Bắc Kinh tiếp quản Liên Hiệp Quốc đặt ra mối đe dọa hiện hữu đối với Hoa Kỳ
Các quan chức và chuyên gia đang gióng lên hồi chuông cảnh báo về mối đe dọa do ảnh hưởng quá lớn của Bắc Kinh trong các tổ chức quốc tế, một phần trong nghị trình “quản trị toàn cầu” của nhà cầm quyền này.
Với một danh sách mới cập nhật về những công dân Trung Quốc cộng sản đang nắm giữ các vị trí lãnh đạo trong Liên Hiệp Quốc (LHQ) và hơn thế nữa, các nhà phê bình đang kêu gọi hành động cụ thể để kiềm chế Bắc Kinh.
Hiện tại, các quan chức Trung Quốc lãnh đạo hàng loạt các cơ quan và tổ chức quyền lực toàn cầu.
Chẳng hạn, trong số 15 cơ quan chuyên môn của LHQ, thì có bốn cơ quan nằm dưới sự lãnh đạo của các quan chức Trung Quốc — và đó chỉ là bề nổi.
Có ít nhất một cựu quan chức cao cấp trong chính phủ cựu Tổng thống (TT) Donald Trump — cựu Trợ lý Ngoại trưởng Hoa Kỳ đặc trách Các vấn đề Tổ chức Quốc tế Kevin Moley — nói với The Epoch Times rằng quá trình tiếp quản đang diễn ra này đặt ra “mối đe dọa hiện hữu lớn nhất đối với nền cộng hòa của chúng ta kể từ khi thành lập.”
“Đây là cuộc chiến của cuộc đời chúng ta,” ông nói thêm. “Đây là một cuộc tranh đấu giữa nền văn minh phương Tây và Đảng Cộng sản Trung Quốc.”
Một báo cáo mới (pdf) của Ủy ban Đánh giá An ninh và Kinh tế Hoa Kỳ-Trung Quốc (USCC), được công bố hồi tháng 04/2020, cho thấy sự nắm bắt của chính quyền Trung Quốc đối với các thể chế quốc tế đang được thắt chặt một cách nhanh chóng.
“Kể từ khi Ủy ban Hoa Kỳ-Trung Quốc bắt đầu theo dõi các quan chức nắm giữ các vị trí lãnh đạo trong các tổ chức quốc tế đến từ Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, ảnh hưởng của Bắc Kinh chỉ mạnh hơn đối với các cơ quan chủ chốt của LHQ chịu trách nhiệm tài trợ và hoạch định chính sách cho một loạt các vấn đề quan trọng,” Ủy ban Đánh giá An ninh và Kinh tế Hoa Kỳ-Trung Quốc nói với The Epoch Times trong một tuyên bố.
“Trái ngược với Tiêu chuẩn Ứng xử của Công chức Quốc tế, họ [các quan chức Trung Quốc lãnh đạo các cơ quan của Liên Hiệp Quốc] lạm dụng các chức vụ này để theo đuổi các mục tiêu chính sách ngoại giao của Trung Quốc,” ủy ban này cho biết thêm.
Theo Ủy ban, thông qua ảnh hưởng ngày càng tăng của mình tại LHQ và các tổ chức quốc tế khác, Bắc Kinh đang theo đuổi các lợi ích của bản thân, kể cả việc gây ảnh hưởng và kiểm soát toàn cầu mạnh mẽ hơn.
Tổ chức này cho biết trong một tuyên bố: “Trung Quốc đã liên tục thúc đẩy các lập trường hậu thuẫn cho lợi ích và quan điểm của riêng Bắc Kinh, chẳng hạn như quản trị internet, các tiêu chuẩn kỹ thuật cho các ngành công nghệ mới nổi, và đặt phát triển kinh tế lên trên các mối lo ngại về nhân quyền.”
Tuy nhiên, các chuyên gia và quan chức đã trò chuyện với The Epoch Times cảnh báo rằng, báo cáo của USCC không nắm bắt được toàn bộ mức độ [nghiêm trọng] của vấn đề.
Họ nói rằng chính phủ và Quốc hội Hoa Kỳ cần phải hành động.
Sự kiểm soát của Bắc Kinh đối với các quan chức Liên Hiệp Quốc là người Trung Quốc
Các chuyên gia cho rằng các công dân Trung Quốc đứng đầu các tổ chức quốc tế đặc biệt có vấn đề, do Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) kỳ vọng vào lòng trung thành tuyệt đối [của họ] đối với mình.
