Âm nhạc của danh ca John Denver và niềm vui của phong cảnh Hoa Kỳ
“Mục đích của tôi khi biểu diễn là mang lại niềm vui mà tôi đã trải nghiệm được trong cuộc sống.” John Denver
Mặc dù chưa thuộc lời bài hát, ca sĩ John Denver đã bước lên một sân khấu nhỏ ở Cellar Door, một câu lạc bộ âm nhạc thân mật trong khu phố Georgetown cổ kính của Hoa Thịnh Đốn vào ngày 30/12/1970, và cất lên tiếng hát– một bài hát ông vừa viết xong vào đêm hôm trước. Lướt qua ca từ trên một tờ giấy được dán vào giá đỡ micrô của mình, ông có thể cảm thấy năng lượng của đám đông đang trỗi dậy. Đến cuối bài hát, cả khán phòng chìm trong tiếng vỗ tay ầm ầm vang dội. Ca sĩ Denver nhận ra có điều gì đó đặc biệt từ bản thân mình.
Với buổi biểu diễn trực tiếp đầu tiên tại câu lạc bộ nhỏ đó, ca khúc “Take Me Home, Country Roads,” đã đưa sự nghiệp âm nhạc của ca sĩ Denver trở thành tâm điểm của cả đất nước Hoa Kỳ.
Vào tháng này 25 năm trước, nam danh ca đã qua đời.
Nhạc đồng quê hoặc nhạc đồng quê và miền Tây Hoa Kỳ
Mặc dù ca khúc của nhạc sĩ Denver mang đậm truyền thống đồng quê, với nhiều bài hát bày tỏ tình cảm yêu quý cuộc sống miền nông thôn, yêu quý thiên nhiên và yêu quý gia đình, nhưng đôi khi sự thu hút của ông lại có tác dụng chống lại ông. Ảnh hưởng dân gian trong âm nhạc của Denver khiến các nhà bình phẩm so sánh ông với Bob Dylan, nhưng Denver không bao giờ coi mình là Dylan tiếp theo. Và khi ông đạt giải Ca sĩ của năm tại chương trình trao giải của Hiệp hội Âm nhạc Đồng quê vào năm 1975, những chuyên gia âm nhạc tại Nashville đã tức giận đến nỗi mối quan hệ ngắn ngủi của Denver với thể loại này đã tạm thời dừng lại. Mặc dù “Take Me Home, Country Roads” đạt vị trí thứ 2 trên bảng xếp hạng Billboard Hot 100 Singles vào năm 1971, nhưng những năm sau đó, danh ca Denver vẫn cảm thấy mình là một kẻ ngoại đạo với nhạc đồng quê.
Trong một cuộc phỏng vấn trên DVD “The Wildlife Concert” năm 1995, ông bộc bạch: “Khi tôi lớn lên, thứ âm nhạc mà tôi nghe, thứ âm nhạc mà tôi lớn lên được gọi là ‘country and Western.’ … Những bài hát đó cảm động nhất đối với tôi và là những bài hát độc nhất của tôi… đó là những bài hát xuất phát từ tinh thần miền Tây nước Mỹ.”
Sau ca sĩ nhạc đồng quê Gene Autry, không ai thể hiện được tinh thần cao bồi Mỹ đầy đặn như John Denver. Hai bài ca “Rocky Mountain High” và “Wild Montana Skies” kết nối sâu sắc với người nghe, giúp họ khám phá lại niềm vui của phong cảnh Hoa Kỳ tự do và khoáng đạt, đến nỗi một số nhà phê bình cuối cùng đã so sánh Denver với Henry David Thoreau, một trong những triết gia đáng kính nhất của nước Mỹ. Khi các đài phát thanh nghĩ rằng “Rocky Mountain High” nói về việc tham gia vào các hoạt động bất hợp pháp, Denver trả lời: “Rõ ràng đó là điều được thực hiện bởi những người … chưa bao giờ trải qua sự phấn khích, kỷ niệm cuộc sống hoặc niềm vui sống mà một người cảm thấy khi anh ta quan sát một cái gì đó kỳ diệu như trận mưa sao băng Perseid vào một đêm không trăng, không mây.”
Mặc dù Denver tách mình ra khỏi thành phố Nashville do những khác biệt về sáng tạo, nhưng ông đã chinh phục được người hâm mộ nhạc đồng quê với những bản phát hành như “Thank God I’m a Country Boy.” Ngày nay, bạn không thể xem qua danh sách bài hát đồng quê cổ điển mà lại bỏ qua ca khúc “Take Me Home, Country Roads.”
Niềm vui của thiên nhiên
John Denver có tên khai sinh là Henry John Deutschendorf Jr.. Ông lấy tên thủ đô Denver làm nghệ danh nhằm tôn vinh tiểu bang Colorado mà ông yêu quý với những ngọn núi cao chót vót và những vùng đất hoang dã trải dài. Ca khúc “Annie’s Song,” được phát hành sau đó dưới dạng đĩa đơn và được viết trong một chuyến đi trượt tuyết. Ông đã phải viết lại khi nhà sản xuất của ông chỉ ra rằng giai điệu của sáng tác này nghe gần giống với của nhà soạn nhạc người Nga Pyotr Ilyich Tchaikovsky’s Fifth Symphony, Second Movement.
Bộ dây vui tươi của bản nhạc trong “Annie’s Song” khiến bạn có cảm giác như thể bạn đang là một du khách cùng Denver ngồi trên một chiếc xe cáp đang đi lên đỉnh trượt tuyết, được tận mắt chiêm ngưỡng những bản giao hưởng vang vọng trong đầu khi ông lướt qua những con dốc đầy tuyết.
Thu Anh Hoàng Lan biên dịch
Quý vị tham khảo bản gốc từ The Epoch Times