Yêu cầu Trung Cộng trả giá cho đại dịch virus corona
Lần đầu tiên trong lịch sử, một quốc gia đã tấn công-cùng một lúc và trong một nước đi táo bạo-tất cả các quốc gia khác.
Hồi tháng 12 năm 2019 và tháng Một năm ngoái, Trung Quốc đã thực hiện tội ác khủng khiếp đó bằng cách từng bước cố tình phát tán COVID-19 ra ngoài biên giới của mình.
Cộng đồng quốc tế giờ đây phải áp một cái giá phải trả lớn nhất đối với nhà cầm quyền Trung Cộng, trong số những thứ khác, thiết lập một sự răn đe. Tại sao? Bởi vì Trung Cộng đã phạm tội ác thế kỷ này và có thể đang lên kế hoạch cho một hành động khủng khiếp khác.
Có những dấu hiệu vô cùng đáng lo ngại rằng Quân Giải phóng Nhân dân của Trung Cộng hoặc đã chế tạo ra SARS-CoV-2, loại virus corona mới gây ra căn bệnh này, hoặc đã lưu trữ mầm bệnh này trong một phòng thí nghiệm, rất có thể là Viện virus học Vũ Hán ở Vũ Hán. Phòng thí nghiệm này đã lưu trữ hơn 1,500 chủng virus corona, nó đã tiến hành các thí nghiệm tăng cường chức năng, nó đã không tuân thủ các giao thức an toàn, và nó chỉ nằm cách các ca nhiễm COVID-19 được xác định đầu tiên có vài dặm.
Nhân tiện, ca nhiễm đầu tiên chẳng liên quan gì đến chợ cóc Vũ Hán. Những người tin vào thuyết lây lan từ động vật sang người coi ngôi chợ đó là nơi truyền bệnh.
Nguồn gốc của virus corona vẫn chưa được xác định. Hôm 26/05, Tổng thống Joe Biden đã lệnh cho cộng đồng tình báo báo cáo lại trong vòng 90 ngày về nguồn gốc [dịch bệnh này].
Tuy nhiên, người dân Hoa Kỳ không cần phải đợi lâu hơn nữa để xác định rõ tội ác của Bắc Kinh. Ngay cả khi virus corona không khởi đầu như một vũ khí sinh học, thế giới hiện đã có đủ thông tin để kết luận rằng chế độ cộng sản này đã biến nó thành một loại vũ khí sinh học.
Bắc Kinh lần đầu tiên công khai thừa nhận rằng COVID-19 có thể truyền từ người này sang người khác vào ngày 20/01 năm ngoái. Tuy nhiên, các bác sĩ ở Vũ Hán chắc chắn đã biết vào tuần thứ hai của tháng 12 trước đó rằng sự lây lan từ người sang người đang diễn ra với tốc độ nhanh. Vì vậy vài ngày sau Bắc Kinh đã biết hoặc hẳn phải biết.
Các nhà lãnh đạo Trung Quốc sau đó đã tham gia tiến hành một chiến dịch lừa dối. Họ bảo đảm với Tổ chức Y tế Thế giới rằng sự lây truyền như vậy khó có khả năng xảy ra. Do sự bảo đảm của Trung Quốc, WHO đã đưa ra một tuyên bố vào ngày 09/01 và một dòng tweet tai tiếng vào ngày 14/01, cả hai đều tuyên truyền cho sự bảo đảm dối trá của Trung Quốc.
Để khiến cho sự tình trở nên tồi tệ hơn, kẻ cai trị Trung Quốc Tập Cận Bình đã gây áp lực buộc các nước không được áp dụng các hạn chế đi lại đối với hành khách đến từ Trung Quốc trong khi ông ta đang phong tỏa Vũ Hán và các khu vực lân cận, cùng những nơi khác, trong chính đất nước của mình. Bằng cách phong tỏa Trung Quốc, rõ ràng ông ta đang tính toán rằng mình đang ngăn chặn sự lây lan của dịch bệnh. Bằng cách dựa vào việc các quốc gia khác không áp đặt các hạn chế đi lại, ông ta biết hoặc phải biết rằng mình đang lây truyền dịch bệnh. Các hành khách rời Trung Quốc đã biến một đại dịch đáng lẽ chỉ giới hạn ở miền trung Trung Quốc thành đại dịch toàn cầu.