Hãy lấy ví dụ về quan chức Trung Quốc Mạnh Hoàng Vĩ (Meng Hongwei), người từng là chủ tịch của cơ quan thực thi pháp luật toàn cầu Interpol và là cựu thứ trưởng bộ công an Trung Quốc. Ông này đã bị nhà cầm quyền bắt giữ khi về thăm Trung Quốc vào cuối năm 2018. Trong số các tội danh bị cáo buộc của ông có tội bất tuân các mệnh lệnh của Đảng Cộng sản.
Có ít nhất một quan chức Trung Quốc đã khoe khoang trên truyền hình Trung Quốc về cách mà các quan chức Trung Quốc sử dụng ảnh hưởng của họ tại LHQ để thúc đẩy các mục tiêu của ĐCSTQ.
Cựu tổng thư ký LHQ và là người đứng đầu Vụ Liên Hiệp Quốc về Các vấn đề Kinh tế và Xã hội (UNDESA) — ông Ngô Hồng Ba (Wu Hongbo) — đã khoe khoang trên đài truyền hình nhà nước Trung Quốc CCTV rằng ông này đã sử dụng chức vụ của mình để yêu cầu cảnh sát LHQ loại Chủ tịch Đại hội Duy Ngô Nhĩ Thế giới — ông Dolkun Isa — khỏi một hội thảo ở tòa nhà LHQ. Là người đứng đầu một nhóm bất đồng chính kiến ủng hộ quyền tự quyết cho người Duy Ngô Nhĩ ở vùng Tân Cương của Trung Quốc, từ lâu ông Isa đã là mục tiêu của ĐCSTQ.
“Chúng ta phải kiên quyết bảo vệ các lợi ích của tổ quốc,” ông Ngô giải thích trong khi khán giả vỗ tay tán thưởng.
Mối đe dọa
Cựu quan chức Bộ Ngoại giao Moley, người làm việc cho bộ từ năm 2018 đến năm 2019 cho biết, thật khó để nhấn mạnh đủ về mức độ nghiêm trọng của mối đe dọa này.
Trong một cuộc phỏng vấn qua điện thoại với The Epoch Times, ông Moley đã gióng lên hồi chuông cảnh báo.
“Tôi cảm thấy như ông Paul Revere vậy, cứ hô lên ‘người Anh đang đến, người Anh đang đến,’ nhưng sự thật là người Trung Quốc đã ở đây rồi,” ông cảnh báo.
Ông Moley cũng từng là Đại diện Thường trực của Hoa Kỳ tại LHQ từ năm 2001 đến năm 2006.
Ông Moley cho biết nhiều kênh truyền thông và nhiều người trong chính giới đã xem nhẹ hoặc phớt lờ mối nguy hiểm này.
Đề cập đến các trại tập trung dành cho người Duy Ngô Nhĩ ở Tân Cương, ông Moley so sánh tình cảnh này với cuối những năm 1930, khi các nhà lãnh đạo thế giới nhắm mắt làm ngơ trước những vụ lạm dụng dưới thời lãnh đạo Đức Quốc Xã Adolf Hitler.
Ông Moley cho biết các quan chức chủ chốt trong Bộ Ngoại giao trong suốt những năm dưới thời chính phủ cựu TT Obama và thậm chí từ cả các chính phủ tiền nhiệm đã “tiếp tay cho những gì đã xảy ra.”
Phơi bày việc Bắc Kinh sử dụng “các thông lệ tham nhũng” để giành quyền kiểm soát các cơ quan LHQ và các tổ chức quốc tế khác, ông nói Hoa Kỳ phải đáp trả thích đáng.
“Đây không chỉ là một sân chơi không công bằng,” ông nói. “Chúng ta đã hoàn toàn bị đánh bại và bị bầu loại ra.”
Ông Moley tiếp tục cho biết báo cáo mới nhất của USCC chỉ là phần nổi của tảng băng chìm.
Ông tuyên bố: “Người Trung Quốc cũng đã tràn ngập trong các cơ quan này với các thực tập sinh và các chuyên gia cố vấn.”
Chẳng hạn như ở Montreal, ông nói, các nhà chức trách Canada không thể theo dõi các đặc vụ Trung Quốc hoạt động tại các tổ chức quốc tế.
Bắc Kinh cũng đã “làm ngập” Tổ chức Y tế Thế giới (WHO) với các thực tập sinh và các quan chức chuyên môn cấp thấp, tất cả những người này — không như người Mỹ và những người đến từ các quốc gia phương Tây khác — đều chịu sự kiểm soát trực tiếp của chính quyền Trung Quốc.
Ông cho hay, “Họ đã hoàn toàn lấp đầy hệ thống của LHQ với người của mình.” Một số nguồn tin nội bộ tại LHQ cũng xác nhận với The Epoch Times rằng hiện tượng này cũng tồn tại trong tổ chức của họ.
Ông Moley giải thích rằng điều này có nguy cơ khiến nhiều cơ quan quản lý và thiết lập tiêu chuẩn toàn cầu bị Bắc Kinh kiểm soát, trong các lĩnh vực từ viễn thông đến hàng không toàn cầu.
“Mục tiêu của họ là sử dụng phương thức này để mang lại lợi ích cho Trung Quốc, thúc đẩy các mục tiêu và mở rộng quyền kiểm soát của họ,” ông cho biết, đề cập đến Sáng kiến Vành đai và Con đường của Trung Quốc (BRI, hay còn gọi là Nhất Đới Nhất Lộ) để minh họa cho những gì đang diễn ra trên cấp độ toàn cầu.
Ông nói: “Họ đang tạo ra một mạng lưới cơ sở hạ tầng để gây ảnh hưởng về thương mại, và họ muốn làm suy yếu các quốc gia dọc theo tuyến đường này.”
Cho phép Bắc Kinh gia nhập Tổ chức Thương mại Thế giới là một “sai lầm nghiêm trọng,” ông Moley lập luận.
Ông Moley cho biết Bắc Kinh đang khai thác hệ thống quốc tế để đạt được lợi thế cạnh tranh về mặt kinh tế so với Hoa Kỳ.
“Sản phẩm quan trọng nhất của Hoa Kỳ là tài sản trí tuệ … Sản phẩm quan trọng nhất của Trung Quốc cũng là tài sản trí tuệ của Hoa Kỳ,” ông nói.
Các mối đe dọa của Bắc Kinh bao trùm mọi lĩnh vực. “Đây là sự cạnh tranh về văn hóa, quân sự, và kinh tế,” ông Moley cho biết. “Họ muốn đánh bại phương Tây trên mọi phương diện, kể cả về mặt giá trị.”
Ông Moley nói rằng trong thời gian làm việc tại Bộ Ngoại giao, chỉ có một số ít người mà ông có thể hoàn toàn tin tưởng về các vấn đề Trung Quốc.
Các cơ quan Liên Hiệp Quốc nằm dưới sự kiểm soát của Bắc Kinh
Theo báo cáo của USCC, gần ⅓ trong tổng số các cơ quan của LHQ hiện đang nằm dưới sự lãnh đạo của một quan chức cộng sản Trung Quốc.
Trong đó có Liên minh Viễn thông Quốc tế (ITU), do ông Triệu Hậu Lân (Zhao Houlin) điều hành từ năm 2015.
Trước khi làm việc tại LHQ, ông Triệu làm việc tại Bộ Bưu chính và Viễn thông Trung Quốc, hiện thuộc Bộ Công nghiệp và Công nghệ Thông tin.
ITU là một tổ chức quan trọng trong hệ thống của LHQ. Nhiều chính phủ đã ủng hộ việc trao toàn quyền kiểm soát internet cho tổ chức này.
Có lần ông Triệu đã gạt đi khi được hãng thông tấn Yonhap của Nam Hàn hỏi về bộ máy kiểm duyệt của Bắc Kinh.
“Chúng tôi [tại ITU] không có cách giải thích phổ biến nào về định nghĩa của kiểm duyệt,” ông nói.
Một cơ quan khác của LHQ nằm dưới sự kiểm soát của Bắc Kinh là Tổ chức Hàng không Dân dụng Quốc tế (ICAO). ICAO đặt mục tiêu giám sát hoạt động du lịch hàng không toàn cầu và ngành hàng không.
Đứng đầu là bà Liễu Phương (Liu Fang), người bắt đầu sự nghiệp của mình tại cục hàng không của chính quyền Trung Quốc. [Dưới sự lãnh đạo của bà Liễu,] ICAO đã trở nên tai tiếng vì thái độ thù địch với Đài Loan tự trị và đề xướng các loại thuế suất quốc tế đối với ngành du lịch hàng không.
Còn Tổ chức Phát triển Công nghiệp Liên Hiệp Quốc (UNIDO) thì do cựu Thứ trưởng Bộ Tài chính Lý Dũng (Li Yong) của Bắc Kinh lãnh đạo.
Cơ quan tai tiếng này đã đánh mất nhiều thành viên từ các chính phủ phương Tây sau khi họ tài trợ các khoản đầu tư vào hai chế độ độc tài ở Cuba và Iran.
Ông Lý, người điều hành cơ quan này, thường xuyên bảo vệ và thúc đẩy các doanh nghiệp Trung Quốc chẳng hạn như Huawei (xem chi tiết bản tin tiếng Anh của UNIDO tại đây). Bộ máy tuyên truyền của Bắc Kinh cũng khuếch đại luận điệu trên và tuyên bố rằng LHQ ủng hộ việc này.
Tổ chức Nông Lương Liên Hiệp Quốc (FAO) có trụ sở tại Rome là cơ quan gần đây nhất nằm dưới sự kiểm soát của Bắc Kinh, với việc ông Khuất Đông Ngọc (Qu Dongyu) lên nắm quyền lãnh đạo vào mùa hè năm 2019.
Theo các bản tin truyền thông, Bắc Kinh đã dựa vào hối lộ và đe dọa để sở hữu vị trí có tầm ảnh hưởng này.
Cơ quan này định hình chính sách nông nghiệp trên toàn thế giới và phân phối nguồn viện trợ thực phẩm.
ĐCSTQ cũng khoe khoang rằng họ đã đóng một “vai trò quan trọng” trong việc tạo ra các Mục tiêu Phát triển Bền vững trong Nghị trình 2030 của Liên Hiệp Quốc, được các nhà lãnh đạo LHQ ca ngợi là “kế hoạch toàn diện cho nhân loại.”
Tổng thư ký LHQ Antonio Guterres cũng tự hào về “sự phù hợp của Sáng kiến Vành đai và Con đường [của ĐCSTQ] với các Mục tiêu Phát triển Bền vững.”
Các vị trí lãnh đạo khác tại Liên Hiệp Quốc
Các vị trí lãnh đạo quyền lực khác bao gồm ông Lưu Chấn Dân (Liu Zhenmin), Phó Tổng thư ký đặc trách Các vấn đề Kinh tế và Xã hội của LHQ từ năm 2017. Ông tiếp quản vị trí này từ một quan chức Trung Quốc khác, người giữ chức vụ này trước ông. Trước đây, ông Lưu từng là thứ trưởng Bộ Ngoại giao Trung Quốc.
Ngoài ra còn có ông Từ Hạo Lương (Xu Haoliang), Trợ lý Tổng thư ký cho Chương trình Phát triển Liên Hiệp Quốc (UNDP), một cơ quan có lịch sử thúc đẩy các chế độ cộng sản.
Điển hình như từ những năm 1980, dưới chiêu bài “phát triển”, UNDP đã giúp đồng minh của Bắc Kinh ở Bình Nhưỡng xây dựng một nhà máy bán dẫn mà chính quyền Bắc Hàn sử dụng để sản xuất các bộ phận hỏa tiễn.
Bà Tiết Hãn Cần (Xue Hanqin) nắm giữ vai trò phó chủ tịch của Tòa án Công lý Quốc tế (ICJ), cơ quan tư pháp chính của LHQ.
Tự mô tả là “Tòa án Thế giới”, cơ quan này được tạo ra để giải quyết tranh chấp giữa các chính phủ.
Các đại diện của Bắc Kinh cũng nắm giữ các vị trí phó lãnh đạo.
Chẳng hạn như ông Lưu Kiện (Liu Jian), đóng vai trò là nhà khoa học trưởng kiêm quyền giám đốc bộ phận khoa học của cơ quan tên là Chương trình Môi trường Liên Hiệp Quốc (UNEP), một tổ chức giúp định hình các chính sách về môi trường trên toàn cầu.
Các quan chức Trung Quốc là những nhà ủng hộ quan trọng trong việc cắt giảm lượng khí thải CO2 ở các quốc gia phương Tây, trong khi lượng khí thải của chính Trung Quốc đang tiếp tục gia tăng.
Cho đến năm 2018, ông Đường Kiền (Tang Qian), một quan chức Trung Quốc vẫn phục vụ với tư cách là trợ lý tổng giám đốc của Tổ chức Giáo dục, Khoa học và Văn hóa Liên Hiệp Quốc (UNESCO), và được Bắc Kinh đề cử tiếp quản toàn bộ cơ quan này, mặc dù cuối cùng nỗ lực này đã thất bại. Cấp trên của ông là bà Irina Bokova, con gái của một chính trị gia cộng sản nổi tiếng người Bulgaria.
UNESCO đóng một vai trò to lớn trong chính sách giáo dục toàn cầu, giúp định hình tư duy của hàng tỷ trẻ em.
Năm 2018, khi ông Đường rời khỏi chức vụ, tân Tổng giám đốc UNESCO Audrey Azoulay — một người thuộc Đảng Xã Hội Pháp — đã bổ nhiệm quan chức cộng sản Trung Quốc Khúc Tinh (Qu Xing) làm phó tổng giám đốc của cơ quan này. Báo cáo của USCC không liệt kê ông Khúc.
Tại WHO, tổ chức bị chỉ trích trong khoảng thời gian diễn ra đại dịch COVID vì đã nhắc lại các luận điểm của Bắc Kinh một cách máy móc, quan chức Trung Quốc Nhậm Minh Huy (Ren Minghui) giữ vai trò là trợ lý tổng giám đốc về “bảo hiểm y tế toàn dân.”
Bà Trần Phùng Phú Trân (Margaret Chan), một cựu quan chức Hồng Kông trung thành với Bắc Kinh, đã lãnh đạo WHO, trước khi bị Tiến sĩ Tedros Adhanom Ghebreyesus, một người được Bắc Kinh hậu thuẫn, thay thế.
Viện dẫn vụ bê bối COVID-19, gần đây cựu TT Trump đã chỉ ra rằng WHO hoạt động với “Trung Quốc là trọng tâm” và ra lệnh tạm dừng tài trợ của Hoa Kỳ, trong khi chờ một cuộc đánh giá về phản ứng đại dịch của WHO.
Một nhà lãnh đạo chủ chốt khác của Trung Quốc tại LHQ là ông Vương Bân Dĩnh (Wang Binying), Phó Tổng giám đốc Tổ chức Sở hữu trí tuệ Thế giới (WIPO).
Bắc Kinh đã vận động hành lang để ông Vương trở thành người đứng đầu cơ quan này.
Các chuyên gia nêu ra những lo ngại cho rằng nếu một quan chức Trung Quốc đứng đầu cơ quan này, thì Bắc Kinh sẽ có quyền truy cập vào kho lưu trữ các bí mật và tài sản trí tuệ lớn nhất thế giới, với các tác động lên các công ty Mỹ và an ninh quốc gia của Hoa Kỳ.
Ông Trương Văn Kiến (Zhang Wenjian) là trợ lý tổng thư ký của Tổ chức Khí tượng Thế giới (WMO), một cơ quan định hình chính sách khí hậu.
Một số vị trí cao cấp của LHQ do nhân sự của Bắc Kinh nắm giữ không được đề cập trong báo cáo của USCC, chẳng hạn như Thư ký Hạ Kính Nguyên (Xia Jingyua) của Công ước Bảo vệ Thực vật Quốc tế (IPPC).
Nhiều nguồn tin nói với The Epoch Times rằng số lượng các cố vấn và nhân viên hợp đồng người Trung Quốc nắm giữ các vị trí quan trọng có tầm ảnh hưởng còn đông hơn gấp vạn những người được bổ nhiệm chính thức.
Vươn ra khỏi Liên Hiệp Quốc
Theo báo cáo của USCC, Bắc Kinh cũng cài cắm các quan chức vào các tổ chức quốc tế khác, trong các lĩnh vực từ chính sách tài chính và ngân hàng đến cơ sở hạ tầng và phát triển.
Ví dụ như tại Quỹ Tiền tệ Quốc tế (IMF), ông Trương Đào (Zhang Tao) đã giữ chức vụ phó giám đốc điều hành kể từ năm 2016, một vị trí mà ông đảm nhận sau khi giữ chức Phó Thống đốc ngân hàng trung ương Trung Quốc, tên chính thức là Ngân hàng Nhân dân Trung Quốc (PBoC).
Trong khi đó, ông Lâm Kiến Hải (Lin Jianhai) là thư ký của IMF và thư ký của Ủy ban Tài chính và Tiền tệ Quốc tế (IMFC).
Đồng thời, giám đốc điều hành IMF về Trung Quốc là ông Kim Trung Hạ (Jin Zhongxia), cũng là một cựu quan chức tại ngân hàng trung ương Trung Quốc.
Các quan chức Trung Quốc cũng nắm giữ nhiều vị trí có ảnh hưởng tại Ngân hàng Thế giới (World Bank).
Trong số đó có ông Dương Thiếu Lâm (Yang Shaolin), giám đốc điều hành kiêm giám đốc hành chính; ông Hoa Kính Đông (Hua Jingdong), phó chủ tịch kiêm thủ quỹ; và ông Dương Anh Minh (Yang Yingming), giám đốc điều hành về Trung Quốc tại Ngân hàng Thế Giới.
Các chuyên gia nhận định, với việc phát hành trái phiếu thường niên trị giá 50 tỷ USD và khả năng định hình chính sách của các chính phủ trên toàn thế giới, việc có nhiều nhân sự Trung Quốc đứng đầu Ngân hàng Thế giới là một mối đe dọa lớn đối với nền tự do.
Ngân hàng Đầu tư Cơ sở hạ tầng Á Châu (Asian Infrastructure Investment, AIIB) — đề xướng của Bắc Kinh được thành lập gần đây, bao gồm các quốc gia ở khu vực Ấn Độ Dương-Thái Bình Dương — do quan chức Trung Quốc Kim Lập Quần (Jin Liqun) đứng đầu. Ngân hàng này hy vọng có thể sánh ngang với Ngân hàng Phát triển Á Châu (Asian Development Bank) do Hoa Kỳ hậu thuẫn.
Nhưng ngay cả Ngân hàng Phát triển Á Châu, vốn xưa nay vẫn được phương Tây và Hoa Kỳ hậu thuẫn, cũng có ông Trần Thi Tân (Chen Shixin) đến từ Bắc Kinh giữ chức phó chủ tịch vận hành và ông Trình Trí Quân (Cheng Zhijun) là giám đốc điều hành tại Trung Quốc.
Ngân hàng Phát triển Liên Mỹ (Inter-American Development, IDB) cũng có thống đốc người Trung Quốc, ông Dịch Cương (Yi Gang). Ông Dịch cũng đồng thời giữ chức thống đốc Ngân hàng Nhân dân Trung Quốc.
WTO, đóng vai trò chủ chốt trong việc trợ giúp cho sự trỗi dậy về kinh tế của Bắc Kinh lên vị thế siêu cường trên toàn cầu, cũng có quan chức Trung Quốc, ông Dịch Tiểu Chuyết (Yi Xiaozhun), trong tư cách là Phó Tổng giám đốc.
Trong khi đó, bà Triệu Hoành (Zhao Hong) của chính quyền Bắc Kinh đang phục vụ trong Cơ quan Phúc thẩm của WTO, nơi ra quyết định về các tranh chấp giữa các quốc gia và chính phủ.
Cơ quan Năng lượng Nguyên tử Quốc tế (IAEA), quản lý việc sử dụng công nghệ hạt nhân, cũng có ông Dương Đại Trợ (Yang Dazhu) là một phó tổng giám đốc người Trung Quốc.
Bắc Kinh đang lên kế hoạch đưa thêm các quan chức vào LHQ và các tổ chức khác; có một “Trường Quản trị Toàn cầu” tương đối mới đang cung cấp đào tạo tại Đại học Ngoại ngữ Bắc Kinh (BFSU).
Các quan chức trợ giúp Bắc Kinh không phải người Trung Quốc
Cựu quan chức Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ Moley và các cựu quan chức cao cấp khác dưới thời cựu TT Trump nhấn mạnh rằng ngay cả nhiều quan chức không phải là người Trung Quốc cũng đang tham gia vào nỗ lực của Bắc Kinh.
Một cựu quan chức cao cấp của LHQ với hơn 30 năm kinh nghiệm trong lĩnh vực ngoại giao quốc tế tại LHQ đã lặp lại những lo ngại từ các chuyên gia khác về khả năng Bắc Kinh chiêu dụ các nhà ngoại giao đến từ các quốc gia khác để thực hiện nỗ lực của họ.
“Từ rất lâu rồi, Trung Quốc đã hiểu được tầm quan trọng của việc gia tăng sức ảnh hưởng tại Liên Hiệp Quốc đối với các lợi ích của họ,” một quan chức LHQ yêu cầu ẩn danh cho biết một cách thẳng thắn, trong bối cảnh Trung Quốc có những thỏa thuận liên tục với LHQ.
