoàn toàn. Mặc dù bộ não của anh Ricks đã khắc phục [tình trạng này] bằng cách tạo ra những đường dẫn khác để truyền thông tin, nhưng anh vẫn gặp các vấn đề về tư duy và tương tác xã hội.
Vì tình trạng này, anh Ricks gặp khó khăn trong học tập và bị bạn bè coi thường. Anh thường xuyên bị bắt nạt và đánh đập. Vào thời điểm mà người ta chưa hiểu biết về khuyết tật học tập, tất cả những gì cha mẹ anh có thể nói với anh là: “Con cần phải mạnh mẽ lên và giải quyết điều ấy.”
“Khi những đứa trẻ lập nhóm để chơi, chúng sẽ nói, ‘Không, con không muốn [chung đội với] bạn Russell!’ Vì vậy, khi tôi không bị tổn thương về thể chất, thì tôi bị tổn thương về mặt tinh thần. Không ai muốn làm bạn với tôi. Họ gọi tôi là kẻ thiểu năng và cứ trêu chọc tôi mãi,” anh Ricks kể lại trên chương trình podcast “Round Trip Death” (Trở về từ cửa tử).
Đêm hôm đó, khi nằm trên giường với nỗi sợ hãi về năm học sắp tới, cậu bé Ricks đã nghĩ đến lễ rửa tội của mình một tuần trước. Cậu đã cảm nhận được sự hiện diện của Chúa — “một cảm giác đặc biệt dễ chịu, tốt lành, bình an, và tĩnh lặng.”
Sau đó, tâm trí anh trôi dạt xa hơn, đến với ký ức rõ ràng duy nhất về thời thơ ấu của anh.
Mẹ của anh Ricks từng là một giọng ca nữ cao thiên phú và khi sắp ký hợp đồng với hãng giải trí và điện ảnh của Mỹ The Warner Brothers, bà quyết định từ bỏ sự nghiệp và lập gia đình.
“Bà đã nuôi dạy bảy người con và hát cho chúng tôi nghe mỗi ngày. Có một khoảng thời gian, bất cứ khi nào bà hát, tôi đều thấy những người vận trang phục trắng tinh bước vào nhà của chúng tôi và vây quanh bà. Họ sẽ nán lại một lúc và sau một vài bài hát họ sẽ rời đi,” anh Ricks nói.
“Tôi nhớ mình đã từng rất bực bội với gia đình vì họ không thể nhìn thấy những gì tôi đã thấy. Tôi còn quá nhỏ để nói chuyện nhưng tôi muốn hỏi, ‘Những người này là ai?’ Sau một thời gian, thì tôi nghĩ rằng họ là những người thân đã qua đời nhưng ghé thăm vì họ yêu thích âm nhạc của mẹ tôi.”
Theo dòng suy nghĩ đó, anh Ricks lập luận, “Nếu những gì tôi cảm nhận tại lễ rửa tội của mình là Chúa, và những người vận trang phục trắng đó đến từ thiên đường — thì Chúa chắc chắn phải có thật!” Do đó, nếu bất kỳ ai đó có thể chấm dứt sự bắt nạt này, đó sẽ là Chúa.
Cậu bé Ricks quỳ xuống và cầu xin.
“Cha Thiên Thượng, con cần sự giúp đỡ của Ngài, con không thể đối mặt với một ngày nào như thế này nữa. Vì thế, cầu xin Cha hãy mang điều đó đi hoặc hãy đưa con đi.”
Trong tâm trí của cậu bé Ricks, cậu vừa mới được rửa tội, vì vậy tâm hồn của cậu đã được trong sạch. Nếu có một thời điểm hoàn hảo để qua đời, thì đây chính là thời điểm đó.
Cậu cầu xin với Chúa: “Con biết việc con tự kết liễu đời mình là sai nhưng nếu Ngài làm thế — thì không sao cả. Con cầu xin ngài hãy chấm dứt sứ mệnh của con trên trái đất và để con đến một nơi mà con sẽ được an toàn, được yêu thương, và không phải đối mặt với sự hành hạ này.”
Sau khi cầu nguyện xong, cậu bé Ricks leo trở lại giường và khóc. Sau đó, ngay khi cậu chìm vào giấc ngủ, căn phòng bắt đầu quay tròn.
Một vương quốc của màu sắc và ánh sáng
Ricks nghĩ rằng anh sẽ bất tỉnh. Đột nhiên, anh cảm thấy có sự tách rời — giống như anh bị kéo theo nhiều hướng. Cuối cùng khi anh nhìn xuống, anh thấy cơ thể của mình trên chiếc giường phía dưới.
“Tôi nghĩ mình đang trong một giấc mơ có ý thức vì làm sao tôi có thể ở hai nơi cùng một lúc? Bên trên tôi là luồng sáng nhỏ rực rỡ và tôi cảm thấy tình yêu kỳ diệu tỏa ra từ đó. Như một cục nam châm — tôi bị kéo về phía luồng sáng đó.”
Anh Ricks lơ lửng qua trần nhà, xuyên qua xà nhà, và bay vào bầu trời đêm đầy sao trước khi bị kéo xuống một hành tinh có một biển mây bao quanh. Anh được đặt xuống một khoảng đất trống giữa rừng dương trên một đỉnh núi.
“Tôi cảm thấy rằng mình đang ở trong một cõi thiên quốc không thuộc trái đất. Tôi vẫn cảm thấy có mối liên kết với cơ thể mình, vì vậy tôi biết trải nghiệm của mình trong thế giới tươi đẹp này chỉ là tạm thời và tôi sẽ phải quay trở lại. Tuy nhiên, những lời cầu nguyện của tôi đã được hồi đáp,” anh Ricks nói.
Trong thế giới đó, mỗi bông hoa, mỗi ngọn cỏ, đàn chim, dòng suối chảy róc rách, cây cối — tất cả đều rung động với tần số độc nhất của riêng chúng, và cùng nhau, hợp thành một bản nhạc mỹ diệu và thoát tục.
“Mọi thứ đều sống động và ngợi ca Chúa, ngay cả ánh sáng cũng ngợi ca Chúa.”
Kết nối thành một thể
Cậu bé Ricks nhìn quanh khi đi qua khoảng đất trống và bị thu hút bởi một cây dương đặc biệt lớn. Đối với cậu, cây dương này đại diện cho sự sống và tình yêu của Chúa.
“Lẽ ra, Chúa đã có thể hồi đáp [lời cầu nguyện của tôi] bằng cách nào đó khác nhưng Ngài lựa chọn trao cho tôi trải nghiệm này. Ngài đã ban cho tôi những gì tôi cần để tôi cảm thấy được yêu thương và che chở.”
Trong trải nghiệm này của mình, anh Ricks cũng cảm thấy được kết nối với tất cả tổ tiên của mình từ các thế hệ trước.
Sau đó, anh biết rằng Pando, khu cây dương lá rung [tự nhân bản từ] một cây [gốc] ở tiểu bang Utah, là sinh vật sống lớn nhất thế giới. 40,000 cây của nó có một hệ thống rễ chung — vì vậy, ngay cả khi một cây bị chặt, nó sẽ không chết vì tất cả các cây khác trong rừng sẽ cùng trợ giúp cung cấp những chất dinh dưỡng quan trọng thông qua bộ rễ chung của chúng.
“Bộ rễ đó tượng trưng cho tổ tiên của tôi — họ đang thể hiện tình yêu, sự quan tâm, và ủng hộ dành cho tôi. Tôi cảm nhận được họ ở đó, mặc dù tôi không nhìn thấy họ.”
Cuộc gặp gỡ với Đấng Cứu Thế
Khi cậu bé Ricks nhấc chân bước ra khỏi khoảng đất trống, một giọng nói đã ngăn cậu lại. “Nếu con tiến thêm một bước, con sẽ không thể quay lại. Nhưng con không có lựa chọn nào khác, con phải trở về [thế giới] phàm nhân.”
Cậu bé Ricks suy sụp và khóc nức nở.
“Tôi biết tôi sẽ [phải quay lại] nhưng tôi chưa sẵn sàng. Tôi không muốn đi,” anh nói. “Một lúc sau, tôi cảm thấy có ai đó chạm vào vai mình và một giọng nói dịu dàng hỏi: ‘Có chuyện gì vậy? Tại sao con khóc?’”
Anh Ricks quay lại và nhìn thấy một người đang lơ lửng cách mặt đất vài inch, mặc áo choàng trắng. Râu và tóc của Ngài bạc phơ như tuyết.
“Đôi mắt của Ngài mê hoặc tôi. Đôi mắt ấy sáng rực như ánh lửa. Tôi thấy những gam màu xanh, sau đó chúng lại nhấp nháy với ánh sáng vàng rực rỡ. Tôi nhìn thấy sự vĩnh cửu trong mắt Ngài,” anh Ricks mô tả.
“Ngài nhìn vào tâm hồn tôi với tình yêu trọn vẹn, lòng nhân từ, và không phán xét. Tôi để Ngài nhìn mình — tôi hoàn toàn tin tưởng Ngài. Ngài có thể đọc được tâm hồn tôi, nỗi đau, và nỗi sợ hãi của tôi.”
Khi Ngài cúi xuống vòng tay choàng lấy cậu, theo bản năng cậu bé Rick nhận ra rằng đây chính là Chúa Jesus.
“[Cái ôm của Ngài] có cảm giác giống như được nằm trong vòng tay của mẹ. Bạn cảm thấy an toàn và vững chãi — một hơi ấm từ sâu bên trong được tăng lên gấp 10,000 lần.”
Một cuộc trò chuyện được tái hiện
Họ cùng nhau rời khu rừng dương xuyên qua những đám mây và đến một thành phố ánh sáng. Các tòa nhà, những bức tường xung quanh thành phố, và thậm chí cả những con đường đều được lát bằng vàng.
Ngồi trên một băng ghế, cậu bé Ricks kể cho Chúa Jesus nghe tất cả nỗi sợ hãi của mình. “Tôi nói với Ngài rằng tôi sợ hãi như thế nào khi phải đối mặt với cuộc sống bên ngoài gia đình và việc phải quay lại trường học. Tôi nói, ‘Đây là nhà của con, tại sao con không thể ở lại?’” anh Ricks kể lại.
Chúa Jesus trả lời: “Russell, con có việc phải làm, vì vậy con cần phải quay lại. Nhưng vì những gì con đã làm ở đây, con sẽ được ban phước lành.” Chúa nói rằng việc cậu bé Ricks quay trở lại là điều rất quan trọng, bởi vì cậu sẽ trở thành một người cha và có những sứ mệnh khác phải hoàn thành.
Hồi tưởng lại [câu chuyện này], anh Ricks nói rằng nó giống như hiện tượng déjà vu, anh cảm thấy mỗi người trong chúng ta đều có một cuộc trò chuyện với Đấng Christ trước khi được sinh ra trên Trái đất để xác nhận với chúng ta về những vai diễn của mình. Trải nghiệm của anh giống như một sự tái hiện lại những gì đã xảy ra từ lâu.
Khi cậu bé Ricks bày tỏ nỗi sợ phạm sai lầm trong thế giới loài người và mất cơ hội trở lại thiên đường, Chúa Jesus khẽ cười và nói rằng mọi chuyện đã được giải quyết.
“Tất cả những gì con phải làm là tuân theo chỉ dẫn của ta và trở thành một cậu bé ngoan. Mọi thứ sẽ ổn thôi và ta sẽ gặp lại con. Con đã sẵn sàng chưa?” Chúa hỏi.
“Vâng, con đã sẵn sàng.”
Khi cậu bé Ricks mở mắt lần tiếp theo, mặt trời đang chiếu qua cửa sổ và cậu đã trở lại giường.
Vươn lên
Ngay trước khi cậu bé Ricks được đưa trở lại thể xác của mình, Đấng Christ đã hứa với cậu bé rằng cậu sẽ luôn biết về sự hiện diện của Chúa.
“Tôi đã có rất nhiều trải nghiệm để cho bản thân biết rằng Chúa đang ở đây. Tôi biết mình có thể phó thác vào Ngài. Khi tôi thất bại, tôi có thể ăn năn sám hối, và Ngài vẫn sẽ yêu thương tôi. Nhìn lại, mặc dù [có] những khó khăn, nhưng tôi đã trở thành một người mạnh mẽ hơn.”
Trong nhiều năm sau đó, anh Ricks đã cố gắng vẽ bức tranh về vương quốc này — đầy những màu sắc mà anh chưa từng thấy trước đây — nhưng không thành công.
“Làm thế nào bạn có thể thể hiện được điều gì đó vượt ra ngoài ngôn từ? Toàn bộ đời sống thực vật và hoa lá tràn ngập ánh sáng từ bên trong. Bảng màu của chúng ta trên Trái đất khá hữu hạn — trong bảng quang học của chúng ta, chúng ta chỉ có một phạm vi dải ánh sáng khả kiến nhỏ bé này. Ở thế giới khác, phạm vi đó rộng hơn thế nhiều. Mắt thường của chúng ta không thể nhìn thấy nó, chỉ có đôi mắt tâm linh của chúng ta mới có thể nhìn thấy,” anh nói.
Giờ đây, anh Ricks hân hạnh chia sẻ câu chuyện của mình với bất kỳ ai sẵn sàng lắng nghe. Vài năm trước, anh nhận được tin nhắn từ một cô gái ở độ tuổi 20 cũng đang đấu tranh với chứng bệnh CACC (bất sản thể chai) và tự hỏi liệu cuộc sống có đáng sống không.
Câu chuyện của anh Ricks đã cho cô hy vọng để tiếp tục.
“Tất cả chúng ta, tất cả chúng ta đều có một khiếm khuyết — không ai trong chúng ta là hoàn hảo. Cho dù bạn đang vật lộn với điều gì đó hữu hình mà mọi người đều có thể nhìn thấy hay điều gì đó vô hình như chứng bệnh ACC — thì cuộc sống đều đáng giá,” anh Ricks nói.
Linh Đan biên dịch
Quý vị tham khảo bản gốc từ The Epoch Times