Ông Tập đã thấy rõ cách virus corona đã làm tê liệt xã hội của chính ông ta như thế nào. Nếu ông ta muốn phá hỏng các xã hội khác để san bằng sân chơi [giữa các quốc gia], ông ta sẽ làm chính xác những gì ông ta đã làm. Lời giải thích duy nhất phù hợp với các dữ kiện là ông Tập đã phát tán COVID-19 ra toàn thế giới một cách ác ý.
Sau khi thừa nhận virus có thể lây truyền từ người sang người, Trung Quốc đã cố gắng thuyết phục thế giới rằng căn bệnh này không nghiêm trọng. Vào ngày 21/01, một ngày sau khi Bắc Kinh thông báo về khả năng lây lan, truyền thông nhà nước cho biết căn bệnh này sẽ không tồi tệ như SARS, dịch bệnh năm 2002–2003. SARS đã lây nhiễm cho khoảng 8,400 người và giết chết khoảng 810 người. Tuy nhiên, vào thời điểm đó, các nhà lãnh đạo Trung Quốc biết COVID-19 còn tồi tệ hơn nhiều so với SARS vì họ đã thấy những gì căn bệnh mới này đang gây ra cho đất nước của họ. Tuyên bố sai trái này đã dẫn đến hậu quả là: Các quốc gia trên thế giới, bao gồm cả Hoa Kỳ, bị ru ngủ để không thực hiện các biện pháp phòng ngừa cần thiết.
“Các chính phủ mà ra quyết định một cách cố ý dẫn đến cái chết và đau khổ của hàng triệu người vô tội, phá vỡ và phá hủy kinh tế ở quy mô lớn phải chịu hoàn toàn trách nhiệm về mặt đạo đức, pháp lý và tài chính,” Giáo sĩ Abraham Cooper của Trung tâm Simon Wiesenthal nói với Gatestone.
Thật không may, con đường để khiến Trung Quốc phải chịu trách nhiệm, ít nhất là về mặt pháp lý và tài chính, không phải là một lối đi dễ dàng.
Tất nhiên, các nguyên đơn có thể kiện Trung Quốc về những tổn thất đã phải gánh chịu. Các bên đã nộp đơn kiện ở California, Florida, Louisiana, Mississippi, Missouri, Nevada, New York, North Carolina, Pennsylvania và Texas.
Như ông John Houghtaling của Gauthier Murphy & Houghtaling, một công ty luật khởi kiện tập thể hàng đầu, đã nói với Gatestone, có “ba rào cản lớn” để đòi [Trung Cộng] bồi thường: học thuyết về quyền miễn trừ quốc gia, trách nhiệm chứng minh và việc thu tiền bồi thường.
Rào cản đầu tiên ngăn chặn một vụ kiện ngay từ khi nó bắt đầu. Luật pháp Hoa Kỳ, Đạo luật Miễn trừ Quốc gia Nước ngoài năm 1976, ngăn chặn hầu hết các hành động chống lại các chính phủ nước ngoài.
Thật vậy, các nhà phân tích chính sách đối ngoại của tất cả các phe đều chống lại việc bỏ quyền miễn trừ quốc gia, cho rằng vấn đề này là một trong những nguyên tắc “có đi có lại,” mà theo đó các chính phủ khác cấm các vụ kiện chống lại Hoa Kỳ vì Hoa Kỳ cấm các vụ kiện chống lại họ. Họ cho rằng các quan chức Mỹ sẽ phải chịu sự quấy rối không dứt nếu Hoa Thịnh Đốn tước bỏ quyền bảo vệ này khỏi các chính phủ khác.
Những người ủng hộ quyền miễn trừ quốc gia đưa ra những luận điểm hợp lệ, nhưng có những yếu tố trọng yếu hơn. Những tội ác chống lại loài người là khủng khiếp đến mức không ai có thể bị ngăn cản khi yêu cầu đền bù.
Việc Bắc Kinh phát tán virus corona đã cấu thành một tội ác như vậy. Sự lan truyền là do có chủ ý hoặc thiếu thận trọng nhưng trong mọi trường hợp, các nhà lãnh đạo Trung Quốc phải biết rằng những hành động không thể biện minh nổi của họ sẽ dẫn đến sự chết chóc trên toàn thế giới. Tính đến thời điểm này, 3,579,000 người đã chết vì COVID-19, trong đó có 596,000 người dân Hoa Kỳ. Trung Cộng đã phạm tội giết người hàng loạt.