“Điều này dẫn đến một cuộc chiến không khoan nhượng để chiếm giữ các vị trí cao cấp, nhằm thu về quyền ra quyết định trong các cơ quan của Liên Hiệp Quốc,” cựu quan chức này cho biết, và nói thêm rằng các chính phủ trong “Nhóm 77” (liên minh G77 và Trung Quốc gồm hơn 130 chính phủ của các nước đang phát triển) hoạt động như “các vệ tinh” của Bắc Kinh và đã “trở thành trợ thủ vũ trang cho chính sách ngoại giao liên quan đến LHQ của Trung Quốc.”
Vì các quyết định trong hầu hết các cơ quan của LHQ được đưa ra trên cơ sở mỗi chính phủ được bỏ một phiếu bầu, Trung Quốc đã có thể đạt được một lợi thế to lớn mặc dù nguồn tài trợ của họ cho các tổ chức này là khá khiêm tốn.
Cựu quan chức LHQ này cho biết với việc sử dụng các đồng minh của họ trong các chính phủ Phi Châu, Châu Mỹ Latinh, và Á Châu, Trung Quốc đã có thể “làm lệch cán cân một cách hiệu quả” khi cần thiết.
“Theo thời gian, với các khoản chi hậu hĩnh và sự uy hiếp về mặt chính trị, Liên Hiệp Quốc đã trở thành băng đảng Cosa Nostra của Trung Quốc và hầu hết các cơ quan của Liên Hiệp Quốc đã thuận theo cách thức vận hành điển hình theo kiểu băng đảng mafia này, do các cơ chế tham nhũng và tham ô quy mô lớn chi phối, cùng với sự sụp đổ của các quy tắc và các điều lệ nội bộ cũng như việc lạm dụng quyền lực,” nguồn tin này cho biết.
“Vòi bạch tuộc khổng lồ của Trung Quốc đang ngày càng lan rộng ra,” vị cựu quan chức này cho biết.
Những người tố cáo — từng phản đối hành vi lạm dụng nhân quyền của Trung Quốc từ các cơ quan bên trong LHQ — cũng bày tỏ những mối lo ngại tương tự.
Câu chuyện điển hình của bà Emma Reilly, một cựu quan chức nhân quyền của LHQ, đã được The Epoch Times đưa tin trong một bài báo chuyên đề. Bà lưu ý rằng các quan chức không phải là người Trung Quốc tại LHQ cũng đang thường xuyên trợ giúp Bắc Kinh.
“Mặc dù có rất nhiều sự chú tâm đến việc các công dân Trung Quốc được bổ nhiệm trở thành những người đứng đầu các cơ quan LHQ, nhưng đó chỉ đơn thuần là một dấu hiệu rất rõ ràng cho một vấn đề mang tính khái lược hơn,” bà nói với The Epoch Times. “Trung Quốc không cần bổ nhiệm các công dân của mình khi những người đứng đầu chỉ đơn giản là thực hiện nỗ lực của chính quyền Trung Quốc và phá vỡ các quy tắc để giúp họ xác định danh tính các nạn nhân của tra tấn và tội ác diệt chủng.”
Bà Reilly cáo buộc rằng Văn phòng Cao ủy Nhân quyền Liên Hiệp Quốc đã trao danh tính của những người Trung Quốc bất đồng chính kiến đang tìm kiếm sự giúp đỡ cho Bắc Kinh.
Bà đã đệ đơn kiện lên Tòa án Tranh chấp Liên Hiệp Quốc (UNDT). Trước đây văn phòng nhân quyền LHQ đã từ chối đưa ra bình luận về các cáo buộc của bà Reilly, “do tố tụng hiện hành tại tòa.”
Bà Reilly cho biết Trung Quốc cũng thực thi kiểm soát đối với nhân sự của Liên Hiệp Quốc.
“Trung Quốc với tư cách là một trong năm thành viên thường trực của Hội đồng Bảo an có thể chỉ đơn giản là sử dụng ảnh hưởng của mình để ngăn chặn việc bổ nhiệm bất kỳ ai có khả năng hành động độc lập và áp dụng chính các quy tắc đối với những nước khác cho Trung Quốc, vì các nhân viên của Liên Hiệp Quốc được chính thức yêu cầu thực thi theo Hiến chương của Liên Hiệp Quốc,” bà cho biết.
Các vấn đề dưới thời cựu Tổng thống Obama và trước đó
Như The Epoch Times đã đưa tin hồi tháng 09/2021, hiện đang có một nỗ lực được phối hợp để đổ lỗi cho cho cựu TT Trump về việc ĐCSTQ tiếp quản LHQ.
Tuy nhiên, ông Moley và những người khác lập luận rằng chính phủ cựu TT Trump là một trong những chính phủ đầu tiên xem xét mối đe dọa Trung Quốc một cách nghiêm túc.
Ông Moley nói rằng các vấn đề đã phát sinh từ trước thời của chính phủ cựu TT Barack Obama, quay ngược lại thời điểm mà cựu TT Bill Clinton chào đón Bắc Kinh gia nhập WTO.
Tuy nhiên, nhiều nguồn tin từ nội bộ Liên Hiệp Quốc và Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ, cũng như các chuyên gia và nhà phân tích bên ngoài cho biết, chính phủ cựu TT Obama đóng vai trò quan trọng trong việc cho phép cuộc khủng hoảng hiện tại trở thành hiện thực.
“Cộng sản Trung Quốc đã tiêm nhiễm Liên Hiệp Quốc bằng các ảnh hưởng xấu của họ — và chính phủ ông Obama đã giúp nắm giữ ống chích này,” Tiến sĩ Christopher Hull, một thành viên cao cấp của tổ chức Người Mỹ ủng hộ Cải tổ Tình báo (Americans for Intelligence Reform), người đã theo dõi sát sao ảnh hưởng ngày càng tăng của Trung Quốc trong hệ thống quốc tế này, cho biết.
Đặc biệt, Tiến sĩ Hull và một số người khác đã nêu đích danh Phó Trợ lý Ngoại trưởng đặc trách Các vấn đề Tổ chức Quốc tế Nerissa Cook, người đã đảm nhiệm vị trí đó từ năm 2010.
Một quan chức Hoa Kỳ khác mà những người trong cuộc cho biết đã tạo điều kiện cho vấn đề này là bà Bathsheba Crocker, cựu Trợ lý Ngoại trưởng Hoa Kỳ đặc trách Các vấn đề Tổ chức Quốc tế trong chính phủ cựu TT Obama.
Các cơ quan tuyên truyền của Trung Quốc đã trích dẫn lời tán dương của bà về vai trò ngày càng tăng của Bắc Kinh trong hệ thống Liên Hiệp Quốc, với việc tờ Trung Quốc Nhật Báo (China Daily) của nhà cầm quyền này đưa tin rằng bà Crocker đã “đặc biệt vui mừng” khi thấy Trung Quốc giữ nhiều trọng trách hơn trong Liên Hiệp Quốc.
Hai nguồn tin nội bộ chia sẻ với The Epoch Times rằng, khi những người được bổ nhiệm của cựu TT Trump cố gắng yêu cầu bà Cook và các quan chức cao cấp khác cung cấp chi tiết về sự kiểm soát ngày càng tăng của Bắc Kinh đối với các cơ quan của Liên Hiệp Quốc, họ đã làm mọi thứ có thể để ngăn chặn việc này. Theo các nguồn tin này, về sau các quan chức đó đã cố gắng để lật đổ những người mà cựu TT Trump bổ nhiệm.
Ông Moley cho biết một báo cáo đã được soạn thảo, xác định quốc tịch của các quan chức chủ chốt, kể cả những người đại diện cho Bắc Kinh, trong các tổ chức quốc tế. Nhưng ông đã không nhận được báo cáo này cho đến nhiều tháng sau đó. Một nguồn tin khác của Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ đã xác nhận sự trì hoãn này.
Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ, bà Crocker, và bà Cook đều không phúc đáp các yêu cầu bình luận qua điện thoại và thư điện tử.
Phái bộ của Trung Quốc tại Liên Hiệp Quốc đã không phúc đáp yêu cầu bình luận vào thời điểm phát hành bài báo này.
Ông Alex Newman là một cộng tác viên tự do. Ông Newman là một ký giả, nhà giáo dục, tác giả, và nhà tư vấn quốc tế từng đạt giải thưởng, người đã đồng sáng tác cuốn sách “Tội Ác của Các Nhà Giáo Dục: Cách Những Người Theo Chủ Nghĩa Bình Quân đang Sử Dụng Trường Học của Chính Phủ để Hủy Hoại Trẻ Em Mỹ” (“Crimes of the Educators: How Utopians Are Using Government Schools to Destroy America’s Children”). Ông là giám đốc điều hành của Public School Exit cũng như của Liberty Sentinel Media, và viết cho các ấn phẩm đa dạng ở Hoa Kỳ và ngoại quốc.