Những kẻ giết người hàng loạt không xứng đáng được hưởng quyền bảo vệ miễn trừ quốc gia. Trên thực tế, các chế độ phạm tội giết người hàng loạt đã phải chịu trách nhiệm, thường là sau các cuộc đàm phán giữa các chính phủ với nhau. Libya, chẳng hạn, đã bồi thường cho các gia đình nạn nhân vì đã bắn hạ chuyến bay số 103 của hãng Pan Am, đánh bom thị trấn Lockerbie, vào năm 1988. Tháng 10 năm ngoái, Sudan đã trả 335 triệu USD cho Hoa Kỳ để cuối cùng có thể khai triển đền bù cho các nạn nhân của bốn vụ khủng bố.
Hơn nữa, các nguyên đơn, ít nhất như là một vấn đề về mặt kỹ thuật, nên có khả năng vượt qua sự bảo vệ của quyền miễn trừ quốc gia: Trung Cộng, đảng kiểm soát chính quyền trung ương Trung Quốc, không phải là một quốc gia. Nó chỉ là một trong chín đảng chính trị được cho phép ở Trung Quốc, vì vậy nó không thể được coi là một quốc gia có chủ quyền. Tiểu bang Missouri, một cách khôn ngoan, đã kiện Trung Cộng, đảng phái tự xưng là một tổ chức chính trị cách mạng [thay vì kiện đất nước Trung Quốc].
Trung Cộng rất giàu về mặt tài sản. Nó không chỉ kiểm soát chính quyền trung ương của Trung Quốc-và do đó có quyền truy cập vào tài sản của mình-mà Quân Giải phóng Nhân dân còn báo cáo trực tiếp với Quân ủy Trung ương của Đảng, chứ không phải là với quốc gia. Điều này có khả năng khiến quân đội Trung Quốc có thể bị tịch thu tài sản theo phán quyết của tòa án.
Dù gì chăng nữa, hai dân biểu Pennsylvania, một đảng viên Dân Chủ và một đảng viên Cộng Hòa, đã đưa ra dự luật Ngăn cho Bùng phát Quốc tế Không bao giờ Lặp lại, cho phép các gia đình nạn nhân COVID-19 khởi kiện bất kỳ quốc gia nào “cố tình đánh lừa cộng đồng quốc tế về sự bùng phát.”
Việc trừng phạt Trung Quốc, chẳng hạn như bằng cách tịch thu tài sản của nước này, sẽ gửi một thông điệp mạnh mẽ tới Bắc Kinh rằng Hoa Thịnh Đốn sẽ không dung thứ cho việc giết hại người dân Hoa Kỳ. Điều hoàn toàn thiết yếu là chính phủ ông Biden không cho phép các nhà lãnh đạo Trung Quốc có quan niệm rằng họ có thể lây lan mầm bệnh tiếp theo, hoặc bất cứ thứ gì khác mà họ đang lên kế hoạch, mà không phải trả giá.
Hãy để chúng ta nhớ lại những gì đang có nguy cơ. Trong các phòng thí nghiệm của Trung Quốc, các nhà nghiên cứu hiện đang nung nấu các mầm bệnh chết người hơn nhiều so với SARS-CoV-2, bao gồm cả những mầm bệnh có thể khiến người Trung Quốc miễn dịch nhưng lại gây bệnh hoặc giết chết tất cả mọi người khác. Do đó, căn bệnh tiếp theo từ Trung Quốc có thể khiến Trung Quốc trở thành xã hội tồn tại duy nhất trên thế giới. Hãy gọi nó là một “kẻ tiêu diệt nền văn minh.”
Do đó, Hoa Kỳ phải bắt Trung Quốc trả giá – #MakeChinaPay.
Từ Viện Gatestone.
Ông Gordon G. Chang là một viện sĩ cao cấp ưu tú tại Viện Gatestone, một thành viên Ban Cố vấn của viện, và là tác giả của cuốn “Sự Sụp đổ Sắp tới của Trung Quốc.”
Quan điểm được trình bày trong bài viết này là của tác giả và không nhất thiết phản ánh quan điểm của The Epoch Times.
Do Gordon G. Chang thực hiện
Chánh Tín biên dịch
Tham khảo bản gốc tại The Epoch Times
Xem thêm: